Tô Tử Mặc ra khỏi phòng.
Trịnh bá phát hiện ra sắc mặt Tô Tử Mặc có chút không đúng, vội vàng đuổi theo hắn, thấp giọng nói: "Nhị công tử, ngươi cũng đừng làm dại dột mà đi ám sát Yến Vương, cùng lắm thì Tô gia chúng ta đi tha hương, thiên hạ này lớn như vậy, sao lại không có một chỗ dung thân cho chúng ta chứ."
"Trịnh bá, người đừng quá lo lắng, ta không phải muốn ám sát Yến Vương." Tô Tử Mặc lắc đầu, vẻ mặt không giống giả mạo.
Trịnh bá nửa tin nửa không gật đầu, lại nói: "Mấy ngày nay chúng ta định đến quỷ thôn tránh né trước một thời gian, dù sao bên kia còn có năm ngàn Huyền giáp thiết kỵ, cũng có thể an toàn một chút, Nhị công tử, người cũng cùng đi chứ."
"Ta còn có mấy việc, qua thời gian này rồi ta sẽ đi quỷ thôn tìm các ngươi."
Tô Tử Mặc đổi chủ đề, chỉ sang Tống Kỳ đứng một bên rồi nói: "Vị này là Tống Kỳ Tống tiên sinh, tới để bảo vệ an nguy của Tô gia, có chuyện gì, Trịnh bá có thể thương lượng cùng hắn."
Trịnh bá không nghĩ nhiều, nghĩ Tống Kỳ chỉ là bằng hữu giang hồ mà Tô Tử Mặc kết giao.
Tô Tử Mặc quay người rời đi, vừa mới đi đến cửa Tô phủ, Tống Kỳ đã đuổi theo ở đằng sau.
"Tô công tử, không phải ngươi thật sự muốn đi Yến Vương thành chứ?" Tống Kỳ mơ hồ cảm nhận được sát ý trong lòng Tô Tử Mặc nên mới có câu hỏi này.
Tô Tử Mặc không ngừng chân cũng không nói lời nào.
Tống Kỳ lại đuổi theo, trầm giọng nói: "Tô công tử, ta biết ngươi có năng lực chém gϊếŧ Luyện Khí sĩ, năng lực cận chiến rất mạnh, nhưng đó chỉ là đơn đấu. Đứng trước đại quân trùng điệp vây quanh, ngươi căn bản không thể đến gần luyện khí sĩ, ngươi không có cơ hội!"
"Cho dù ngươi có thể gϊếŧ chết Yến Vương, ngươi có thể chạy thoát khỏi Yến Vương thành được trông coi chặt sao?"
"Quân đội của Vương thành là cấm quân tinh nhuệ, cộng với các loại vũ khí lớn như nỏ công thành, lại phối hợp với công kích của Luyện Khí sĩ, đừng nói là ngươi, cho dù là Luyện Khí sĩ đại viên mãn đi ám sát quân vương một nước cũng sẽ rơi vào cảnh thập tử vô sinh!"
"Được rồi!" Tô Tử Mặc quay người, sắc mặt âm trầm.
Tống Kỳ giật nảy mình.
Vẻ mặt Tô Tử Mặc vẫn như thương nói: "Nhiệm vụ của ngươi chính là bảo vệ Tô gia, không cần để ý đến ta!"
"Thế nhưng..."
Tống Kỳ đang muốn tiếp tục khuyên nhủ, Tô Tử Mặc đã phất tay cắt ngang, nói ra: "Đại ca ta giao cho ngươi, hi vọng ngươi có thể giúp thân thể huynh ấy được chữa tốt. Còn về tâm bệnh của đại ca, ta sẽ giúp huynh ấy trị."
Nói xong, Tô Tử Mặc triển khai Lê Thiên Bộ, trong nháy mắt đã biến mất trước mắt Tống Kỳ.
Tâm bệnh của Tô Hồng chỉ có một loại thuốc có thể trị, đó chính là đầu của Yến Vương!
