Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 7: Cao thủ Tiên Thiên

Thanh âm chưa dứt, một bóng người nhanh như quỷ mị đã xuất hiện trong sân.

Tô Tử Mặc cẩn thận nhìn lại, người này là một nam tử trung niên, gương mặt khô gầy, ánh mắt hung ác lăng lệ như chim ưng, mũi chân điểm lên mặt đất mấy lần, chớp mắt đã chạy tới gần.

Trong lòng Tô Tử Mặc chấn động.

Dù là thân pháp hay khí tức, nam tử trung niên này đều mạnh hơn đám người trong sân nhiều!

Cao thủ Tiên Thiên!

"Ông!"

Cánh tay của nam tử trung niên vốn để sau lưng đột nhiên nhô ra, kèm theo đó là từng tiếng kiếm reo.

Một thanh trường kiếm đầy khí lạnh đâm thẳng tới trước mặt Tô Tử Mặt, mũi kiếm uốn lượn như một đầu độc xà linh hoạt đang phát ra tiếng vang xì xì, khiến tinh thần người ta chấn động.

Kiếm còn chưa tới, một luồng hàn ý lạnh thấu xương đã đập vào mặt, da trên mặt Tô Tử Mặc có chút đau nhức.

Tô Tử Mặc ý thức được với cường độ tính bền dẻo làn da của hắn hiện tại, tuyệt đối không ngăn được một kiếm này!

Lực lượng của cao thủ Tiên Thiên có thể uy hϊếp được tính mạng của hắn.

Dù sao Tô Tử Mặc có rất ít kinh nghiệm chiến đấu, chỉ cần mắc một lỗi sai nhỏ cũng đã mất đi tiên cơ.

Lúc này, cho dù Tô Tử Mặc dùng một chiêu Hoang Ngưu Vọng Nguyệt xông ra ngoài, đầu của mình cũng sẽ bị đối phương dùng kiếm đâm xuyên.

Lui!

Không kịp nghĩ nhiều, Tô Tử Mặc bước ra Lê Thiên Bộ, nhanh chóng lui lại.

"Hừ!"

Nam tử trung niên cười lạnh một tiếng, thân pháp càng ngày càng nhanh, thế tới của trường kiếm không ngừng, giống như giòi trong xương bám sát Tô Tử Mặc, mũi kiếm vẫn hướng thẳng về phía mặt của Tô Tử Mặc.

Tình thế trở nên càng nguy hiểm!

Trước mắt Tô Tử Mặc đều là kiếm quang, hai mắt đau nhức, nước mắt không nhìn được chảy xuống.

Nhưng vào lúc này, trong mắt của nam tử trung niên hiện lên vẻ tàn nhẫn.

"Không tốt, đằng sau là tường vây!"

Trong lòng Tô Tử Mặc cảm thấy rất nặng nề.

Mặc dù đại viện Trầm phủ rất rộng rãi nhưng vẫn có biên giới, tốc độ song phương lại cực nhanh, một truy một đuổi, trong nháy mắt Tô Tử Mặc đã lui đến chân tường.

Muốn lui cũng không thể lui nữa!

Mặc dù Tô Tử Mặc có thể dùng lực lượng phá vỡ vách tường, nhưng như vậy cũng sẽ phải dừng lại một lúc.

Chỉ trong nháy mắt cũng đã đủ cho nam tử trung niên chém gϊếŧ Tô Tử Mặc!

"Dừng tay!"

Một bóng người đột nhiên từ ngoài cửa xông vào, trong tay cầm một thanh cương đao, người này hét lớn một tiếng, khí thế hung hăng xông tới nam tử trung niên.

"Là Lưu thúc."

mặc dù Tô Tử Mặc không thể quay sang xem, nhưng nghe thấy giọng nói này cũng có thể đoán được thân phận người tới.

Ánh mắt nam tử trung niên thoáng nhì qua, trên mặt lộ vẻ mỉa mai.

Đừng nói Lưu Du chỉ mới là Hậu Thiên viên mãn, lúc này cho dù có cao thủ Tiên Thiên hiện thân, cũng không thể cứu được Tô Tử Mặc.

Khoảng cách giữa trường kiếm và Tô Tử Mặc chỉ có một khoảng nhỏ!

"Đã chậm, kẻ này nhất định phải chết!"

