Tô Tử Mặc bước tới trước người tên Luyện Khí sĩ gầy gò, lật tay đánh ra Liệt Địa Chưởng về phía đối phương!
Luyện Khí sĩ gầy gò kia cũng rất nhạy bén, phản ứng của hắn cực kỳ nhanh, nhìn thấy Tô Tử Mặc né được phi kiếm, hắn lại lấy từ trong bao vải bên hông ra một chiếc gương, trong tay nhanh chóng bắt pháp quyết.
Tấm gương kia lập tức biến lớn, lấp loáng sóng nước.
Tô Tử Mặc đã sớm chú ý, thấy bên hông những người tu chân này đều treo một túi tiền, dường như bên trong có càn khôn, bàn tay vừa chạm vào đó một chút đã có thể lấy đồ vật ra.
Nhưng Tô Tử Mặc cũng không cảm thấy kinh ngạc, những túi tiền này so với thủ đoạn mở ra một sân tu hành của Điệp Nguyệt thì rõ ràng là kém hơn rất nhiều.
Trong lúc vội vàng, tên Luyện Khí sĩ gầy gò giơ một cánh tay lên, trong tay tấm gương chắn trên đỉnh đầu,
Ầm!
Tạch tạch tạch!
Khi tay của Tô Tử Mặc đánh vào mặt gương trên đỉnh đầu tên Luyện Khí sĩ gầy gò kia, đầu tiên là phát ra một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó, mặt kính hiện ra từng đạ vết rách.
"A!"
Tên Luyện Khí sĩ gầy gò kia kêu thảm một tiếng, cánh tay bị lực lượng từ mặt kính bắn ngược lại đè nát trong nháy mắt, gân cốt vỡ vụn, huyết nhục bắn khắp nơi!
Lần này, sở dĩ Tô Tử Mặc dám tay không tấc sắt đánh tới.
Một mặt là bởi vì hắn phát hiện cái gương này không có tính công kích, một mặt khác là khi đối phương tế ra cái gương này, phía trên không lấp lóe linh quang.
Quả nhiên, tấm gương này bị Tô Tử Mặc dùng một chưởng đánh nát, tên Luyện Khí sĩ gầy gò kia cũng gần như đã mất mạng tại chỗ!
Tên Luyện Khí sĩ gầy gò nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hét lên một tiếng: "Ngươi là ai, dám nhúng tay vào chuyện của Hoan Hỉ Tông ta!"
"Người gϊếŧ chết ngươi!"
Tô Tử Mặc cười lạnh một tiếng, bước lên muốn kết thúc tính mạng của tên Luyện Khí sĩ này.
Nhưng lúc này, Tô Tử Mặc lại nhìn thấy sâu trong đáy mắt tên Luyện Khí sĩ gầy gò hiện lên một tia quỷ dị.
"Hử? Không tốt!"
Tô Tử Mặc khẽ giật mình rồi vội vàng lui lại.
Đây là lần đầu tiên Tô Tử Mặc chiến đấu với tu chân giả, hắn vô cùng cẩn thận, sợ đối phương đột nhiên đánh ra thủ đoạn gì mà bản thân không biết.
Xoạt!
Tên Luyện Khí sĩ gầy gò đột nhiên nâng bàn tay lên, vung ra một mảnh bột phấn, mùi thơm nhàn nhạt tản ra.
Nhưng Tô Tử Mặc đã sớm lùi lại một bước, cũng không có bị bột phấn này dính phải.
"Đạo hữu cẩn thận, đây là Hợp Hoan Tán, nhất định không thể hít vào!" Nữ tử áo vàng lên tiếng nhắc nhở, giọng nói ôn nhu dịu dàng, mang theo một chút lo lắng.
Tô Tử Mặc nhíu mày nhìn tên Luyện Khí sĩ gầy gò trốn trong màn bột phấn này.
Nếu hắn chờ một hồi, bột phấn này sẽ tự nhiên tán hết, không sợ uy hϊếp, nhưng Tô Tử Mặc không thể cứ đứng ở đây chờ đợi, bởi vì bên cạnh còn có ba tên tu chân giả khác.
