Tòa chung cư Biển Xanh có tổng cộng 9 tầng, vì tiền thuê nhà hợp lý, trang thiết bị trong nhà ở cũng tốt nên có rất nhiều người dọn đến sống ở đây.
Khuyết điểm duy nhất là ở đây không nối truyền hình cáp, thế nhưng những ưu điểm ở tòa chung cư này đều rất ổn nên khuyết điểm này cũng không thành vấn đề.
Một người đàn ông xách hai túi nguyên liệu nấu ăn đi về hướng nhà mình.
Người đó có một khuôn mặt đẹp trai nhu hòa khiến người khác dễ có thiện cảm từ ngay lần gặp đầu tiên. Khuôn mặt vô cùng dịu dàng, đôi môi đỏ tươi căng mọng, khóe miệng hơi cong lên như thể lúc nào cậu cũng đang cười vậy.
“Ồ, là Ngôn Tuấn à? Hôm nay chú lại làm món gì đấy?” Một người phụ nữ trung niên thấy cậu đi qua liền chào rồi tò mò hỏi.
“Chào chị Trần, tối hôm qua Tiểu Kỳ muốn ăn sườn heo chua ngọt, nên hôm nay em định mua chút sườn heo về làm món đó cho con bé.” Dương Ngôn Tuấn cười nói.
“À, thì ra là Tiểu Kỳ muốn ăn sườn heo chua ngọt à, đám trẻ con bây giờ kén ăn thật sự, chả bù cho chúng ta ngày xưa.” Người phụ nữ trung niên cũng có một đứa con nhỏ nên rất hiểu tình cảnh bây giờ của Dương Ngôn Tuấn, chị không nhịn được mà phàn nàn.
Dương Ngôn Tuấn chỉ cười không nói gì.
“Nhường đường, nhường đường, nước sôi đây!!” Bỗng phía sau truyền đến một giọng nói.
Dương Ngôn Tuấn theo bản năng mà né cả người sang bên cạnh, cậu vừa ngẩng đầu lên liền thấy một đôi mắt sâu thẳm u ám vô cùng.
Người đó có một gương mặt đẹp trai nhưng lạnh lẽo, hắn nhìn liếc qua cậu rồi rời đi thẳng tắp. Mà phía sau hắn là một đám người chuyển đồ dùng trong nhà.
Xem ra là người mới chuyển đến.
Sau khi đoàn người đi xa, Dương Ngôn Tuấn mới tạm biệt người phụ nữ trung niên, rồi trở về nhà mình.
Khi cậu vừa mới đi đến cửa nhà, liền thấy căn nhà trống bên cạnh nhà cậu đã có người đến ở, hơn nữa, những người chuyển đồ dùng trong nhà cũng vừa ra khỏi đó.
Dương Ngôn Tuấn ngẫm nghĩ một chút, vẫn quyết định đi sang chào hỏi người đàn ông kia như một người hàng xóm nhiệt tình.
Cửa phòng cũng không đóng lại khiến Dương Ngôn Tuấn từ ngoài cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Người đàn ông đang đẩy ghế sô pha vào đúng vị trí mà hắn muốn, nhưng hắn cũng rất nhạy bén, nhác thấy bóng cậu là ngay lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Thấy người đàn ông đã phát hiện ra mình, Dương Ngôn Tuấn ôn hòa mà chào hỏi người đàn ông: “Chào anh, tôi là Dương Ngôn Tuấn, là hàng xóm ngay cạnh nhà anh. Sau này cần giúp đỡ gì thì cứ sang tìm tôi nhé.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, thẳng đến khi Dương Ngôn Tuấn bắt đầu thấy xấu hổ, hắn mới đứng dậy đi tới.
Dương Ngôn Tuấn cao 1m78, cũng không tính là lùn, nhưng khi người đàn ông đó đi đến trước mặt cậu, nhìn cậu vẫn rất nhỏ con so với hắn.
Dàng người hắn vô cùng cao lớn, thoạt nhìn cao khoảng 1m90. Gương mặt lạnh lùng của hắn như viết lên dòng chữ cấm lại gần, cả người hắn tản ra một khí chất cường giả vô cùng nguy hiểm.
Người đàn ông đánh giá cậu một lúc, trong mắt như đang kiềm chế cái gì đó.
