Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 16: Xích Diễm Quả

"Điệp cô nương ?"

Tô Tử Mặc tự hỏi sau đó lại nhanh chóng phủ định ý nghĩ này.

Bóng người kéo mình đi có thân hình cao lớn cường tráng, trên người mọc lông, hơn nữa tản ra một hương vị làm cho người nôn mửa, sao có thể là Điệp Nguyệt được.

Tô Tử Mặc cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn rõ hình dạng người tới là ai.

Nhưng sự mỏi mệt kéo tới khiến tầm nhìn của Tô Tử Mặc càng mơ hồ.

Hắn chỉ mơ hồ trông thấy trong tay bóng đen kia đang nắm lấy thứ gì đó, ở trên hẻm núi không ngừng đung đưa tới lui, tốc độ cực nhanh, linh xảo nhẹ nhàng, chỉ một lát sau đã nhảy lêи đỉиɦ hẻm núi, thoát khỏi vòng vây của đàn Thương Lang.

"Cạc cạc!"

Bóng đen quay đầu nhìn lại đàn Thương Lang đứng dưới thung lũng, phát ra một trận tiếng cười như sấm, sau đó mang theo Tô Tử Mặc nhảy tới nhảy lui, thân ảnh đã chui vào trong rừng rồi biến mất không thấy gì nữa.

...

Không biết qua bao lâu, Tô Tử Mặc mới tỉnh lại, giãy dụa cố ngồi dậy, khắp nơi trên người đều truyền đến cảm giác đau đớn, gân cốt tê dại.

Tô Tử Mặc cúi đầu xem xét, chỉ thấy miệng vết thương trên người hắn bị thoa lên một tầng thảo dược không biết tên, truyền đến cảm giác mát lạnh.

Những nơi không có vết thương, cũng không biết bị bôi thứ gì lại tản ra hôi thối, gay mũi khó ngửi.

Tô Tử Mặc khẽ nhíu lông mày, quan sát chung quanh.

Đây là một sơn động, có chút rộng rãi, không có bố trí đặc thù gì, chỉ là trên vách núi đá treo không ít da Thương Lang.

Nhưng vào lúc này, cửa hang truyền đến tiếng xột xoạt, một thân ảnh cao lớn chui đi vào, bộ pháp có chút kỳ quái, giống như là dùng mũi chân để đi vậy, dáng đi khẽ nhún nhảy.

Tô Tử Mặc ngưng thần xem xét, lập tức sững sờ tại chỗ.

Thân ảnh tiến vào không phải là người, mà lại là một con khỉ...

Bản thân lại bị một cái con khỉ cứu được ?

Tâm tình Tô Tử Mặc có chút phức tạp, nửa năm qua, Linh thú trong Thương Lang sơn mạch chết trong tay hắn không có một ngàn cũng có tám trăm, không ngờ cuối cùng hắn lại bị một con linh hầu cứu.

Con linh hầu này có bộ dáng rất bình thường, chỉ là cánh tay thật dài, rủ xuống tự nhiên đã hoàn toàn vượt qua đầu gối, hơn nữa sâu trong đáy mắt lóe lên ánh sáng màu đỏ, có chút quỷ dị.

"Đa tạ."

Tô Tử Mặc ôm quyền với linh hầu.

Linh hầu rất nhân tính hóa khẽ nhếch miệng, đối với lòng biết ơn của Tô Tử Mặc cũng không cảm kích, nó vung vung cánh tay, chỉ đám da Thương Lang treo trên tường, quang quác ò e kêu lên.

Cuối cùng, linh hầu chỉ vào Tô Tử Mặc, duỗi ra một ngón tay, lắc lắc đầy khinh miệt.

Thành tinh rồi!

Con linh hầu này ngoại trừ không biết nói chuyện, thì không có gì khác người bình thường cả.

Giống như con người có cảm xúc, linh hầu đều có thể thông qua thủ thế, thần sắc hoàn mỹ để biểu đạt suy nghĩ ra ngoài.

Tô Tử Mặc không nhịn được cười lên, thăm dò hỏi: "Ngươi muốn nói ngươi căn bản không muốn cứu ta, chỉ bởi vì ngươi có thù với đám Thương Lang kia?"

Linh hầu nhếch miệng cười một tiếng, nhẹ gật đầu.

"Nếu nói như thế, chúng ta có chúng địch nhân, về sau ngược lại là có thể liên thủ."

Tô Tử Mặc ở Thương Lang sơn mạch đã nửa năm, cũng muốn tìm người trò chuyện, linh hầu trước mắt này có trí tuệ cực cao, không khác gì nhân tộc cả, chính là đối tượng rất tốt để thổ lộ hết.

"Phi!"

Linh hầu nhổ một ngụm nước bọt, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường, làm một thủ thế đầy khinh bỉ về phía Tô Tử Mặc, giống như đang chế giễu thực lực của Tô Tử Mặc quá yếu.

"..."

Tô Tử Mặc trợn mắt hốc mồm, bản thân hắn thế mà lại bị một con khỉ khinh bỉ.