Chạy vội trên đường phố trấn Bình Dương, vẻ mặt Tô Tử Mặc vô cùng lạnh lùng, hắn cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Ngọn lửa này chỉ có máu tươi của kẻ thù mới có thể giập tắt!
Chỉ một lát sau, Tô Tử Mặc đã chạy về đến nhà, đẩy cửa vào, trực tiếp đi tới tu hành trận.
Trong tu hành trận, Điệp Nguyệt vẫn ngồi trên tảng đá, vẻ mặt hờ hững, lạnh nhạt liếc nhìn Tô Tử Mặc.
Một năm không gặp, trên người Điệp Nguyệt không thay đổi chút nào, dường như thời gian cũng không đành lòng lưu lại dấu vết gì trên dung nhan tuyệt mỹ kia.
Tô Tử Mặc vốn đã nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng khi hai người gặp mặt, chỉ có cảnh như thế này là không có.
"Ta phải đi." Tô Tử Mặc cúi đầu, không dám nhìn Điệp Nguyệt, nhẹ nói nói.
"Ồ?" Điệp Nguyệt khẽ nhíu lông mày.
"Lần này rời đi, ta có lẽ... Không về được."
"Đi chịu chết sao?"
"Xem như thế đi."
Muốn đi vào quốc đô Vương thành, gϊếŧ chết quân vương một nước, Tô Tử Mặc không chỉ đối mặt với một người, mà là một quốc gia, rất nhiều Luyện Khí sĩ, tăng thêm một tông môn tu chân.
Tông môn có Trúc Cơ tu sĩ!
Lần này đi Vương thành Yến quốc, Tô Tử Mặc không có ý định còn sống trở về.
Lần này cáo biệt, có lẽ chính là thời điểm hai người xa nhau.
Điệp Nguyệt nhìn Tô Tử Mặc, trong mắt lóe qua một tia nhu hòa, hỏi: "Biết rõ là chịu chết mà ngươi còn muốn đi ?"
Tô Tử Mặc im lặng.
Điệp Nguyệt lại nói: "Kỳ thật, ngươi hoàn toàn có lựa chọn tốt hơn, ngươi có thể lựa chọn ẩn nhẫn, tiếp tục tu luyện, chờ đợi bản thân đủ cường đại."
Trước mắt Tô Tử Mặc đột nhiên lóe lên từng bức họa, trong lúc hoảng hốt, dường như hắn quay về mười sáu năm trước.
Hắn thấy cha mẹ mình chết thảm dưới lưỡi đao.
Hắn thấy đám người Tô gia bị tàn sát, máu chảy thành sông, thây chất thành núi.
Hắn thấy đại ca bảo hộ lấy hắn và tiểu Ngưng, điên cuồng chạy ra Vương thành, trên mặt bị người chém một đao, máu chảy đầy mặt cũng không hề hay biết.
Đến cuối cùng, ánh mắt Tô Tử Mặc dừng lại trên mái tóc bạc trắng của đại ca, gương mặt khô héo, đôi mắt trống rỗng vô thần.
"Ta tu hành là vì cái gì ?"
Tô Tử Mặc đột nhiên hỏi một câu, giống như đang hỏi Điệp Nguyệt, lại giống như đang lầm bầm lầu bầu.
"Ta tu hành, không phải vì ẩn nhẫn. Nếu muốn ẩn nhẫn, một năm trước khi đối mặt với Thương Lãng chân nhân, ta quỳ xuống thì có làm sao ? Nếu muốn ẩn nhẫn, Chu Định Vân tới gϊếŧ ta, ta yếu thế cầu xin tha thứ thì có làm sao ?"