Nam tử trung niên khẽ quát một tiếng, hai mắt lóe lên từng tia sáng lạnh, cầm kiếm đâm thẳng về.

Trong thời khắc ngàn cân treo trên sợi tóc này, tâm thần của Tô Tử Mặc đột nhiên trầm tĩnh lại, trong mắt không có một chút bối rối nào, hắn vô cùng tỉnh táo, giác quan cũng nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều.

Tô Tử Mặc hiểu rõ giờ này khắc này, người có thể cứu hắn cũng chỉ có chính hắn.

Đối mặt với trường kiếm đã tới gần đây, Tô Tử Mặc lại nhắm hai mắt, trong đầu hiện lên cảnh tượng con bò đứng giữa sân nhàn nhã ăn cỏ.

Theo bản năng, Tô Tử Mặc vung bàn tay lên, cuốn tới thân kiếm.

Cuốn một cái, rung động rồi kéo một cái!

Một thức có uy lực lớn nhất trong Hoang Ngưu tam thức, Ngưu Thiệt Quyển Nhận!

Đùng!

Một tiếng vang giòn như sấm đánh trên đất bằng, vang vọng trong đại viện Trầm phủ.

Sau một khắc, đám người có mặt ở đây đều sững sờ tại chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ không hiểu, và hoài nghi xen lẫn chút khó tin.

Chỉ thấy trường kiếm trong tay nam tử trung niên chỉ còn một chuôi kiếm, thân kiếm đều đã vỡ vụn, mảnh vỡ rơi lả tả trên đất, lóe ra tia sáng quỷ dị.

Nam tử trung há hốc miệng, con ngươi đột nhiên co lại, nhìn Tô Tử Mặc đứng cách đó không xa, hắn ta không dám tiếp tục xông lên tiến công, mà vội lui lại mấy bước, lộ ra vẻ đề phòng.

Tô Tử Mặc mở mắt ra, hơi thở dồn dập, vẻ mặt có chút mờ mịt.

Còn sống ?

Trong khoảnh khắc khi nãy, Tô Tử Mặc đã chân chính cảm nhận được cảm giác tử vong.

Cho tới lúc nay, Tô Tử Mặc vẫn cảm giác có chút không chân thực.

Gió nhẹ lướt qua, Tô Tử Mặc chưa phát hiện phía sau lưng mình sớm đãbị mồ hôi thấm ướt nhẹp, rõ ràng hắn bị dọa đến mức mồ hôi lạnh chảy ra ướt sũng cả người.

"Đi mau!"

Đúng vào lúc này, bên tai Tô Tử Mặc vang lên tiếng hét của Lưu Du, sau đó cánh tay bị người kéo một cái, Tô Tử Mặc theo bản năng chạy theo Lưu Du ra khoit Trầm phủ.

Không nói đến đám người Trầm phủ, chính bản thân Tô Tử Mặc lúc này cũng chưa thể tỉnh táo lại, trong đầu hắn vô cùng hỗn loạn, chỉ cúi đầu chạy nhanh theo Lưu thúc.

Trên đường đi, ánh mắt Lưu Du vẫn luôn rơi vào trên người Tô Tử Mặc.

Trước đó, Tô Tử Mặc rời khỏi Tô phủ không bao lâu, Trịnh bá đã nói với hắn, vẻ mặt Nhị công tử khác thường, sợ là muốn đi Trầm gia đòi công đạo, căn dặn hắn phải nhanh chóng tới bảo vệ Nhị công tử.

Chờ khi hắn đuổi tới Trầm phủ, lại thấy nam tử trung niên kia đang ra tay với Tô Tử Mặc.

Nhãn lực của Lưu Du cực cao, chỉ liếc mắt đã nhìn ra người kia là cao thủ Tiên Thiên.

Hắn căn bản không hiểu vì sao một thư sinh yếu đuối như Tô Tử Mặc lại trêu chọc đến cao thủ Tiên Thiên, tình huống lúc đó rất nguy cấp, Lưu Du cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể ra tay trước một bước, muốn cứu Tô Tử Mặc.

Sau đó, Lưu Du đã thấy được một cảnh khiến tất cả mọi người phải kinh hãi.

