Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 63: Nổ rồi, nổ rồi

Động tác của Tô Tử Mặc, cũng không làm những người khác chú ý.

So với nam tử cao ngạo, nữ tử mặc áo trắng và nhóc mập mạp, Tô Tử Mặc thực sự có vẻ quá mức bình thường, chỉ là cách ăn mặc có chút hơi quái dị mà thôi.

Cố ý kiểm tra cuối cùng, cũng không phải vì Tô Tử Mặc có tâm tư muốn để người ta phải kinh ngạc gì cả.

Chỉ là hắn vốn không có linh căn, tuy rằng đã được Điệp Nguyệt gieo xuống linh căn, nhưng dù sao trong lòng hắn vẫn thấy khẩn trương, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Tô Tử Mặc đi tới trước cửa đá, mắt không chớp nhìn tới màn nước trước mặt.

Phù!

Màn nước trước mặt hiện lên một luồng sáng màu hồng, trong nháy mắt đã bốc cháy lên, ngọn lửa lớn bốc lên bừng bừng, tản ra nhiệt độ nóng bỏng.

Trong lòng Tô Tử Mặc cảm thấy mừng rỡ.

Hỏa thuộc tính, Thiên Linh Căn!

Trừ nam tử cao ngạo và nữ tử mặc áo trắng ra, đám người đều tập trung nhìn tới.

Bên trong hơn năm trăm người, trừ hai người có Linh Căn Biến Dị, cũng chỉ có nhóc mập mạp có Thiên Linh Căn Thổ thuộc tính, Tô Tử Mặc là người thứ hai có Thiên Linh Căn, cũng coi như tương đối để người khác phải chú ý.

Huống chi, có vài kiến thức thông thường mà người tu chân đều biết, Hỏa Linh Căn còn tốt hơn Thổ linh căn một chút.

Một phương diện là, Hỏa thuộc tính, ở bên trong Ngũ Hành, có lực sát phạt mạnh nhất.

Một phương diện khác, có được Hỏa thuộc tính, chính là mang ý nghĩa sẽ có cơ hội trở thành Luyện Đan Sư hoặc là Luyện Khí Sư.

Bởi vì hai loại người tu chân này, yêu cầu đối với các phương diện khống chế, lý giải, tu hành hỏa diễm đều cực cao, người tu chân có được Hỏa Linh Căn trời sinh đã có ưu thế.

Nhóc mập mạp đứng ở cửa đá bên này kích động, chuẩn bị chờ cho Tô Tử Mặc đi qua cửa đá, sẽ tiến lên bắt chuyện, làm quen một chút.

"A?"

Đạo đồng béo vốn đang buồn bực ngán ngẩm đứng, nhìn thấy một màn này, cũng không nhịn được khẽ a một tiếng, mặt lộ ra ý cười, gật đầu nói: "Không tệ, không tệ, công tử tới đây đi."

Dù sao trước đó đã liên tục xuất hiện hai người có Linh Căn Biến Dị, đạo đồng béo nhìn thấy Hỏa Linh Căn, biểu hiện cũng không quá mức kinh ngạc.

Lúc này, vẫn chưa có ai phát giác ra sự khác thường của Tô Tử Mặc.

Tô Tử Mặc đứng ở trước cửa đá không nhúc nhích, cũng không ngay lập tức xuyên qua cửa đá.

Không phải là hắn không muốn, mà là cánh cửa đá kia không cho.

Tô Tử Mặc cảm nhận được một luồng lực cản to lớn, muốn ngăn hắn ở bên ngoài cửa!

Theo lý mà nói, màn nước ở giữa cửa đá sẽ chỉ ngăn cản người không có linh căn, Ngụy Linh Căn và Linh Căn Phổ Thông, nhưng bây giờ rõ ràng là Tô Tử Mặc biểu hiện ra có Thiên Linh Căn, nhưng màn nước màu đỏ thẫm lại ngăn cản hắn.

Nếu không phải là thân thể của Tô Tử Mặc mạnh mẽ, đã sớm giống như Luyện Khí Sĩ ban đầu, bị màn nước đánh bay ra ngoài rồi.

