Mỹ Nhân Ôn Nhu Bị Điên Phê Để Mắt Tới

Quyển 2 - Chương 4.2: Là bạn thân, có phúc phải cùng hưởng (H)

Khi cậu đang hoảng hốt thì chợt bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, giọng nói bên ngoài kêu lên nghe có vẻ rất hoảng sợ: “Đội trưởng cứu với! Cứu...cứu.. tôi tôi không muốn chết đâu!” Là giọng nói của Tống Thiên Nguyên.

Sau khi Dương Ngôn Tuấn nghe thấy giọng nói của Tống Thiên Nguyên, lỗ hậu theo bản năng mà siết chặt lại, chặt đến nỗi Tư Cảnh Lan rít lên một tiếng.

Dương Ngôn Tuấn giãy giụa muốn trốn thoát, muốn đi ra cứu đồng đội của mình, lại bị Tư Cảnh Lan đè chặt lại, cậu có hơi nổi giận: “Buông tôi ra!”

“Là do tôi cᏂị©Ꮒ em không sướиɠ hay sao, vậy mà còn có sức lực để suy nghĩ đến chuyện của người khác.” Tư Cảnh Lan dùng sức thúc vào, đâm đến độ Dương Ngôn Tuấn nói không ra lời.

“Mau mở cửa đi, cầu xin đội trưởng mau mở cửa cho tôi vào đi mà!”

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết, sau đó lập tức yên tĩnh không tiếng động.

Trái tim Dương Ngôn Tuấn lập tức chùng xuống, xem ra Tống Thiên Nguyên đã xảy ra chuyện, nhưng rất nhanh cậu đã bị kɧoáı ©ảʍ cuốn vào du͙© vọиɠ, chẳng có tâm tư mà bi thương.

Lúc này cửa đột nhiên bị mở ra, Quý Hòa An đứng ngay cửa với vẻ mặt âm trầm, bên chân y là thân thể của Tống Thiên Nguyên đã bị phanh thây, máu tươi chảy đầy đất, mùi tanh nhanh chóng ập vào mặt.

Sắc mặt Dương Ngôn Tuấn lập tức trầm xuống, cậu trừng lớn mắt nhìn thi thể đang nằm trên mặt đất, cả người cậu run lên.

Nhận thấy cơ thể Dương Ngôn Tuấn đang cứng đờ, Tư Cảnh Lan bất mãn mà đâm về phía trước để kéo lực chú ý của Dương Ngôn Tuấn về trên người mình: “Bé cưng, tên đó có gì đâu mà đẹp, tôi không đẹp hay sao?”

“Ưm…” Dương Ngôn Tuấn không kịp phòng bị mà kêu rên lên, lực chú ý lần nữa bị phân tán.

“Không hoàn thành tốt phó bản của chính mình, ngược lại còn chạy đến đây, em muốn bị đánh à?” Quý Hòa An trầm giọng nói.

“Nếu tôi không đến thì đã không phát hiện được chuyện tốt này rồi.” Tư Cảnh Lan thở dài một tiếng, sau đó nắm lấy eo Dương Ngôn Tuấn mà hung hăng thọc vào rút ra, khiến Dương Ngôn Tuấn liên tục rêи ɾỉ một cách yếu ớt.

Quý Hòa An nhìn hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Tư Cảnh Lan, giận đến bực cười: “Nhìn không ra cậu lại có thể chạm vào người đã bị người khác chạm qua, không phải cậu mắc bệnh sạch sẽ hay sao, như thế nào, mới không gặp một ngày mà đã trị hết bệnh rồi?”

Nghe thấy giọng nói trào phúng của Quý Cảnh An, Tư Cảnh Lan vẫn bình tĩnh nói:

“Cậu là bạn thân, không phải nên chia sẻ những thứ tốt cho nhau hay sao, cậu mà ăn mảnh như vậy là không tốt đâu.”

Quý Cảnh An quả thực giận đến bực cười, bạn thân? Rốt cuộc gã có nghĩ qua chưa, có ai là bạn tốt mà suốt ngày cứ cầm vũ khí động tay động chân với bạn thân mình được, còn nhiều lần muốn lấy đi mạng sống của y.

Quý Hòa An lười cãi lộn với Tư Cảnh Lan, trực tiếp móc vũ khí ra đâm đến khuôn mặt của Tư Cảnh Lan.

Đôi mắt sắc lạnh giấu dưới lớp kính của Tư Cảnh Lan hơi nhếch lên, gã cũng móc một con dao phẫu thuật trong túi ra sẵn sàng nghênh chiến.

Tư Cảnh Lan rút chim mình ra, cứ để cơ thể như vậy mà đánh nhau với Quý Hòa An.

Thực lực của hai bên ngang nhau, đánh mãi vẫn không phân được ai thắng ai thua.

Mỗi lần Quý Hòa An suýt cắt đứt cây hàng của Tư Cảnh Lan thì có thể thấy được oán niệm của y.

Tư Cảnh Lan cũng rất giảo hoạt mà trốn đi, thậm chí còn trở tay đâm về phía bên dưới của Quý Hòa An, nhưng rốt cục Quý Hòa An vẫn trốn được.

Dương Ngôn Tuấn thấy hai người hoàn toàn không chú ý tới cậu, cậu lén lút nhặt quần áo lên muốn chạy trốn.

Cậu vừa bò ra được tới cửa, hai mắt còn sáng lên thì chợt có một giọng nói truyền đến từ đằng sau: “Tiểu Ngôn, em muốn đi đâu vậy?”

“Không!” Dương Ngôn Tuấn chỉ kịp thốt ra một từ thì mắt cá chân đã bị nắm lấy mà kéo về.