Điều này làm Dương Ngôn Tuấn cảm giác có chút không thoải mái. Không biết có phải là cậu đang gặp ảo giác hay không, nhưng cậu cảm thấy thần sắc trong mắt hắn làm cậu có chút không được tự nhiên, giống như đang bị một con dã thú theo dõi vậy.
Ngay khi Dương Ngôn Tuấn định nói thêm gì đó, người đàn ông đột nhiên mở miệng: “Triệu Nguyên Uy, sau này mong cậu giúp đỡ nhiều hơn.” Sau đó, hắn vươn tay về phía cậu.
Dương Ngôn Tuấn cũng vươn tay ra bắt tay với hắn. Khi hai bàn tay chạm vào nhau, Dương Ngôn Tuấn cảm thấy một cự cọ xát rất kì lạ, cậu ngẩng đầu lên ngay lập tức, lại thấy vẻ mặt của hắn vẫn vô cảm như cũ.
Xem ra là cậu gặp ảo giác rồi.
Thấy thời gian không còn sớm nữa, cậu cũng không quấy rầy hắn nữa, chỉ mỉm cười tạm biệt hắn rồi trở lại nhà mình.
Ngay khi cậu rời đi không lâu, đôi mắt hắn bỗng lộ ra vẻ điên cuồng si mê, ngón tay vừa chạm vào tay cậu không ngừng cọ xát qua lại.
Mà sau khi Dương Ngôn Tuấn đóng cửa nhà mình lại, đôi mắt dịu dàng của cậu bỗng tràn ngập ý cười.
Cậu là một người xuyên không. Ở thế giới nguyên bản của cậu, vì cậu có thể chật đặc thù nên đã hấp dẫn một tên biếи ŧɦái, tên đó đã nhốt cậu lại suốt 9 năm khiến cậu điên mất rồi.
Sau khi cậu bị hệ thống ràng buộc, cậu phải đi đến các thế giới gặp các loại nam chủ khác nhau để thu hoạch điểm số, mà những nam chủ ở những thế giới đó tay đều đã dính máu.
Mà khi cậu bị nhốt lại 9 năm đã yêu cảm giác bị nhốt lại đó, chỉ có khi bị nhốt lại cậu mới có cảm giác rằng mình đang sống.
Đây là thế giới thứ nhất cậu xuyên đến, thế giới này là một quyển tiểu thuyết trinh thám. Vai chính công Triệu Nguyên Uy bên ngoài là một tổng giám đốc thành công, sau lưng lại là một tên tội phạm gϊếŧ người không chớp mắt.
Vì để thả lỏng tâm tình và theo đuổi cảm giác sung sướиɠ khi gϊếŧ người, hắn quyết định chọn một chung cư làm địa điểm đi săn của mình. Vì thế, hắn đã chọn chung cư Biển Xanh không có truyền hình cáp làm nơi xuống tay.
Sau khi dọn đến chung cư hơn nửa tháng, hắn sẽ bắt đầu đi săn con mồi của mình.
Mà con gái của nguyên chủ là mục tiêu đầu tiên sau khi hắn chuyển đến đây.
Trong nguyên tác, sau khi gϊếŧ chết Tiểu Kỳ thì Triệu Nguyên Uy cũng dừng tay lại, bởi hắn cảm thấy gϊếŧ 4 người là đủ rồi. Để bản thân không bị bại lộ, hắn còn giá họa cho nguyên chủ - người đã bắt đầu nghi ngờ hắn gánh cái nồi đen này.
Nguyên chủ đáng thương cứ như vậy mà bị bắt vào ngục giam, không ai chịu tin tưởng cậu ta. Cuối cùng, cậu ta treo cổ tự tử trong nhà tù.
Sau khi nguyên chủ chết đi thì vai chính thụ mới chậm rãi lên sân khấu. Vai chính thụ Tô Nhạc là một bác sĩ tâm lý, sau khi phát hiện uẩn khúc trong vụ án liền bắt đầu cùng bạn trai là cảnh sát của mình điều tra lại vụ án. Sau đó là chuyện tình vừa yêu vừa hận của vai chính thụ và vai chính công.
Dương Ngôn Tuấn vừa bóc tỏi, miệng vừa nghêu ngao hát như thể đang gặp chuyện gì vui vẻ lắm.
Cuối cùng, phần thắng thuộc về ai còn chưa biết đâu!