Mỹ Nhân Ôn Nhu Bị Điên Phê Để Mắt Tới

Quyển 1 - Chương 3: Thưởng thức bữa khuya.

Dương Ngôn Tuấn nắm tay Tiểu Kỳ đi ra cửa khu chung cư, liền thấy một đám người đang tụ tập lại cách đó không xa, gần đó cũng có mấy chiếc xe cảnh sát đang dừng lại.

Dương Ngôn Tuấn đi qua, muốn xem xem có chuyện gì đang xảy ra, nhưng có quá nhiều người nên cậu không chen vào nổi, cậu đành dò hỏi những người bên cạnh.

“Chuyện gì á, đương nhiên là có người chết rồi!” Người đó nói.

“Sao tự dưng lại có chuyện này ở đây?!” Dương Ngôn Tuấn vô cùng kinh ngạc.

“Nghe nói sáng sớm hôm nay có một người định rẽ vào con hẻm đó hút điếu thuốc, ai mà biết được tại sao lại gặp phải chuyện này. Cổ của thi thể kia nát bét nhìn sợ vô cùng, đầy đất đều là ngón tay ngón chân của thi thể, sợ đến mức người kia vừa nhìn liền nôn mửa không ngừng.” Người kia tưởng tượng ra tình cảnh đó, không nhịn được mà rùng mình một cái.

Theo như người đó nói, thì người chết là một tên đàn ông hung hăng ở căn hộ 104. Ba năm trước, vợ của gã không chịu nổi nữa nên đã bỏ đi theo người khác, ngay cả con cái cũng đưa đi theo nên trong nhà chỉ còn một mình gã. Thường ngày, gã chẳng chịu làm gì chỉ ăn không ngồi rồi và say rượu, hơn nữa, do tình tình nóng nảy nên gã thường xuyên cãi nhau với hàng xóm xung quanh. Thế nên, mọi người đều đoán là gã đã đắc tội với ai đó.

Mặc kệ là như thế nào dù sao thì cũng đã xảy ra án mạng khiến mọi người không hỏi hoảng sợ.

Trong lòng Dương Ngôn Tuấn vẫn rất bình tĩnh, bởi vì có hệ thống nên sau khi Triệu Nguyên Uy gϊếŧ người, hệ thống sẽ báo cho cậu. Cậu chỉ không hiểu sao người kia lại phạm tội trước thời gian như vậy.

Sau đó, Dương Ngôn Tuấn cũng không dừng lại nữa mà đưa Tiểu Kỳ đi học, rồi cậu cũng đi làm.

Trong lúc đó, cảnh sát cũng đi đến từng nhà hỏi chuyện, nhưng đều không thu được manh mối gì quan trọng nên đành rời đi.

Sau khi bận rộn ở công ty cả ngày, đến 6 giờ chiều, Dương Ngôn Tuấn liềm cầm cặp táp của mình về chung cư.

Lúc đi qua hiện trường vụ án, cậu phát hiện cảnh sát đã rào quanh khu vực đó rồi cấm mọi người đi vào.

Cậu về nhà, thay một bộ quần áo thoải mái rồi đi sang nhà bên cạnh gõ cửa. Vừa gõ cửa được hai tiếng, người bên trong đã đi ra mở cửa.

Dương Ngôn Tuấn phát hiện cả người Triệu Nguyên Uy có chỗ nào đó không bình thường.

Một tay Triệu Nguyên Uy chống cửa, cả người hắn tỏa ra một hơi thở cường thế, con ngươi tối tăm lúc nào cũng nhìn người khác như dã thú nhìn con mồi, tiếng hít thở nặng hơn, không biết có phải do cậu gặp ảo giác không mà cậu cứ cảm thấy trong không khí có một mùi tanh nhàn nhạt.

Triệu Nguyên Uy giật giật môi nói: “Vào đi.” Sau đó mới tránh người sang một bên.

