Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 42: Tuyết căng dây cung

Trong gió tuyết, Tô Tử Mặc chạy thẳng về phía Thương Lang sơn mạch, càng chạy càng nhanh, đôi mắt tỉnh táo đầy kiên định.

Hơn nửa tháng nay, Tô Tử Mặc gần như không chợp mắt.

Lại thêm một trận ác chiến ở Vương thành, bây giờ cả thể xác và tinh thần Tô Tử Mặc đều mệt, mặc dù trong cơ thể có tinh nguyên từ Xích Diễm Quả, nhưng tinh thần mỏi mệt lại khó mà giải được.

Một trận đại chiến sắp diễn ra này mới là khảo nghiệm chân chính đối với hắn.

Khảo nghiệm sinh tử!

Nếu như Tô Tử Mặc là Luyện Khí sĩ thông thường, lần này nhất định phải chết.

Nhưng Tô Tử Mặc tu luyện bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương, cũng không phải không có một chút hi vọng thắng.

Trong đầu Tô Tử Mặc không ngừng vang lên một câu nói của Điệp Nguyệt.

"Người tu yêu, rất dễ dàng vượt cấp chém gϊếŧ đối thủ. Thực lực bây giờ của ngươi mặc dù thua xa Trúc Cơ tu sĩ, nhưng nếu có thể cận thân, thì ngươi vẫn có cơ hội chém gϊếŧ bọn họ tại chỗ!"

Năng lực cận chiến là chỗ dựa lớn nhất của Tô Tử Mặc.

Nhưng khó khăn nhất chính là tu sĩ Hoan Hỉ Tông đã sớm lĩnh giáo năng lực cận chiến của hắn rồi, bọn chúng đã sớm phòng bị, tuyệt đối sẽ không cho hắn quá nhiều cơ hội!

Mà đối với việc Trúc Cơ tu sĩ có thủ đoạn gì, Tô Tử Mặc lại hoàn toàn không biết.

Chỉ là điều khiển Linh khí sao

Chỉ sợ không đơn giản như vậy.

Tô Tử Mặc dốc toàn lực phi nhanh, rất nhanh đã chạy tới Thương Lang sơn mạch.

Tu chân giả đi đường khác người bình thường, bọn hắn đằng không phi hành, muốn dùng tốc độ nhanh nhất, khoảng cách ngắn nhất đuổi tới Trấn Bình Dương, tất nhiên sẽ đi qua bầu trời phía trên Thương Lang sơn mạch.

Tô Tử Mặc muốn ở chỗ này chờ đợi, ám sát tu sĩ Hoan Hỉ Tông!

Trở lại Thương Lang sơn mạch, đáy lòng của Tô Tử Mặc có cảm giác thân thiết không nói ra được.

Nơi này là chiến trường thuộc về hắn!

Tìm tới một gốc cổ thụ che trời, Tô Tử Mặc dùng cả tay lẫn chân, vào một phát đã leo lên trên, thực sự còn nhanh hơn cả viên hầu.

Ở chỗ cao, mới có thể phát hiện được động tĩnh khả nghi trước, từ đó nắm giữ thế chủ động.

Trận đại chiến này, Tô Tử Mặc nhất định phải cân nhắc đến từng chi tiết nhỏ nhất, mới có thể nghịch chuyển tình thế, tìm được mọ cơ hội sống!

Tô Tử Mặc ngồi trên cổ thụ, Hàn Nguyệt đao đặt ngang trước đầu gối, trong tay nắm chặt Huyết Tinh cung, nhắm hai mắt lại.

Đây là cơ hội nghỉ ngơi cuối cùng của hắn.

Tuyết càng rơi càng lớn.

Tuyết trắng bay lả tả phủ kín đất trời.

Thương Lang sơn mạch dường như được phủ thêm một tầng sa mỏng trắng tinh, óng ánh trong suốt, lộng lẫy xa hoa.

