Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 34: Ác chiến ở Vương thành

Khí thế cấm quân của Yến Vương giảm mạnh, thậm chí Tô Tử Mặc còn chưa ra tay, chỉ mới dùng tới Lê Thiên Bộ, hung hăng đâm vào trong đại quân mênh mông kia, chỉ mất thời gian uống chén trà nhỏ, hắn đã gϊếŧ ra một đường máu.

Ầm! Ầm! Ầm!

Nơi Tô Tử Mặc đi qua, người ngã ngựa đổ, hắn bị mấy vạn cấm quân ngăn cản mà như đi vào chỗ không người, không ai có thể ngăn cản bước chân của hắn.

Tô Tử Mặc vận chuyển Huyết Nhục Hóa Thạch, bắp thịt cả người căng cứng như nham thạch cứng rắn, lực phòng ngự tăng mạnh.

Trong tay cấm quân cầm lưỡi mác trường mâu đâm vào Tô Tử Mặc, hoặc là trực tiếp trượt ra, hoặc là gẫy đôi tại chỗ, căn bản không đả thương được Tô Tử Mặc!

Cũng không lâu sau, Tô Tử Mặc đã gϊếŧ ra ngoài Vương cung.

Nhưng vào lúc này, trong lòng Tô Tử Mặc đột nhiên xuất hiện một đợt báo động, khi hắn đang chạy vội lại đột nhiên làm động tác né tránh, cả người cúi thấp xuống như một đầu cự mãng bò sát mặt đất.

"Hưu!"

Một kiếm quang lạnh thấu xương xẹt qua đỉnh đầu Tô Tử Mặc.

Luyện Khí sĩ!

Tô Tử Mặc phóng người lên, lần theo phương hướng phi kiếm đâm tới, tìm thấy một kẻ đang ẩn trong đám cấm quân.

Luyện Khí sĩ tránh trong đám người mới nhìn thấy phi kiếm thất bại, còn không kịp phản ứng lại, hắn đang muốn cách không thu lại phi kiếm lại phát hiện cấm quân vốn che trước người hắn đã ngã xuống toàn bộ.

Tô Tử Mặc cả người đầy máu đã tới gần, người này muốn tránh cũng không kịp.

Ầm!

Tô Tử Mặc tiện tay đánh ra một quyền, đánh bay người này..

Ánh mắt tên Luyện Khí sĩ kia tan rã, ngực lõm vào rất sâu, xương cốt đứt gãy cắm vào phổi, thân hình còn chưa kịp ngã trên mặt đất đã mất hô hấp.

Tô Tử Mặc dùng lực lượng nhục thân bộc phát ra, cho dù không sử dụng bất luận chiêu thức gì, tiện tay đánh ra quyền nhất mà Luyện Khí sĩ cũng không chịu nổi!

Lúc này, Vương thành đã đại loạn.

Luyện Khí sĩ ở trong thành đang không ngừng từ các nơi chạy đến, càng tụ lại càng nhiều, trong khoảng thời gian ngắn, đã có đến mười người muốn ra tay với Tô Tử Mặc.

Lúc đầu, những Luyện Khí sĩ còn trốn bên trong đám cấm quân thủ vệ, điều khiển phi kiếm đánh lén Tô Tử Mặc.

Nhưng sau khi bị Tô Tử Mặc liên tục gϊếŧ mấy người, mấy tên Luyện Khí sĩ còn dư lại đều sợ hãi, bọn hắn phát hiện, cho dù bọn hắn ẩn núp trong đám người, Tô Tử Mặc vẫn có thể tìm ra vị trí chính xác của bọn hắn.

Cấm quân thủ vệ căn bản không ngăn cản được bước chân của Tô Tử Mặc!

Đám Luyện Khí sĩ thi nhau dùng phi kiếm bay lên, ở giữa không trung tiến hành vây công Tô Tử Mặc.

Mặc dù như vậy khiến linh khí tiêu hao nhanh hơn, nhưng Tô Tử Mặc lại không thể uy hϊếp tới bọn hắn.

Tình huống nghiêm trọng nhất đã xuất hiện!

Trong tình hình này, hơn mười vị Luyện Khí sĩ không ngừng ra tay với Tô Tử Mặc, Luyện Khí sĩ cấp thấp công kích còn được, Tô Tử Mặc vận chuyển Huyết Nhục Hóa Thạch là có thể tiếp nhận.

Nhưng Luyện Khí sĩ chín tầng, Luyện Khí sĩ đại viên mãn tế ra hạ phẩm Linh khí, Tô Tử Mặc không thể không né tránh.

Khó chịu nhất chính là Tô Tử Mặc không thể phản kích.

Hơn nữa dựa vào linh giác tránh né công kích của Luyện Khí sĩ, tốc độ của Tô Tử Mặc tất nhiên sẽ giảm, lại thêm có cấm quân thủ vệ ở chung quanh không ngừng quấy rối, rất có thể Tô Tử Mặc sẽ chết trong Vương thành!

"Chư quân không cần bối rối, kẻ này không ra được, chỉ cần chúng ta đồng tâm hợp lực, gϊếŧ hắn trong Vương thành, Trúc Cơ tu sĩ của Hoan Hỉ Tông chẳng mấy chốc sẽ chạy đến!"

Giữa không trung, một tên Luyện Khí sĩ đại viên mãn cất giọng nói.

Nhưng đúng lúc này, Tô Tử Mặc đột nhiên quay đầu, nhìn về phía người này cười cười, ánh mắt có chút cổ quái.

Trong lòng người này run lên, khống chế phi kiếm nhanh chóng lùi về phía sau, tận lực kéo dài khoảng cách với Tô Tử Mặc.

