Sáng sớm ngày hôm sau.
Trên đường lớn ở Bình Dương Trấn, một bên là đám người Tô gia, một bên khác là các tu sĩ Trúc Cơ, sắp đến thời điểm chia tay.
Ở trên phố, một nam một nữ đứng đối diện nhau.
Nam tử mặc một bộ áo bào màu xanh, sạch sẽ mộc mạc, mặt mày thanh tú, nữ tử mặc váy dài chấm đất màu vàng nhạt, mái tóc đen giống như thác nước rủ ở sau lưng, dung nhan không một chút tì vết, hai con ngươi như nước, mang theo một chút vẻ buồn phiền.
"Tử Mặc, ngươi thực sự là không theo ta rời đi sao? Mặc dù không có cách nào bái nhập Thanh Sương Môn, nhưng lấy bản lĩnh của ngươi, vẫn có hy vọng có thể đi vào Vương triều Đại Chu." Cơ Dao Tuyết nhẹ giọng hỏi.
"Không được."
Tô Tử Mặc cười nói: "Ta đã quen sống thoải mái, không chịu nổi quy củ gò bó trong vương triều."
"Tử Mặc, ngươi cố ý muốn đi Phiêu Miễu Phong à?" Cơ Dao Tuyết cực kì thông minh, đã mơ hồ cảm nhận được, có vẻ như là Tô Tử Mặc đang cố ý rời xa nàng.
"Ừm?" Trong mắt Tô Tử Mặc lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng không đáp lại.
Cơ Dao Tuyết nói: "Bái nhập Phiêu Miễu Phong còn khó hơn rất nhiều so với bốn đại tông môn khác, kiểm tra linh căn chỉ là một trong số các yêu cầu, đằng sau còn có những cửa ải khác. Ta nghe nói, rất nhiều Luyện Khí Sĩ cao giai đều không thể bái nhập Phiêu Miễu Phong, ngươi..."
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Cơ Dao Tuyết, trong lòng Tô Tử Mặc thầm than một tiếng.
Tự nhiên là hắn có thể nhìn ra được, Cơ Dao Tuyết thật tâm đối xử tốt với hắn, có lẽ là muốn báo ơn, hoặc có thể là xuất phát từ những nguyên nhân khác.
Nhưng mặc kệ là như thế nào, hắn đều không thể đi theo Cơ Dao Tuyết.
Mặc dù Đái Húc giấu rất kỹ, nhưng vẫn không thể giấu diếm được linh giác của Tô Tử Mặc.
Người này, đã động sát cơ đối với hắn!
Nếu như, sát cơ này xuất phát từ bản thân Đái Húc thì cũng không sao, nhưng nếu như đó là ý tứ của Thiên tử của Đại Chu, đối với Tô Tử Mặc, thì chính là có tính chất huỷ diệt đối với Tô gia.
Chiếu thư của Thiên tử, nhìn bề ngoài là phong thưởng, nhưng chưa chắc là đằng sau đã không có ý cảnh cáo.
Thiên tử của Đại Chu có thể phong vương cho Tô Hồng, tự nhiên cũng có thể dễ như trở bàn tay khiến cho Tô gia biến mất.
Thiên uy cuồn cuộn, thiên tâm khó dò.
Điệp Nguyệt nhìn như vô tình ném Tô Tử Mặc vào trong Thương Lang Sơn Mạch, chính là muốn nói cho hắn một loại đạo lý, mặc kệ là hồng trần thế tục hay là Tu Chân giới, đều không khác gì Thương Lang Sơn Mạch cả, cách sinh tồn đều là mạnh được yếu thua!
Ngươi có thể sinh tồn được ở trong Thương Lang Sơn Mạch, mới có tư cách xông xáo Tu Chân giới!
Không đủ mạnh mẽ, cũng chỉ có thể khắp nơi bị động, mặc cho người chém gϊếŧ mà không thể làm gì được.
"Sau này Tử Mặc có tính toán gì không?" Cơ Dao Tuyết lại hỏi.
