“Xin chào, xin hỏi ngài chính là người yêu của Triệu tiên sinh sao?” Tô Nhạc cố ý thả lỏng giọng nói chủ động chào hỏi với Dương Ngôn Tuấn.
"Xin chào." Dương Ngôn Tuấn gật đầu đáp.
Triệu Nguyên Uy vô cùng che chở người lạnh lùng nhìn về phía cảnh sát: "Các anh còn không rời đi sao?”
Nhóm Trần Vỹ Dương đấu tranh không có kết quả, đành phải rời đi trước.
Trước khi đi, Tô Nhạc đưa cho Dương Ngôn Tuấn một tấm danh thϊếp: "Tôi là bác sĩ tâm lý, nếu có nhu cầu, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Dương Ngôn Tuấn cũng không có đưa tay lấy, Triệu Nguyên Uy thay cậu lấy, Triệu Nguyên Uy lạnh lùng nói: "Có lòng rồi.”
Tô Nhạc cũng không thèm để ý thái độ của Triệu Nguyên Uy, cậu ta xoay người đi theo đám người Trần Vỹ Dương rời đi.
Trần Vỹ Dương phiền não châm một điếu thuốc, tâm trạng cực kỳ buồn bực.
"Vỹ Dương, vừa rồi Triệu Nguyên Uy cũng không nói sai, chúng ta xác thực có chút lỗ mãng, hiện tại chúng ta nên làm chính là trở về điều tra rõ ràng rốt cuộc vì sao Tiểu Lý mất tích, còn có thân phận thi thể không biết tên kia."
"Tôi biết rồi." Trần Vỹ Dương dùng sức vò mái tóc của mình, đang chuẩn bị mở động cơ thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.
"Có việc gì?" Trần Vỹ Dương nhận điện thoại di động, ngữ khí có chút hung dữ nói.
Người ở đầu dây bên kia điện thoại di động nghiêm trọng nói: "Đội trưởng Trần, chúng tôi phát hiện một thi thể trong khu động vật hoang gần nhà Tiểu Lý, thi thể đã bị chó mèo hoang cắn xé đến mức không nhìn được toàn diện.”
Trần Vỹ Dương nhất thời nhíu mày, vội vàng nói với đầu dây bên kia: "Vậy các cậu mau phong tỏa hiện trường, để cho những pháp y và các cảnh sát khác còn chưa tan làm đến hỗ trợ thu thập chứng cứ, chúng tôi bây giờ chạy tới đây.”
Tô Nhạc ở một bên cũng nghe thấy, cậu ta theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua biệt thự nhà họ Triệu, không biết vì sao cậu ta luôn cảm giác người yêu của Triệu Nguyên Uy hình như là mấu chốt cho lần này.
Vừa mới nảy ra ý nghĩ như vậy, cậu ta vội vàng bảo Trần Vỹ Dương điều tra Dương Ngôn Tuấn.
"Tôi cũng có suy nghĩ như vậy, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị đi điều tra cậu ta." Trần Vỹ Dương nghe vậy gật đầu nói.
Lúc trước bọn họ cho rằng trên người Dương Ngôn Tuấn cũng không có quá nhiều chứng cứ hữu dụng, bởi vậy cũng không điều tra sâu lần nào.
Bây giờ sau khi nhìn thấy người, Trần Vỹ Dương đã thay đổi chủ ý, căn cứ vào kinh nghiệm điều tra vụ án nhiều năm như vậy, Dương Ngôn Tuấn nhất định có quan hệ mật thiết với Tiểu Lý cùng với thi thể vô danh kia.
"Ông xã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại có cảnh sát?" Dương Ngôn Tuấn tựa vào l*иg ngực của Triệu Nguyên Uy lo lắng hỏi.
"Bọn họ nghi ngờ tôi có liên quan đến một vụ án." Cằm Triệu Nguyên Uy áp lên mái tóc Dương Ngôn Tuấn nói.
"Vụ án gì thế?" Dương Ngôn Tuấn trong lòng có chút bất an.
"Bọn họ nghĩ tôi là một kẻ gϊếŧ người hàng loạt." Triệu Nguyên Uy khẽ cười một tiếng.
"Cái này!" Dương Ngôn Tuấn nhất thời ngồi không yên, cậu có chút khẩn trương quay đầu lại nhìn Triệu Nguyên Uy.
Dương Ngôn Tuấn hiện tại đã không phân biệt được rốt cuộc mình hy vọng Triệu Nguyên Uy được đưa ra công lý hay là hy vọng hắn vĩnh viễn không bị bắt.
"Đừng lo lắng, trong tay bọn họ không có chứng cớ, căn bản không thể định tội tôi." Triệu Nguyên Uy đùa bỡn ngón tay Dương Ngôn Tuấn, cằm cọ mái tóc của Dương Ngôn Tuấn lười biếng nói.
Dương Ngôn Tuấn không nói gì, chỉ rũ mắt xuống không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc lâu sau, cậu ngẩng đầu nhìn Triệu Nguyên Uy trịnh trọng nói: "Em sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm tổn thương anh đâu.”
Triệu Nguyên Uy nở nụ cười, hắn nhẹ nhàng giữ cằm Dương Ngôn Tuấn cúi đầu hôn xuống.
Chờ đến khi hai người tách ra, Dương Ngôn Tuấn đã thở hổn hển.
"Bảo bối, sao em lại làm cho người ta thương như vậy." Triệu Nguyên Uy nhẹ giọng cảm thán một tiếng, sau đó bàn tay lại không an phận luồn vào trong quần áo rộng lớn của Dương Ngôn Tuấn, dọc đường sờ soạng, chờ sau khi sờ đến núʍ ѵú nhô lên, bắt đầu tùy ý nhào nặn.
"A..."_Dương Ngôn Tuấn kêu lên.
Hai núʍ ѵú đều bị bàn tay ấm áp vuốt ve đến mức nhạy cảm đứng thẳng lên.
Triệu Nguyên Uy cúi đầu gặm thịt sau gáy Dương Ngôn Tuấn, ở trên đó phủ đây dấu vết mới.
Dương Ngôn Tuấn được đặt trên ghế sô pha, quần áo rộng rãi bị vén lên, hai núʍ ѵú sưng to lộ ra trong không khí lạnh run rẩy.
Chiếc quần dưới thân rơi xuống chaan, hai chân bị mở ra, Dương Ngôn Tuấn chờ đợi gậy thịt to lớn của Triệu Nguyên Uy xuyên qua bản thân.
Hậu huyệt bất ngờ bị nhét vào một vật, vừa cứng vừa thô to, nhưng lại không giống như gậy thịt, thân thể lạnh như băng.
Cậu nhìn về phía sau, phát hiện vậy mà là một cây dươиɠ ѵậŧ giả.
"Bảo bối, không bằng hôm nay chúng ta dùng nó chơi song long đi." Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Triệu Nguyên Uy tràn đầy hưng phấn, kích động đến mức đỏ mặt.