Ánh mắt của Lưu Du không ngừng liếc nhìn bàn tay của Tô Tử Mặc, trong đầu tràn đầy nghi hoặc, trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ trên tay Nhị công tử có bao tay phòng ngự ? Nhưng dù vậy, muốn chấn trường kiếm của cao thủ Tiên Thiên thành mảnh vỡ thì cần có lực lượng mạnh đến mức nào chứ ?"

Khiến Lưu Du thấy khó hiểu nhất là trên người Tô Tử Mặc căn bản không có một chút dấu hiệu nào của người luyện võ, thân hình còn có vẻ gầy yếu hơn cả lúc trước.

"Kỳ lạ."

Trong lòng Lưu Du hơi động, muốn thăm dò Tô Tử Mặc một chút, hắn buông bàn tay ra, triển khai thân pháp chậm rãi tăng tốc.

Tô Tử Mặc vẫn cúi đầu không để ý, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ theo bản năng chạy theo sau lưng Lưu Du.

Cũng không lâu sau, hai người Lưu Du cũng đã trở lại Tô phủ.

Lúc này, trên trán Lưu Du thấm đầy mồ hôi, ngực chập trùng, trong mắt khó nén rung động.

Trên đường trở về này, hắn liên tục tăng tốc ba lần, đến cuối cùng thậm chí đã dùng tới cực hạn của hắn, nhưng Tô Tử Mặc vẫn nhẹ nhàng theo sát phía sau như cũ.

Đáng sợ nhất là vẻ mặt Tô Tử Mặc vẫn như thường, khí tức bình ổn, rõ ràng vẫn cònó dư lực!

Đến Tô phủ, Tô Tử Mặc cũng dần dần tỉnh táo lại.

Trên thực tế, rung động trong lòng Tô Tử Mặc không hề ít hơn người ngoài được.

Mặc dù Tô Tử Mặc lờ mờ có cảm giác bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương không hề tầm thường, nhưng hắn thật sự không ngờ hắn mới chỉ tu luyện ba tháng, mà đã có uy lực như thế.

Tô Tử Mặc nhìn tay của mình.

Hoàn hảo không chút tổn hại.

Xong rồi!

Vừa rồi khi đứng giữa ranh giới sinh tử, Tô Tử Mặc đã luyện thành một thức Ngưu Thiệt Quyển Nhận này.

Trong lòng Tô Tử Mặc mừng rỡ, nghĩ ngợi lát nữa phải chia sẻ tin tốt này cho Điệp Nguyệt, thuận tiện khoe khoang một phen.

Đột nhiên, Tô Tử Mặc như cảm nhận được điều gì, hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lưu Du đang nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ.

"Làm sao vậy, Lưu thúc ?" Tô Tử Mặc hỏi.

Lưu Du trầm ngâm: "Không sao, vào phủ đi, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi trước, lát nữa ta lại đi tìm ngươi."

Tô Tử Mặc nhẹ gật đầu.

Lưu Du để Tô Tử Mặc về phòng, chính hắn lại đi thẳng tới phòng của Trịnh bá, kể lại chuyện ở Trầm phủ cho mọi người nghe.

Tất cả mọi người trong phòng nghe thấy thế đều toe vẻ kinh ngạc.

Loại chuyện này nếu không phải chính miệng Lưu Du nói thì sẽ không có ai tin tưởng cả.

"Chẳng lẽ Nhị công tử là cao thủ Tiên Thiên ?" Uất Trì Hỏa hỏi.

Lưu Du lắc đầu nói: "Người luyện võ, thân thể sẽ sinh ra không ít biến hóa, nói ví dụ như huyệt Thái Dương nhô lên, đốt ngón tay thô to, trên tay có vết chai, thân hình cường tráng. Nhưng những biến hóa này, trên người Nhị công tử đều không có. Trên tay Nhị công tử không có kén, ngón tay thon dài, không hề giống như người từng cầm qua binh khí."

Trịnh bá cũng nói: "Nhị công tử vẫn luôn đọc sách, căn bản không có cơ hội luyện võ, nếu không sao chúng ta không biết được? Huống chi, muốn trở thành Tiên Thiên cũng cần khổ tu hơn mười năm, đây là người có thiên phú dị bẩm, tu luyện nội công tâm pháp không kém, Nhị công tử mới bao nhiêu tuổi chứ?"

Lưu Du nghĩ nghĩ, lại nói: "Nhưng trên đường trở về, ta có ý thăm dò, có thể xác định là thân pháp của Nhị công tử rất nhanh, còn ở trên ta!"