Dù sao cũng là một con"Khỉ " có ân cứu mạng mình, Tô Tử Mặc cũng không tiện nói gì, thần sắc có chút xấu hổ.

Tô Tử Mặc xuyên qua cửa hang, nhìn sắc trời một chút, trong lòng đột nhiên dâng lên một nghi hoặc.

Từ lúc hắn hôn mê đến bây giờ ít nhất cũng đã qua một ngày, sao lần này đàn Thương Lang lại không đuổi tới ?

Ngửi ngửi khí tức gay mũi nồng đậm trên người, hai mắt Tô Tử Mặc tỏa sáng, nhịn không được hỏi: "Ngươi có cách nào có thể che giấu khí tức trên thân ta, né qua khứu giác Thương Lang?"

"Cạc cạc cạc cạc!"

Nghe được vấn đề này, linh hầu hé miệng rộng, cười cực kỳ đắc ý, trong mắt tràn đầy vẻ trêu tức.

Nhìn thấy ánh mắt của linh hầu, Tô Tử Mặc lập tức có dự cảm bất tường.

Chỉ thấy linh hầu gập thân thể xuống, nửa ngồi xuống, làm ra một tư thế, bàn tay để xuống dưới mông, sau đó xoa loạn trên thân một trận.

"Lau trên người của ta là phân và nướ© ŧıểυ của ngươi ?" Sắc mặt Tô Tử Mặc tái xanh, gian nan mà hỏi.

"Cạc cạc cạc!"

Linh hầu ngửa đầu cười to, vỗ tay đứng nguyên chỗ nhảy loạn, giống như đang rất đắc ý.

"..."

Tô Tử Mặc có cảm giác như bị sét đánh trúng, cố nén xúc động muốn chửi tục, nghiến răng rít ra từng chữ: "Ngươi là con khỉ chết tiệt, ta..."

Thấy Tô Tử Mặc bị buồn nôn, linh hầu càng thêm hài lòng, ác ác réo lên không ngừng, phấn khởi không thôi.

Tô Tử Mặc cắn răng nói: "Con khỉ chết tiết, chờ thương thế của ta khỏi hẳn, nhất định phải đánh một trận cùng ngươi!"

Linh hầu không để ý tới hắn, chỉ đứng tại chỗ, hai tay chống nạnh phách lối cười to.

Toàn thân Tô Tử Mặc đau xót, tạm thời không có cách nào với nó, nghiêng đầu nằm trên mặt đất, cố gắng bình phục tâm tình.

Mới vừa nằm xuống, Tô Tử Mặc trông thấy trên đỉnh đầu cách đó không xa có một trái cây đỏ rực đang đung đưa, nhìn rất đẹp, tản ra mùi hương ngây ngất.

Tô Tử Mặc cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tay hái trái cây đỏ rực kia xuống nhét vào trong miệng.

Trái cây vừa vào miệng đã tan đi, chất lỏng ngọt ngào hóa thành một dòng nước ấm tràn vào trong bụng.

Trong lúc vô tình Linh hầu nhìn thấy cảnh này, con ngươi co vào, tiếng cười im bặt.

Tô Tử Mặc chép miệng một cái, chỉ cảm thấy trái cây này có mùi vị không tệ, khi đưa tay muốn lại tìm lấy một quả nữa, lại đột nhiên phát hiện trong sơn động đã tràn ngập sát khí!

Không khí dường như cũng đọng lại.

"Ừm ?"

Tô Tử Mặc giật mình, theo bản năng ngồi dậy, lại suýt đυ.ng vào gương mặt to của linh hầu kia.

Đôi mắt máu màu đỏ của Linh hầu trừng lớn, nhe răng ra, thở hổn hển, nhìn bộ dáng của nó giống như đang hận không thể xé nát Tô Tử Mặc!

Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, mơ hồ đoán được trái cây mình vừa ăn chỉ sợ không tầm thường.

"Khục, ngươi khiến ta buồn nôn, ta ăn một trái cây của ngươi, mọi người hòa nhau." Tô Tử Mặc lên tiếng.

"Ngao ngao!"

Nghe thấy Tô Tử Mặc nói câu này, linh hầu lại nổi trận lôi đình, tức giận đến từ mức dựng lên, nó đấm ngực dậm chân, phát ra tiếng vang "Cạch cạch " cực lớn.

Linh hầu giống như nổi điên đánh tới vách núi bên cạnh, chỉ một quyền mà núi đá đã vỡ vụn văng khắp nơi, thanh thế doạ người.

Tô Tử Mặc thầm kinh hãi.

Con linh hầu này quá mạnh, cho dù hắn ở trạng thái toàn thịnh chỉ sợ cũng không phải là đối thủ.

Cũng may linh hầu cũng không dùng hắn để xả nỗi giận, chỉ không ngừng đánh vào núi đá, giống như muốn đánh xuyên qua vách núi này.

Nhưng lúc này, Tô Tử Mặc đột nhiên cảm thấy trong bụng dần dần ấm lên, trở nên nóng hổi, một dòng nước ấm chảy tới tứ chi bách hài, tản mát ra nhiệt lượng vô cùng vô tận.