"Tại sao lại như vậy?"

Tô Tử Mặc vừa ngăn cản lực cản do màn nước tản ra, vừa suy nghĩ cách đối phó.

Không có ai hiểu rõ Tô Tử Mặc hơn chính hắn.

Hắn vốn chính là người không có linh căn.

Bởi vì như thế, cửa đá ngăn cản hắn, hoàn toàn là phản ứng tự nhiên.

Nhưng bây giờ, hiện tượng Hỏa Linh Căn hiện ra là chuyện gì đây?

Nếu như còn tiếp tục giằng co như thế, đừng nói là đạo đồng béo của Phiêu Miễu Tông, chính là những người khác cũng sẽ phát hiện ra chuyện khác thường, chuyến này Tô Tử Mặc sẽ thua thiệt thất bại.

Không cam tâm!

Tô Tử Mặc cảm thấy không cam tâm!

Dựa vào cái gì?

Đã đi đến bước này rồi, chẳng lẽ còn cam chịu bị một cánh cửa đá cản trở ở bên ngoài?

Tô Tử Mặc trầm mặt, hướng tới màn nước phía trước, bỗng nhiên bước ra một bước!

Một bước này, Tô Tử Mặc đã bày ra tư thế Lê Thiên Bộ, khí thế cả người tăng cao, tản ra một luồng sát khí ngập trời, đạo đồng béo đứng ở bên cạnh cửa đá đều bị làm cho giật nảy mình.

"Ừm?"

Nam tử cao ngạo cảm nhận được cái gì đó, mở hai mắt ra, nhìn về phía cánh cửa đá.

Nữ tử mặc áo trắng cũng hé mắt nhìn, lông mày hơi chau lại.

Ngay sau đó, mọi người phát hiện ra một màn vô cùng quái dị.

Tô Tử Mặc dường như đã đi xuyên qua cửa đá, nhưng màn nước màu đỏ thẫm lại vẫn không hề biến mất, giống một tầng lụa mỏng có thể co dãn, bao vây lấy thân hình của hắn chặt chẽ, giống như là đang liều mạng ngăn cản.

Mọi người ở đây có chút choáng váng.

Đây là tình huống gì?

Hỏa thuộc tính, Thiên Linh Căn, không hề sai.

Nhưng vì sao cánh cửa đá lại ngăn cản người này?

Tô Tử Mặc đấu sức với màn nước màu đỏ thẫm ở giữa cánh cửa đá.

Đột nhiên!

Đôi mắt của Tô Tử Mặc nheo lại, trong cơ thể truyền ra một trận tiếng đùng đùng, thân hình giống như là đã nở lớn hơn một chút, gân cốt cùng vang lên, khẽ quát một tiếng, lại bước ra một bước!

Rầm rầm!

Màn nước vỡ nát, rơi đầy đất.

Tô Tử Mặc thành công xuyên qua cánh cửa đá, vẻ mặt hơi hòa hoãn xuống, thở ra một hơi nhẹ nhàng, đi tới bên cạnh đạo đồng béo.

Tô Tử Mặc đang định nói chuyện, lại trông thấy ánh mắt của đạo đồng béo có chút quái dị, nhìn chằm chằm ra đằng sau hắn.

Răng rắc!

Ngay vào lúc này, sau lưng Tô Tử Mặc truyền đến một tiếng động.

Tô Tử Mặc theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trên xà ngang cao ba trượng của cánh cửa đá kia, đột nhiên quỷ dị hiện ra một vết nứt.

Tạch tạch tạch!

Không đợi đám người kịp phản ứng, vết nứt này cấp tốc lan tràn, trong nháy mắt, đã phủ kín cả cánh cửa đá, lít nha lít nhít, nhìn thấy mà giật mình!

Trong lòng Tô Tử Mặc cảm thấy hơi hồi hộp một chút.

Ầm ầm!

Nương theo lấy một tiếng vang thật lớn, cửa đá ầm vang sụp đổ ở trước mắt bao nhiêu người, hóa thành một đống đá vụn, làm cho bụi bặm nổi lên bốn phía.