Tô Tử Mặc nói: "Đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường, có thể là ta sẽ đi ra ngoài một chút."
Dừng lại một chút, Tô Tử Mặc hơi khom người vái Cơ Dao Tuyết một cái, ôm quyền nói: "Cơ cô nương, hôm nay sau khi từ biệt, xin bảo trọng nhiều hơn."
Nghe được ba chữ "Cơ cô nương", mắt của Cơ Dao Tuyết trở nên ảm đạm hơn, hơi im lặng một lát, mới gật đầu nói: "Tô công tử, ngươi cũng phải bảo trọng nhiều hơn."
Cơ Dao Tuyết leo lên liễn xa, thả rèm châu xuống, giống như là ngăn cách thế giới giữa hai người, không thể gặp nhau nữa.
Tô Tiểu Ngưng ngồi ở trong liễn xa, nhìn ra bên ngoài, nước mắt rơi như mưa, Cơ Dao Tuyết than nhẹ một tiếng, ôm Tô Tiểu Ngưng vào trong ngực, nói khẽ: "Đi thôi."
Liễn xa đằng không bay lên, hơn ngàn vị tu sĩ Trúc Cơ đồng loạt ngự kiếm mà đi, bảo hộ ở xung quanh liễn xa, trong nháy mắt đã biến mất khỏi không trung Bình Dương Trấn.
Ở phía sau đội ngũ, một vị Tu sĩ Trúc Cơ đi tới bên cạnh Đái Húc, nhỏ giọng nói: "Đái thống lĩnh, có muốn gϊếŧ chết tên Tô Tử Mặc kia hay không?"
"Không cần, coi như người này cũng thức thời, không làm ra chuyện được một tấc lại muốn tiến thêm một thước."
Đái Húc cười lạnh một tiếng: "Chỉ là một phàm nhân, ếch ngồi đáy giếng mà thôi, để hắn tự sinh tự diệt đi."
Bên trong liễn xa.
Đường như là Tô Tiểu Ngưng thương tâm quá độ, đổ vào trong ngực Cơ Dao Tuyết, nhắm mắt ngủ say, nước mắt nơi khóe mắt vẫn còn chưa khô.
Cơ Dao Tuyết si ngốc nhìn rèm châu trước mặt, hai con ngươi ảm đạm, giữa lông mày lộ ra vẻ ưu sầu không tan hết, làm người đau lòng.
"Công chúa, chớ nên thương tâm vì người kia nữa, không đáng." Đái Húc ở bên ngoài liễn xa thấp giọng nói.
Cơ Dao Tuyết giống như là không nghe thấy.
Đái Húc lại nói: "Công chúa, hai người thì có một là Phượng Hoàng trên trời, một người kia lại là sâu kiến ở trên mặt đất, hắn không xứng với ngươi."
Cơ Dao Tuyết nhíu mày, nhìn Tô Tiểu Ngưng vẫn còn đang ngủ say ở trong ngực một cái, mới quay đầu nhẹ giọng nói: "Hắn là sâu kiến trên mặt đất, còn ngươi là cái gì của ta, không cần ngươi phải quan tâm, ngươi còn chưa đủ tư cách!"
Giọng Cơ Dao Tuyết nghiêm khắc, nhưng âm thanh lại đè xuống rất thấp, sợ đánh thức Tô Tiểu Ngưng.
"Công chúa, ngươi đừng trách ta lắm miệng. Trong tương lai ngươi tất sẽ thành Kim Đan, tuổi thọ có năm trăm năm, mà hắn chỉ là một phàm nhân, tuổi thọ không hơn trăm năm, chọn hắn làm đạo lữ, căn bản là cũng không quá lý trí." Đái Húc lại nói.
Cơ Dao Tuyết sầm mặt lại, đột nhiên hỏi: "Có phải là Phụ vương từng nói gì với ngươi rồi hay không?"
"Không, không có." Đái Húc hơi ngây người, lập tức phủ nhận.