Gần như không có ai chú ý tới, đoạn đường mà Tô Tử Mặc bỏ chạy này, không phải là chạy tới cửa thành, mà là chạy tới một ngõ hẻm tầm thường trong vương thành.

Nơi này là vị trí. Thiên Bảo các

Tô Tử Mặc phá vỡ phòng thủ của cấm quân, đâm tới một bức tường phía trước mặt.

Soạt!

Ngay khi Tô Tử Mặc đâm vào vách tường, vách tường lại đột nhiên biến thành một màn nước sóng gợn lăn tăn, thân ảnh đã Tô Tử Mặc biến mất không thấy nữa.

Đám cấm quân sững sờ tại chỗ.

Có người không tin tà cũng đâm tới, nhưng lại đâm đến mức máu chảy đầm đìa, té ngã trên đất.

"Hử ?"

Luyện Khí sĩ giữa không trung nhíu chặt lông mày, bọn hắn đương nhiên hiểu được, nơi này chính là Thiên Bảo các.

Nhưng khiến bọn hắn kinh ngạc chính là, Tô Tử Mặc không phải là Luyện Khí sĩ mà lại có thể tự do ra vào Thiên Bảo các, điều này chứng minh trên người người này nhất định có Thiên Bảo lệnh!

"Cách sư huynh, làm sao bây giờ ?" Một Luyện Khí sĩ thấp giọng hỏi.

Thiên Bảo các là hiệu buôn lớn nhất ở Đại Chu vương triều, địa vị cao cả, trong các có cấm chế chém gϊếŧ tranh đấu, từng có Trúc Cơ tu sĩ gây chuyện ở Thiên Bảo các, về sau đều bị chém gϊếŧ tại chỗ.

Ở Đại Chu vương triều sớm có truyền ngôn, nói sau lưng của Thiên Bảo các chính là Hoàng thất Đại Chu vương triều!

Những Luyện Khí sĩ này dù có lá gan lớn như trời cũng không dám tiến vào bắt người.

"Không cần lo lắng, người này không có khả năng trốn ở bên trong, kiểu gì hắn cũng sẽ đi ra. Đợi tông môn trưởng lão chạy đến, thương lượng cùng Thiên Bảo các một phen, ta cũng không tin Thiên Bảo các sẽ vì một kẻ phàm nhân mà cùng trở mặt Hoan Hỉ Tông."

Lầu hai Thiên Bảo các.

Các chủ Thiên Bảo các bị tiềng ồn ào làm bừng tỉnh, chớp hai mắt nhập nhèm, quay sang hỏi người hầu bên người: "Bên ngoài chuyện gì xảy ra, làm sao loạn như vậy ?"

"Nghe nói là Yến Vương bị gϊếŧ, hung thủ đang trốn đi."

"Còn không bắt được ?"

"Không, nghe người bên ngoài nghị luận, giống như hung thủ cũng không phải là Luyện Khí sĩ, nhưng có một thân công phu hoành luyện, đao thương bất nhập, năng lực cận chiến cực mạnh, đã có không ít Luyện Khí sĩ chết trong tay hắn."

"Chẳng lẽ là hắn ?" Trong đầu các chủ Thiên Bảo các hiện lên một bóng người, cau mày tự lẩm bẩm một tiếng.

Đúng lúc này, đại điện Thiên Bảo các rối loạn tưng bừng, có tiếng bước chân truyền đến, người tới có tốc độ cực nhanh, gần nhue chỉ trong chớp mắt, tiếng bước chân đã lên lầu hai.

Các chủ Thiên Bảo các ngưng thần nhìn lại.

Chỉ thấy một thanh niên toàn thân nhuốn máu đi thẳng đến, bên hông treo một đầu lâu đầy máu, dung mạo kia chính là Yến Vương!

"Ta tới lấy Huyết Tinh cung và Hàn Nguyệt đao." Người tới trầm giọng nói ra.

Các chủ Thiên Bảo các giật mình, trong nháy mắt đã tỉnh táo lại, nuốt nước miếng, gật đầu nói: " Được, ta đi lấy."

Thời gian mấy hơi thở, Các chủ Thiên Bảo các đã đưa Huyết Tinh cung và Hàn Nguyệt đao tới.

Hai kiện Ngụy linh khí này thực sự quá nặng, Các chủ Thiên Bảo các cũng phải dùng linh khí điều khiển mới miễn cưỡng mang tới.

"Đa tạ."

Người tới cầm Hàn Nguyệt đao rồi đeo nghiêng bên hông, phía sau thắt chặt ống tên, trong tay cầm Huyết Tinh cung quay người rời đi.

Đến tận khi bóng lưng người tới biến mất, người hầu bên cạnh mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, thần sắc hơi chậm.

"Người này thật đáng sợ, ở trước mặt hắn, ta thậm chí có cảm giác sợ mất hồn mất vía." Người hầu nói một câu, thoáng dừng lại, người hầu này mới phản ứng được, hoảng sợ nói: "Chẳng lẽ Yến Vương chính là bị người này gϊếŧ chết ? Hắn là ai ? Vì sao muốn gϊếŧ Yến Vương ?"

Các chủ Thiên Bảo các nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, từ trong túi trữ vật lấy ra một con hạc giấy màu trắng, đầu ngón tay bắn ra một chút linh khí, viết xuống một hàng chữ ở phía trên: "Yến Vương đã chết, rắn mất đầu, Vương thành đại loạn, kẻ gϊếŧ người cũng không phải là Luyện Khí sĩ, trong tay giữ Thiên Bảo Kim Lệnh của Tam công chúa, thân phận khả nghi..."

Viết xong, Các chủ Thiên Bảo các tới bên cửa sổ, thả con hạc giấy trong tay ra.

Con hạc giấy kia đập cánh, bay về phía trên bầu trời, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.