Sau một khắc, Tô Tử Mặc đột nhiên ngẩng đầu, hắn chỉ cảm thấy một luồng nhiệt huyết dâng lên, hai mắt dần đỏ lên, lớn tiếng nói: "Nếu trong lòng có bất bình, ta sẽ cố gắng tiêu diệt nỗi bất bình này! Không thèm để ý hắn là quân vương một nước hay là tông môn tu chân, muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ thống khoái! Oanh oanh liệt liệt nhất thời cũng tốt hơn ẩn nhẫn một đời, Tô Tử Mặc ta tu hành là muốn suy nghĩ thông suốt, khoái ý ân cừu!"
"Được."
Điệp Nguyệt nhẹ gật đầu.
Một năm rưỡi tu luyện, Điệp Nguyệt chưa bao giờ tán thưởng hắn, một chữ được này, là lần đầu tiên Tô Tử Mặc nghe được Điệp Nguyệt nói.
"Nhớ kỹ lời ngươi nói ngày hôm nay, chuyện này liên quan đến sinh tử và thành tựu trong tương lai của ngươi." Điệp Nguyệt lại nói một câu, nhưng Tô Tử Mặc nghe không hiểu.
Trong mắt Điệp Nguyệt hiện lên một tia sáng yêu dị, ngay sau đó, trong đầu Tô Tử Mặc có thêm vài câu kinh văn.
"Đây là kinh văn về Đoán Cốt thiên, lấy từ ở Thần Câu Yêu Vương, Thần Câu có tính tình nóng nảy, có tật vó chi công, cương mãnh không đúc, trong khi lao nhanh lại có xung lực và lực bộc phát cực mạnh."
"Lại truyền cho ngươi ba thức, Thần Câu Phân Thây, Thần Câu Chà Đạp, Thần Câu Quá Khích, trên đường đi ngươi nên tìm hiểu một chút, nếu có thể lĩnh ngộ thì ngươi có thể đánh cược một lần với Luyện Khí sĩ mười tầng đại viên mãn."
Điệp Nguyệt nhảy xuống từ trên tảng đá, bắt đầu diễn luyện chiêu thức.
Tô Tử Mặc nhìn không nháy mắt, tập trung tinh thần, hắn biết đây rất có thể là hi vọng để hắn giữ được tính mạng sau khi chém gϊếŧ Yến Vương!
Rất nhanh, Điệp Nguyệt đã diễn luyện ba thức này một lần, nhìn Tô Tử Mặc rồi nói: "Ngươi đi đi. Nhắc nhở ngươi một câu, người tu yêu, dễ dàng nhất chính là vượt cấp chém gϊếŧ đối thủ. Thực lực của ngươi bây giờ, mặc dù thua xa Trúc Cơ tu sĩ, nhưng nếu có thể cận thân, thì vẫn có cơ hội chém gϊếŧ tại chỗ!"
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Trúc Cơ tu sĩ khống chế phi kiếm bộc phát ra lực lượng mạnh hơn Luyện Khí sĩ quá nhiều, tính linh hoạt cũng cao hơn một bậc, còn có thể có thủ đoạn công kích bảo mệnh khác, những điều này đều đủ để gϊếŧ chết Tô Tử Mặc.
Nhưng như thế cũng không có nghĩa là Trúc Cơ tu sĩ không có nhược điểm, nhục thể của bọn hắn mặc dù mạnh mẽ hơn Luyện Khí sĩ, nhưng vẫn thua xa Tô Tử Mặc.
Nếu Tô Tử Mặc có thể tìm được cơ hội cận thân thì hắn có thể vượt cấp chém gϊếŧ!
Nói có ẻ đơn giản, trên thực tế lại khó như lên trời.
Tô Tử Mặc nhìn Điệp Nguyệt, không che giấu vẻ quyến luyến trong mắt, mỉm cười nói: "Điệp cô nương, tạm biệt."
Điệp Nguyệt xoay người, đưa lưng về phía Tô Tử Mặc khoát tay áo.
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, đi ra tu hành trận, nhìn về hướng Vương thành Yến quốc, song quyền nắm chặt, trong miệng khẽ lẩm bẩm một tiếng: "Yến Vương, rửa sạch cổ của ngươi đi, Tô Tử Mặc ta đến rồi!"