Cơ Dao Tuyết âm thầm nắm tay lại, lạnh giọng nói: "Đái Húc, ta cảnh cáo ngươi, đừng động tới Tô Tử Mặc, cũng đừng động tới người của Tô gia!"
Mặt của Đái Húc lạnh lại, không nói gì.
Sau nửa ngày, Cơ Dao Tuyết than nhẹ một tiếng, buồn bã nói: "Trăm năm chỉ trôi qua trong chớp mắt, chỉ sợ là ta và hắn sẽ không có cơ hội để tạm biệt."
Nghe được câu này, Đái Húc thở ra một hơi nhẹ nhõm, rốt cục đã yên lòng trở lại.
Lúc này Cơ Dao Tuyết đã ý thức được, nếu như nàng đi quá gần với Tô Tử Mặc, mang cho Tô Tử Mặc không phải là cơ duyên, mà là hủy diệt.
Cơ Dao Tuyết chán nản, cũng không phát giác ra được, Tô Tiểu Ngưng nằm trong ngực nàng, lông mi run một cái, nhưng cũng không mở hai mắt ra.
...
Bình Dương Trấn.
Bọn Tô Hồng cùng về Vương Thành với đại quân của Yến quốc.
"Tử Mặc, nếu không đệ theo ta đi tới Vương Thành ở một thời gian ngắn đi?"
Lần này Tô Hồng đi Vương Thành, trong thời gian ngắn cũng sẽ không trở về Bình Dương Trấn, lưu lại một mình Tô Tử Mặc, hắn cảm thấy không quá yên lòng.
"Đại ca, huynh đi đi, ta ở Bình Dương Trấn một thời gian, về sau sẽ ra ngoài xông xáo, không cần lo lắng cho ta." Tô Tử Mặc nói.
Tô Hồng nhíu mày: "Tô phủ đều trống không, Bình Dương Trấn cũng không có người quen, một mình đệ..."
"Ta cũng không phải là chỉ có một mình." Tô Tử Mặc cười cười.
"Hả?" Mặt của Tô Hồng lộ vẻ kinh ngạc.
Tô Tử Mặc cũng không giải thích, đập lên trên ngực Tô Hồng, cười nói: "Đi Vương Thành đi, không cần lo lắng cho ta, nếu như có cơ hội, ta sẽ đi Vương Thành thăm các huynh."
"Vậy được rồi, chúng ta đi."
Tô Hồng nhảy lên ngựa, nhìn Tô Tử Mặc nhẹ gật đầu, dẫn theo đám người Tô phủ, ở dưới sự hộ vệ của đại quân Yến quốc, nhanh chóng rời đi.
Gió lạnh thổi tới, ở bên trong gió tuyết, Tô Tử Mặc đi ở trên đường cái trống rỗng, nhìn bóng lưng có chút cô đơn.
Tiểu Ngưng rời đi, Tô Hồng rời đi.
Trong một ngày, giống như là tất cả mọi người đều rời hắn mà đi.
Tô Tử Mặc đi vào trong phủ đệ của mình, ngay lúc hắn mở cửa lớn ra, gió tuyết giống như cũng ngừng lại, một loại ấm áp nhàn nhạt đập vào mặt.
Dưới gốc cây đào, giống như là có một vị nữ tử khoác trường bào màu đỏ ngòm đang đứng ở đó, như ảo như thật, ngoái lại nhìn cười một tiếng.
Tô Tử Mặc không phải chỉ có một mình, cũng không cảm thấy cô độc.
Khi hắn về tới đây, giống như là Điệp Nguyệt vẫn còn ở bên cạnh, vẫn nhìn hắn tu luyện giống như trước đây, động một chút lại đá hắn một cước, đánh hắn mấy lần.
Tô Tử Mặc cười cười, đóng cửa lại.
Tô Tử Mặc không có ý định lập tức rời khỏi Bình Dương Trấn.
Hắn đang chờ.
Chờ một người.
Giống như là buổi đêm một năm rưỡi trước...