Huyệt nhỏ non mềm bỗng nhiên bị một côn ŧᏂịŧ thô to xâm nhập vào, cứng rắn nới lỏng lỗ nhỏ. Thậm chí có vài giọt máu chảy ra, cảm giác đau đớn do lỗ nhỏ bị khai bao làm cho Dương Ngôn Tuấn không nhịn được kêu lên" A!"
Côn ŧᏂịŧ vừa tiến vào đã bị thịt mềm xung quanh bao lấy.
"Đừng mà, tôi không thể." Dương Ngôn Tuấn khóc lóc cầu xin hắn bỏ qua cho cậu.
"Tiểu Ngôn, chỉ lần này thôi. Lần này xong tôi liền kết thúc."
Nói xong, Mạnh Thiếu Hàn không chút lưu tình cắm vào hậu môn.
Dương Ngôn Tuấn chỉ có thể khóc lóc đón nhận yêu thương của hắn. Cuối cùng, cả hai lỗ đều bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy, phảng phất như bị bị hắn đánh dấu cả đời này không thể thoát khỏi.
Bên ngoài một phòng VIP có đầy bảo tiêu đang đứng canh, đôi khi có vài người đi ngang qua cũng bị họ dọa sợ chạy đi mất.
Mà trong phòng bao là hai đoàn người đối diện nhau, không khí giữa hai bên hết sức căng thẳng, giống như một giây nữa liền lao vào đánh nhau.
" Cậu Mạnh, hôm trước cậu vừa cướp mối làm ăn của tôi, hôm nay lại đập phá chỗ tôi buôn bán. Rốt cuộc cậu muốn gì?" Bình Côn nén giận, miễn cưỡng cười cất tiếng hỏi.
Mạnh Thiếu Hàn ngậm một điếu thuốc, sau lưng là vài tên thuộc hạ, trên mặt vẫn là nụ cười bất cần đời, chỉ là trong mắt lại là một mảnh lạnh lẽo:
"Bình Côn, nể mặt cha cậu từng hết mực trung thành với nhà họ Mạnh. Tôi cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên khó coi. Đối với những việc cậu làm tôi luôn mắt nhắm, mắt mở bỏ qua. Nhưng chuyện lần này, cậu khiến tôi quá thất vọng. Khiến tôi không thể nào bỏ qua được."
Dã tâm của Bình Côn đã sớm bành trướng, luôn chú tâm muốn thu nhà họ Mạnh vào trong tay. Thậm chí còn muốn thành lập một đế quốc Hắc đạo mới. Nhưng đáng tiếc, thủ đoạn của hắn ta không chút tiến bộ, cứ non nớt như cũ, dễ dàng cho người ta nhìn thấu.
Mạnh Thiếu Hàn vốn chỉ cho rằng hắn ta chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh nhưng không ngờ hắn ta lại to gan lớn mật đến nỗi hợp tác với mafia ở nước ngoài, muốn nhân cơ hội kéo hắn xuống.
Bình Côn trong lòng hoảng hốt nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ:
"Tôi không hiểu cậu Mạnh đang nói đến chuyện gì. Nhà họ Bình chúng tôi từ trên xuống dưới đều trung thành một lòng với Mạnh gia. Làm sao có chuyện phản bội? Hay là cậu Mạnh không chứa được những người trung thành như chúng tôi?"
Lời nói mang theo ẩn ý, cậu Mạnh đang bị nghi ngờ thái quá, trong mắt không chứa được một hạt cát.
Mạnh Thiếu Hàn cười khẽ, khẽ gõ ngón cái xuống bàn, một tên thuộc hạ phía sau liền bước lên đưa đến một túi tài liệu.
Mạnh Thiếu Hàn nhận lấy liền ném đến trước mặt Bình Côn, cười lạnh: "Trung thành? Vậy không bằng cậu xem thử bằng chứng trung thành của cậu đi."
Bình Côn mở ra xem, cả người lặp tức căng cứng, một tay vỗ lên bàn, tay còn lại chỉ vào Mạnh Thiếu Hàn, nổi giận nói: "Sao cậu dám!"
Thuộc hạ của Mạnh Thiếu Hàn lập tức lâm vào trạng thái phòng thủ, nhao nhao vây trước mặt Mạnh Thiếu Hàn, bảo vệ cho hắn được an toàn.
Trong văn kiện tất cả đều là ghi chép những lỗi lầm của hắn ta, thậm chí còn có hình ảnh anh em của hắn ta bị Mạnh Thiếu Hàn cho người sát hại.
Đối với sự phẫn nộ của Bình Côn, Mạnh Thiếu Hàn ngược lại không chút ảnh hưởng, giữ vững nụ cười nói:
" Anh em tốt của cậu lúc trước cài bom trên xe tôi. Bị tôi phát hiện còn muốn gϊếŧ tôi. Cậu nói xem hắn có bị ngốc hay không. Nếu hắn muốn chết như vậy, tôi liền thành toàn cho hắn."
"Tên ác ma này! Tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!" Bình Côn muốn đấm Mạnh Thiếu Hàn một phát lại bị cản lại.
"Tôi nhớ không lầm hình như cậu có một người bạn gái là giáo viên đi?" Mạnh Thiếu Hàn sờ sờ cằm nói.
Con ngươi Bình Côn co rụt lại, để tay xuống, hắn ta nén giọng khẩn cầu: "Đừng làm hại đến cô ấy. Tôi sẽ không đối nghịch với cậu nữa."
Mạnh Thiếu Hàn liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại di động, hắn đứng lên, hướng về phía cửa phòng:
"Vậy phải xem tâm tình của tôi như thế nào đã." Tiếp đó liền xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Bình Côn bỗng nhiên giương mắt nhìn qua bóng lưng đã đi xa của Mạnh Thiếu Hàn, đôi mắt mang theo oán hận, nghiến răng nghiến lợi nói: " Mạnh —— Thiếu —— Hàn!"