Trên Huyết Tinh cung và Hàn Nguyệt đao có rất nhiều bông tuyết đậu lên, đã không thể nhìn ra dáng vẻ lúc đầu.

Tô Tử Mặc vừa nghỉ ngơi, vừa vận chuyển phương pháp hô hấp trong bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương, nhiệt khí trong cơ thể cuồn cuộn, đỉnh đầu bốc hơi sương trắng.

Thân thể của Tô Tử Mặc tuy nóng, nhưng tâm lại càng lạnh, cả người tản ra sát ý lạnh thấu xương, tràn ngập mỗi một góc của Thương Lang sơn mạch.

Đột nhiên!

Tô Tử Mặc mở hai mắt ra, nhìn về nơi xa.

Trong rừng phía xa, có một đám phi cầm dường như bị thứ gì dọa nên kinh hãi, chúng đồng loạt vỗ cánh bay lên không, trong miệng dồn dập kêu to.

Đến rồi!

Lúc này, khoảng cách từ khi Tô Tử Mặc đến Thương Lang sơn mạch chỉ mới qua một canh giờ!

Thân hình Tô Tử Mặc khẽ động, từ cổ thụ trượt xuống, lặng yên không tiếng động rơi xuống đống, trở tay rút ra năm mũi tên còn sót lại bên trong ống tên, lắp toàn bộ lên trên dây cung, lặng lẽ đi về phương hướng bên kia đi.

...

Linh chu là phi hành Linh khí phổ biến nhất ở Tu Chân giới, có bình ổn, tốc độ tương đối nhanh, hơn nữa có thể chở rất nhiều người.

Khi nãy một chiếc linh chu chở tu sĩ Hoan Hỉ Tông đã tiến vào khoảng trời trên Thương Lang sơn mạch, phi nhanh qua.

Trên linh chu có khoảng hơn trăm người, đại bộ phận đều là Luyện Khí sĩ tầng tám, tầng chín thậm chí là đại viên mãn, năm người cầm đầu đều là trưởng lão của Hoan Hỉ Tông, có bốn người là Trúc Cơ sơ kỳ, người cuối cùng là Trúc Cơ trung kỳ.

Ở Hoan Hỉ Tông, chỉ có trở thành Trúc Cơ tu sĩ mới có thể trở thành trưởng lão.

Lần này, Hoan Hỉ Tông vì truy sát Tô Tử Mặc mà gần như đã xuất động một nửa lực lượng trong tông môn, có thể thấy được Hoan Hỉ Tông rất coi trọng đối với chuyện này.

Nếu như đối thủ là tu chân giả, cho dù là một vị Luyện Khí sĩ, Hoan Hỉ Tông cũng sẽ có chút kiêng kị, sợ đắc tội với lực lượng tông môn sau lưng tu chân giả.

Dù sao Hoan Hỉ Tông chỉ là một môn phái nhỏ, nếu không cũng sẽ không bám vào một trong các nước chư hầu như Yến quốc.

Nhưng Tô Tử Mặc chỉ là một kẻ phàm nhân, ỷ vào nhục thân cường đại, hiểu chút công phu lại dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ tông môn tu chân.

Nếu Tô Tử Mặc không chết, nếu không diệt Tô gia, sau này Hoan Hỉ Tông sẽ biến thành trò cười trong tu chân giới.

"Trần trưởng lão, tên Tô Tử Mặc này có năng lực cận chiến rất mạnh, sư huynh đệ chúng ta căn bản không dám lên trước, trưởng lão ngài cũng phải cẩn thận, ngàn vạn lần chớ để hắn cận thân." Một tên Luyện Khí sĩ đứng cạnh nịnh hót cười nói, muốn hảo tâm nhắc nhở một chút.

Không ngờ, sắc mặt Trần trưởng lão trầm xuống, hừ nhẹ nói: "Luyện Khí sĩ có thể giống Trúc Cơ tu sĩ sao, chúng ta còn cần ngươi nhắc nhở "

Một vị trưởng lão khác cười lạnh nói: "Đừng nói là ở trước mặt của chúng ta, tên Tô Tử Mặc kia căn bản không biện pháp cận thân, cho dù để hắn cận thân, hắn cũng không đả thương được chúng ta!"