A!

Lần này, đám người đều kinh hãi.

Lưu Du thân là thủ lĩnh hộ vệ của Tô gia, mặc dù không am hiểu thân pháp, nhưng tốc độ rất nhanh, hoàn toàn có thể xếp vào mười vị trí đầu.

Trịnh bá nhíu mày hỏi: "Nhị công tử đã tu luyện khinh công cao minh gì?"

Trong giang hồ không thiếu khinh công cao siêu nâng cao tốc độ thân pháp.

"Không giống." Lưu Du lắc đầu nói: "Nhị công tử chính là chỉ chạy bình thường, cước đạp thực địa, không có gì cao minh."

Đám người hoàn toàn không có đầu mối gì.

Lưu Du trầm giọng nói: "Nếu ta đoán không lầm, nam tử trung niên kia hẳn là Đường Minh Tuấn - người có danh xưng "Đoạt phách kiếm ", cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ."

"Chuyện này rất vô lý, cao thủ Tiên Thiên làm sao lại ra tay với Nhị công tử ? Cũng không sợ bôi nhọ thân phận sao?" Trịnh bá khẽ nhíu mày.

Trịnh bá có ý là nếu muốn gϊếŧ Nhị công tử, tùy tiện một người luyện võ là được, Tiên Thiên cao thủ cần gì phải xuất thủ ?

Trên thực tế, Lưu Du đi chậm một chút, cũng không nhìn thấy Tô Tử Mặc đã liên tục gϊếŧ ba người.

Chờ hắn chạy đến, Tô Tử Mặc đang đứng trước ranh giới sống chết, hắn cũng chưa kịp quan sát chung quanh, đã lập tức dẫn Tô Tử Mặc trốn ra Trầm phủ.

Mọi người ở đây không thể nào ngờ được cũng không phải là Đường Minh Tuấn có danh "Đoạt phách kiếm" kia muốn xuất thủ, mà là bị bất đắc dĩ.

"Không ổn rồi!"

Nhưng lúc này, một vị hộ vệ Tô gia đẩy cửa vào, vẻ mặt kinh hoảng nói ra: "Ngoài cửa đến rồi rất nhiều người, khí thế hùng hổ, bảo là muốn Nhị công tử gϊếŧ người thì đền mạng."

"Đừng hoảng hốt, đều là người nào ?" Lưu Du trầm giọng hỏi.

"Hai nhà Triệu, Lý, còn có Trầm Namcủa Trầm gia cũng mang theo không ít người!" Hộ vệ Tô gia nuốt nước miếng, thở hổn hển nói ra.

"Gϊếŧ người thì đền mạng ?"

Trịnh bá lẩm bẩm một tiếng, giống như đang suy nghĩ.

Nếu dựa theo lời Lưu Du nói, Tô Tử Mặc căn bản không có hề gϊếŧ người ở Trầm phủ, làm sao lại phải đền mạng.

"Móa nó, đây rõ ràng chính là kɧıêυ ҡɧí©ɧ, làm sao Nhị công tử có thể gϊếŧ người ? Lão tử ra ngoài gặp bọn họ một chút!" Uất Trì Hỏa nóng tính tình đi lên, đứng dậy xông ra phía ngoài.

"Chờ một chút!"

Trịnh bá ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Khiêng ta ra ngoài."

"Trịnh tiên sinh, ngươi đừng loạn động, để tránh thương thế tăng thêm." Lưu Du vội vàng khuyên nhủ.

Trịnh bá kiên quyết lắc đầu nói: "Đối phương là kẻ đến không thiện, Đại công tử không ở nhà, ta nhất định phải đi ra xem một chút."

Đám người Tô gia đi tới ngoài cửa, phóng tầm mắt nhìn lại, trong lòng đều cảm thấy nặng nề.

Ngoài cửa có đến mấy trăm người, lít nha lít nhít, kẻ nào cũng có sắc mặt bất thiện, đại bộ phận là cao thủ Hậu Thiên, trong đó còn có ba vị cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ, Đường Minh Tuấn chính là một người trong số đó.

Lấy lực lượng bây giờ của Tô phủ, nếu ứng phó không đúng, rất có thể sẽ bị luồng lực lượng này trùng kích đến mức hài cốt không còn!