“À, cảm ơn.” Dương Ngôn Tuấn hồi phục tinh thần lại rồi vội vàng đi vào bên trong.

Ngay khi Dương Ngôn Tuấn bước vào, Triệu Nguyên Uy vô cảm chậm rãi đóng cửa lại, khiến cửa kêu sập một tiếng.

Lúc này, cậu hoàn toàn không biết rằng cậu như một chú dê bị lừa mà bước chân vào địa bàn của dã thú, sau đó sẽ đợi bị dã thú ăn mình sạch sẽ.

Nhìn bàn ăn phong phú trong bếp, Dương Ngôn Tuấn có chút kinh ngạc. Cậu không ngờ Triệu Nguyên Uy lại có thể nấu cơm, xem ra không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.

Dương Ngôn Tuấn phát hiện Triệu Nguyên Uy không ăn nhiều lắm, cậu quan tâm hỏi: “Anh Triệu này, sao anh ăn ít thế?”

Triệu Nguyên Uy chỉ nhàn nhạt nói: “Không sao đâu, lát nữa đói bụng tôi có thể ăn bữa khuya.”

Nghe thấy vậy, Dương Ngôn Tuấn cũng không nói gì nữa, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Dương Ngôn Tuấn muốn giúp hắn rửa bát, nhưng Triệu Nguyên Uy lại không cho. Hắn còn nói chuyện này không thể để khách làm được làm cậu có chút ngại ngùng.

Dương Ngôn Tuấn đành ra sô pha ngồi, lẳng lặng ngồi chờ Triệu Nguyên Uy. Cậu nhàm chán mà đánh giá căn phòng khách của hắn, sau đó vô tình liếc mắt nhìn thùng rác bên cạnh sô pha. Cậu thấy trong đó có rất nhiều khăn giấy, bên trong còn dính những chất lỏng trắng đυ.c không rõ.

Thân là đàn ông, Dương Ngôn Tuấn chỉ cần liếc mắt liền biết được đó là thứ gì, khuôn mặt cậu lập tức đỏ bừng lên. Cậu không ngờ Triệu Nguyên Uy lại vừa làm chuyện kia, bảo sao lúc hắn ra mở cửa cho cậu lại có chút mùi tanh thoang thoảng.

“Cậu thấy rồi sao?” Một thanh âm nặng nề phát ra từ đằng sau cậu.

Ngay khi Dương Ngôn Tuấn chưa kịp phản ứng, cậu đã bị hắn đè nằm ra sô pha.

Cậu vừa giương mắt lên liền phát hiện Triệu Nguyên Uy lúc này không được bình thường cho lắm. Gương mặt đẹp trai của hắn đầy vặn vẹo hưng phấn, trong mắt là du͙© vọиɠ cuồng nhiệt đến dọa người, đã vậy, tay còn lôi kéo quần áo của cậu.

“Anh Triệu, anh làm cái gì vậy?” Dương Ngôn Tuấn kinh hãi giãy giụa hô lớn.

“Đương nhiên là thưởng thức “bữa khuya” của tôi dồi.” Triệu Nguyên Uy cúi đầu, ghé vào bên tai cậu cười nói.

“Cái gì?!” Dương Ngôn Tuấn không hiểu rõ ý của Triệu Nguyên Uy, cậu chỉ biết lúc này, Triệu Nguyên Uy mang lại cho cậu một cảm giác rất nguy hiểm, trực giác cậu nói nếu cậu không trốn đi, chắc chắn sẽ phát sinh mấy chuyện cậu không có cách nào tiếp thu được. Thế nên, cậu phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

“Còn không rõ sao, bé cưng? Đương nhiên là ông xã muốn cùng em làm mấy chuyện người lớn rồi.” Triệu Nguyên Uy cảm thấy bé cưng đơn thuần của hắn đáng yêu muốn chết.

Còn bên kia, Dương Ngôn Tuấn bị lời nói của Triệu Nguyên Uy làm cho ngây ngốc.