"Vâng vâng vâng, Cao trưởng lão nói phải." Tên Luyện Khí sĩ kia ngượng ngùng, vội cười nói hùa theo.

Tên Luyện Khí sĩ này dường như lại nghĩ đến cái gì, vẻ mặt do dự, muốn nói lại thôi.

"Muốn nói cái gì cứ nói đi." Một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ duy nhất thản nhiên nói.

Tên Luyện Khí sĩ kia lộ vẻ mặt hoảng sợ, giống như trong lòng còn sợ hãi, nói ra: "Tiền trưởng lão, kẻ này có một đại cung huyết sắc, tên bắn ra có lực lượng cực mạnh, tốc độ rất nhanh, mặc dù tính chính xác kém chút, nhưng nếu ở khoảng cách gần thì lực sát thương cũng rất khủng bố, mấy vị trưởng lão phải cẩn thận."

"Ha ha."

Tiền trưởng lão cười cười, trong mắt lướt qua một tia mỉa mai, không nói gì.

Cao trưởng lão cười to nói: "Các ngươi đúng là một đám phế vật, thân là Luyện Khí sĩ, thế mà bị phàm nhân dùng cung tiễn dọa thành dáng vẻ này, thật là khiến tông môn mất hết mặt mũi. Lát nữa gặp phải kẻ này, lại để hắn bắn tên, nhìn xem ta đánh rơi mũi tên như thế nào!"

Khi tiếng cười của Cao trưởng lão còn chưa dứt, phía sau một cổ thụ cách linh chu không xa, đột nhiên lóe ra một bóng người, tay cầm huyết sắc đại cung.

Cung như trăng tròn, tiễn đã lên dây.

"Hử, có sát khí!"

Tiền trưởng lão vốn đang khoanh chân ngồi trên linh chu, trong lòng đột nhiên giật mình, bàn tay đập ở trên túi trữ vật, một trương phù lục rơi vào lòng bàn tay, trực tiếp bóp nát, đồng thời lớn tiếng nói: "Cẩn thận!"

"Vυ't!"

Tiếng mũi tên xé gió vang lên.

Năm mũi tên lấp lóe hàn quang, gần nhue chỉ trong chớp mắt đã bắn tới trước mặt đám tu chân giả của Hoan Hỉ Tông đông đảo.

Năm trưởng lão Hoan Hỉ Tông đứng mũi chịu sào.

Trần trưởng lão phản ứng cực nhanh, gần như khi Tiền trưởng lão bóp nát phù lục, hắn cũng bóp nát một tấm phù lục khác, trên người hiện ra một l*иg ánh sáng.

Hai vị trưởng lão khác trực tiếp tế ra phi kiếm, chắn ngang ở trước người.

Chỉ có Cao trưởng lão vẫn tùy ý cười to, phản ứng hơi chậm, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Một điểm hàn quang, càng ngày càng lớn dần trong con mắt Cao trưởng lão.

Phốc!

Một mũi tên đen nhánh trực tiếp xuyên qua l*иg ngực, trên người Cao trưởng lão tóe máu!

Một mũi tên này mặc dù không bắn trúng trái tim, nhưng bên trên mũi tên mang theo lực lượng kinh khủng, nhưng trong nháy mắt đã xé rách vết thương, phá hủy tất cả sinh cơ trong cơ thể Cao trưởng lão!

Cao trưởng lão đứng trên linh chu không nhúc nhích, nơi ngực máu chảy ồ ạt, trong miệng đã phun ra máu tươi, ánh mắt mang theo một chút mê mang cùng hối hận, lẩm bẩm một tiếng: " Mũi tên... Thật nhanh..."

Trúc Cơ tu sĩ, chết!