Sau tiếng vang này, chính là sự vắng lặng một cách chết chóc.

Biểu lộ trên mặt mọi người đều cứng lại.

Đôi lông mày của nam tử cao ngạo nhíu chặt.

Trong mắt của nữ tử mặc áo trắng cũng lướt qua một chút vẻ kinh ngạc, môi thơm khẽ nhếch, có chút thất thố.

Nhóc mập mạp cả kinh tới mức tròng mắt kém chút đã rơi ra tới.

"Nổ, nổ rồi, phát nổ rồi?"

Đạo đồng béo đã hoàn toàn ngơ ngác, ánh mắt mê mang, trong đầu trống rỗng.

Người ta đo ra Linh Căn Biến Dị, đã đủ để kinh thế hãi tục, thậm chí sư huynh còn chạy lên trên núi để thông báo cho thủ tọa đại nhân.

Nhưng thư sinh mặc áo bào màu xanh trước mắt này là thế nào đây?

Kiểm tra linh căn một lần, lại làm cho cửa đá phát nổ...

Tô Tử Mặc chột dạ, ho nhẹ một tiếng, lộ ra một nụ cười thân thiện, nhìn đạo đồng béo hỏi: "Đạo hữu, cánh cửa đá này đã được xây dựng rất nhiều năm rồi đi?"

"A, đúng vậy a." Đạo đồng béo theo bản năng đáp lại: "Đã mấy ngàn năm rồi."

"Vậy thì đúng rồi."

Tô Tử Mặc gật gật đầu, tỏ ra nghiêm túc nói: "Cửa đá trường kỳ phơi gió phơi nắng ở nơi này, chịu tuyết dầm mưa, lâu năm thiếu tu sửa, khó tránh khỏi sẽ bị xuống cấp. Thật sự là không khéo, bị ta bắt gặp."

"A" đạo đồng béo há cái miệng nhỏ nhắn ra, cằm kém chút nữa đã rơi xuống đất.

Tô Tử Mặc vỗ vỗ lên bả vai đạo đồng béo, nghiêm túc nói: "Kỳ thật thì chuyện này cũng không tính là dở, ít nhất có thể nhắc nhở quý tông, phải thường xuyên kiểm tra tu sửa đối với một ít kiến trúc cổ xưa ở trong tông môn, tránh khỏi xuất hiện tình huống như hôm nay. Cần phải đề phòng cẩn thận, phòng ngừa chu đáo nha."

Đạo đồng béo vốn cũng không nghĩ rõ ràng, đầu óc hỗn loạn tưng bừng, bị Tô Tử Mặc nói như vậy, càng thêm ngơ ngác, kém một chút đã tin là thật.

Trên thực tế, cánh cửa đá này vốn là một khối Trắc Linh Thạch to lớn, người tu chân của Phiêu Miễu Tông đυ.c rỗng khối đá này, đặt ở chỗ này, mới trở thành cánh cửa đá trước mắt này.

Trắc Linh Thạch thuộc về thiên địa linh vật, cực kỳ nhạy cảm đối với việc cảm ứng linh căn, làm sao có thể vì xây dựng lâu năm thiếu tu sửa mà bị hủy đi được.

Nếu như không có người nào phá hỏng, đừng nói là mấy ngàn năm, coi như đứng ở nơi này mấy vạn năm cũng không thành vấn đề.

Tròng mắt của nhóc mập mạp xoay chuyển, kịp phản ứng lại đầu tiên, vụиɠ ŧяộʍ hướng về phía Tô Tử Mặc giơ ngón tay cái lên.

Có thể nghiêm túc nói hươu nói vượn giống như Tô Tử Mặc, nhóc mập mạp cho là mình còn chưa đạt tới cảnh giới như vậy, không khỏi sinh lòng bội phục đối với hắn.

Tô Tử Mặc thầm nói một tiếng hổ thẹn.

Tình huống trước mắt thực sự là nằm ngoài sự dự đoán của hắn, mấy câu nói vừa rồi có chút giống như là đang lừa gạt trẻ con, nhưng dù sao cũng còn tốt hơn so với việc bị người ta phát hiện ra lai lịch của hắn.