Tô Tử Mặc quả quyết quay người, tạm thời từ bỏ người này, vọt tới mấy người sau lưng kia.
Mấy người phía sau thấy tên Luyện Khí sĩ gầy gò bị một chưởng đánh phế, đã sớm bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng điều khiển phi kiếm, ra sức đâm tới mi tâm của Tô Tử Mặc!
Trên thanh phi kiếm này dĩ nhiên không có linh quang lấp lóe.
Tô Tử Mặc híp hai mắt, không có ý định né tránh, bảo trì tư thế lao tới, tay phải nhô ra, nhẹ nhàng đánh lên phi kiếm đang bắn tới kia.
Cuốn một cái, khẽ lay, kéo một cái!
Bạch!
Thanh phi kiếm này mặc dù không đứt gãy, nhưng lại trực tiếp bị Tô Tử Mặc ném sang một bên, cắm ngập vào trong đất bùn.
Tên Luyện Khí sĩ kia thấy thế thì vô cùng kinh hãi.
Mặc dù thanh kiếm trong tay hắn chỉ là ngụy Linh khí, nhưng hắn chưa từng thấy có người nào có thể tay không tấc sắt đón đỡ lấy Linh khí, hơn nữa còn không bị thương chút nào ?
Người này rốt cuộc là quái vật gì ?
Cứ trì hoãn như vậy, Tô Tử Mặc đã đi tới trước mặt người này, thân thể cuộn lại, một gối quỳ giống như không quỳ, hai tay khép lại, nâng lên trên một chút!
Huyết Viên Hiến Quả!
Ầm!
Lần này, vừa vặn đánh vào cằm của tên Luyện Khí sĩ kia.
Từ cái cổ của người này vang lên tiếng đứt gãy, đầu đột nhiên bị vặn ra phía sau, cúi trên lưng, hai mắt mở to, dưới đáy mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, đã không có khí tức.
Còn thừa lại hai tên Luyện Khí sĩ vây công nữ tử áo vàng nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán.
Tô Tử Mặc lại xoay người phóng tới một trong hai người kia, tay trái che ngực, tay phải nắm tay, gân cốt run run, huyết nhục bành trướng, lấy quyền là ấn, một tiếng vang lớn, từ trên trời giáng xuống.
Một bóng đen lớn ập xuống, che khuất bầu trời!
Tên Luyện Khí sĩ kia bị khí thế của Tô Tử Mặc chấn nhϊếp, hắn đã sợ đến sợ vỡ mật, nào còn dám công kích hay ngăn cản gì nữa, chỉ vội vàng xoay người bỏ chạy.
Hắn thấy sắp chạy ra phạm vi của đại ấn bao phủ đỉnh đầu, trong lòng vô cùng vui mừng.
Nhưng vào lúc này, hắn lại nghe thấy tiếng dây cung run rẩy, thật sự là nhϊếp nhân tâm phách.
Bành! Bành! Bành!
Chỉ thấy Tô Tử Mặc kéo duỗi gân cốt, cánh tay nhanh chóng lớn lên, đại ấn nện xuống, trong nháy mắt đã đuổi kịp tên Luyện Khí sĩ đang vội vàng thoát thân kia, đập xuống đỉnh đầu hắn.
Phốc!
Sau khi đầu tên Luyện Khí sĩ nổ tung, lực lượng đại ấn vẫn chưa hết, trực tiếp ép thân thể của hắn đến mức chia năm xẻ bảy.
Nhìn thấy đồng môn của mình đã năm chết một trong thương, trong lòng tên Luyện Khí sĩ còn sót lại kia hoảng loạn, có chút thất thần, bị nữ tử áo vàng vận chuyển phi kiếm, lượn quanh một vòng trên cổ của hắn.
Đầu lâu lớn chừng cái đấu bay lên, máu tươi phun ra, thi thể không đầu ngã xuống, vô thức co giật mấy cái.
Nữ tử áo vàng kia đổ mồ hôi đầm đìa, sau khi chém gϊếŧ người này, ngực chập trùng, thở hào hển, giống như thể lực đã đạt tới cực hạn.