Làn da Tô Tử Mặc bắt đầu đỏ lên, giống như trong cơ thể có một chiếc lò to lớn, thiêu nướng thân thể, khiến hắn căng đau khó nhịn.

"Hí!"

Tô Tử Mặc hít vào một hơi, cúi đầu xem xét, chỉ thấy huyết nhục xung quanh vết thương trên người đang điên cuồng nhúc nhích, dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu tụ lại cùng một chỗ, vết thương nhanh chóng khép lại lưu lại một vết sẹo.

Trong nháy mắt, vết sẹo tróc ra, da thịt mọc mới như lúc ban đầu.

Ngay cả một khối huyết nhục trên đùi bị Thương Lang cắn ra, lúc này đều đang điên cuồng sinh sôi.

"A!"

Tô Tử Mặc ngửa mặt lên trời thét dài, cảm giác cả người giống như muốn nổ tung!

"Không tốt, cỗ năng lượng này quá mạnh, cứ tiếp tục như vậy nữa thì thân thể sẽ bị nổ tung!"

Tô Tử Mặc không kịp nghĩ nhiều, trước tiên vận chuyển Tôi Thể, Dịch Cân nhị kinh, tiến hành hô hấp thổ nạp.

Cùng lúc đó, Tô Tử Mặc tung người vọt lên, triển khai Lê Thiên Bộ, điên cuồng lao nhanh trong sơn động, trên tay không ngừng đánh ra các chiêu thức bên trong bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương, muốn phát tiết cỗ năng lượng này ra ngoài.

Linh hầu dường như cũng bị cảnh tượng này hù dọa, ngừng phát điên, chỉ nghẹn họng trân trối nhìn Tô Tử Mặc còn điên cuồng hơn cả nó.

Một năng lượng tinh hoa cực lớn đến mức khó có thể chịu đựng không ngừng chảy trong cơ thể Tô Tử Mặc, không ngừng tẩm bổ huyết nhục, rèn luyện làn da, kéo duỗi gân cốt.

Cảnh giới Tôi Thể và Dịch Cân cũng nhanh chóng tăng lên!

Coong! Coong! Coong!

Gân cốt trong cơ thể Tô Tử Mặc run run, truyền đến tiếng động như dây cung

Dịch Cân thiên tiểu thành!

Tính dẻo dai của thân thể, sự linh hoạt đều tăng lên, bộ pháp rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lực lượng nhanh chóng tăng lên!

Dựa theo lời Điệp Nguyệt nói, chỉ cần Dịch Cân thiên tiểu thành, lực lượng của Tô Tử Mặc cũng đủ để uy hϊếp Luyện Khí sĩ tầng tám!

Nhưng dù vậy, Tô Tử Mặc vẫn không thể hóa giải luồng tinh nguyên khổng lồ trong cơ thể.

Làn da Tô Tử Mặc nứt ra, trên người đầm đìa vết máu, nhìn dữ tợn doạ người.

"Rốt cuộc quả kia là cái gì!"

Trong lòng Tô Tử Mặc hoảng hốt, hắn không ngờ chỉ tùy tiện ăn một trái cây, vậy mà lại có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Trên thực tế, trái cây màu đỏ tươi kia cực kỳ nổi danh ở tu chân giới, là linh vật Xích Diễm Quả ngàn năm nở hoa một lần rồi ngàn năm mới kết quả.

Xích Diễm Quả ẩn chứa năng lượng tinh nguyên khổng lồ, chính là vật đại bổ, dược tính như lửa, không có người nào dám ăn sống, phần lớn đều dựa vào các linh dược khác để luyện chế thành đan, trung hoà dược tính, mới có thể phục dụng.

Nếu như không phải Tô Tử Mặc tu luyện bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương, có thể phách cường đại thì ngay khi hắn nuốt Xích Diễm Quả vào, cả người đã bị nhiệt lượng bên trong đốt cháy thành tro bụi.

Linh hầu thủ hộ cây Xích Diễm Quả này đã khá lâu, mấy ngày nay chính là thời điểm Xích Diễm Quả thành thục.

Nó vốn định chọn ngày để ăn trái Xích Diễm Quả này vào, không nghĩ tới lại bị Tô Tử Mặc một hơi nuốt hết, ngay cả một chút vỏ cũng không còn lại.

Có thể tưởng tượng ra khi nãy linh hầu uể oải phẫn nộ đến mức nào.

Chỉ là bây giờ nhìn thấy Tô Tử Mặc thống khổ như vậy, trong lòng linh hầu lại hoảng sợ một trận.

Linh hầu cực kỳ thông minh, tự nhiên có thể nhìn ra được, cho dù là nó ăn vào trái Xích Diễm Quả kia, kết cục cũng không khá hơn bao nhiêu, khó thoát khỏi cái chết.

Nghĩ đến đây, trong lòng linh hầu lại có chút áy náy.

Mặc kệ như thế nào, Tô Tử Mặc gặp kiếp nạn này cũng là vì nó.

Linh hầu vò đầu bứt tai, nhìn Tô Tử Mặc toàn thân đỏ ngầu đang thống khổ dị thường mà nó lại không nghĩ ra biện pháp gì.