Tô Tử Mặc quay người, nhìn về phía tên Luyện Khí sĩ gầy gò tay cụt kia.
Lại phát hiện người này đã nhân cơ hội sớm chạy trốn tới nơi xa, tay phải ấn vết thương, dưới chân giẫm lên một thanh phi kiếm, bay trên không trung, sắp biến mất trong rừng rồi.
Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày.
Lúc này, nếu hắn như đuổi theo dĩ nhiên đã không kịp, hơn nữa dù có thể đuổi kịp, người này đang bay trên không trung, Tô Tử Mặc cũng không có cách nào.
Đột nhiên, Tô Tử Mặc phát hiện mình có một nhược điểm trí mạng.
Hắn không thể đằng không phi hành.
Nếu là Luyện Khí sĩ vừa lên đã ngự kiếm phi hành, sau đó mới chiến đấu cùng hắn, thì hắn chỉ có thể bị động bị đánh, không thể hoàn thủ.
Trải qua trận chém gϊếŧ này bóng đêm dần hạ xuống, bên tai đã mơ hồ có thể nghe được tiếng linh thú gầm gừ, chấn thiên động địa.
Nhìn theo bóng lưng của Luyện Khí sĩ gầy gò ẩn trong màn đêm, đáy mắt Tô Tử Mặc lướt qua vẻ buồn bả.
Người này đào tẩu, cuối cùng sẽ là tai hoạ.
Không ai biết tai hoạ này sẽ bộc phát vào lúc nào.
Nhưng Tô Tử Mặc nghĩ lại, bây giờ màn đêm buông xuống, chính là thời điểm Linh thú, linh yêu đi ra kiếm ăn, người này bị cụt tay sẽ tản ra mùi máu tanh nồng nặc, cũng chưa hẳn có thể sống mà ra khỏi Thương Lang sơn mạch.
"Ngao ngao!"
Linh hầu kêu lớn, cắt đứt suy nghĩ của Tô Tử Mặc.
Linh hầu bị trói chạt tay chân, vẫn đứng nguyên tại chỗ, gào thét với Tô Tử Mặc, ra hiệu hắn nhanh tới giải thiết hoàn trên tay chân cho nó.
"Ngươi cứ ngoan ngoãn ở đó đi, cho ngươi chạy loạn."
Tô Tử Mặc khó có dịp nhìn thấy linh hầu kinh ngạc, cố ý mặc kệ nó bị trói một bên, đi tới bên cạnh thi thể mấy người tu chân kia, lấy xuống sáu túi tiền, cũng không nhìn lấy một cái đã lập tức nhét vào trong ngực.
Mặc dù không hiểu, nhưng Tô Tử Mặc cũng ý thức được túi tiền này có chút bí ẩn, bên trong có càn khôn, nhất định trong này chứa không ít bảo bối.
Tô Tử Mặc cúi người, nhặt lên một thanh phi kiếm rơi rơi trên đất.
Thanh phi kiếm này có hình dạng khác đặc biệt, không có chuôi kiếm, chỉ có thân kiếm, cực kỳ sắc bén.
Nếu đổi lại người bình thường, đúng là không chỗ ra tay.
Nhưng đối với Tô Tử Mặc thì không có trở ngại gì lớn.
Tô Tử Mặc dùng tay không nắm chặt thân kiếm sắc bén, đi tới trước mặt linh hầu, nhắm chuẩn vào thiết hoàn đang trói trên tay linh hầu rồi dùng sức chém một cái!
Coong!
Tia lửa bắn tứ tung.
Thiết hoàn hiện lên ra một vết trắng, nhưng không bị đứt.
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày.
Phi kiếm này có thể phá Bôn Lôi đao của hắn, thế mà lại không chém đứt được li thiết hoàn trên tay nh hầu.
Có chút rắc rối rồi.
Tô Tử Mặc mơ hồ cảm giác được, không phải thanh phi kiếm này không đủ sắc bén, mà là cách sử dụn của hắn không đúng.