Ngày thứ hai, sáng sớm Tô Tử Mặc đã đi tới chợ mua mấy con trâu trở về, dùng chúng làm khẩu phần lương thực cho mấy ngày kế tiếp.
Sắp xếp mọi chuyện xong, Tô Tử Mặc đi vào căn phòng của Điệp Nguyệt, gõ cửa gọi thử: "Điệp cô nương ?"
Cửa phòng bị Tô Tử Mặc gõ nên từ từ mở ra.
Mặc dù trời đã sáng rõ rồi nhưng tron phòng này vẫn tối như mực, lộ ra từng tia khí tức quỷ dị.
"Vào đi." Giọng nói của Điệp Nguyệt vang lên trong phòng.
Tô Tử Mặc thở sâu, nhấc chân bước vào.
Trong lòng Tô Tử Mặc dâng lên cảm giác kỳ dị, hắn cảm thấy dường như thân thể mình vừa đi xuyên qua một màn nước nhu hòa mà lạnh như băng, sau đó tiến vào một thế giới khác.
Tô Tử Mặc phóng tầm mắt nhìn quanh, trong lòng khẽ run lên.
Trước mắt căn bản không phải căn phòng của Điệp Nguyệt, mà là một không gian còn rộng rãi hơn cả phủ đệ của hắn, cỏ xanh dưới chân như tấm đệm, bên cạnh có đặt một thùng gỗ cao hơn nửa người.
Điệp Nguyệt nghiêng người nằm trên tảng đá lớn, tư thái lười biếng, mặc dù huyết bào của nàng rộng thùng thình, nhưng cũng không thể che hết thân hình linh lung yểu điệu kia.
"Đây là..." Tô Tử Mặc há miệng hỏi.
Trong một ngày ngắn ngủi này, Điệp Nguyệt đã cho hắn thấy rất nhiều thủ đoạn mà hắn không thể nào hiểu được, kỳ dị tuyệt luân, làm người ta mê mẩn.
"Đây là giới tử nạp tu di, đợi ngươi đạt tới cảnh giới nhất định thì sẽ rõ ràng, hiện tại không cần suy nghĩ nhiều." Điệp Nguyệt nói bằng giọng không cho phép nghi ngờ: "Đây là trận pháp tu hành do ta mở ra, sau này ngươi tu luyện ở nơi này."
Điệp Nguyệt nhảy từ trên tảng đá xanh xuống, nói: "Ta sẽ dạy ngươi ba chiêu thức, tên là Hoang Ngưu Tam Thức, lúc luyện, phối hợp với phương pháp hô hấp kia."
"Thức thứ nhất, Lê Thiên Bộ. Tuy chỉ có một thức, nhưng thiên biến vạn hóa, là dùng để tu luyện thối công."
Vừa nói, Điệp Nguyệt vừa di chuyển trên đồng cỏ.
Tô Tử Mặc mở to hai mắt, ngưng thần tập trung nhìn chăm chú vào từng bước di chuyển, từng động tác của Điệp Nguyệt, như sợ bỏ lỡ chi tiết cái gì.
Sau khi Điệp Nguyệt đi mấy bước, Tô Tử Mặc mơ hồ hiểu được cái gì.
Bộ pháp này có vẻ không có gì thần kỳ, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện, mỗi khi Điệp Nguyệt bước ra một bước, đều giống như lội qua trong nước bùn.
Hàm hung bạt bối, uốn gối chìm khuỷu tay, trọng tâm hạ xuống, đầu gối không quá mũi chân, bước chân lại rất lớn!
Khoảng cách giữa các bước giống như đã được tính toán một cachs vô cùng chính xác không hề sai lệch một chút nào!
Điệp Nguyệt dừng bước, quay người nhìn Tô Tử Mặc, nói: "Ngươi thử đi."
Tô Tử Mặc cũng không vội vã luyện tập, ngược lại vẫn đứng tại chỗ nghiền ngẫm thật lâu, sau đó mới bước ra bước đầu tiên.
Vừa bước ra một bước này, Tô Tử Mặc đã tự phát hiện ra điểm không đúng.
Điệp Nguyệt đi tới bên cạnh Tô Tử Mặc, vẻ mặt bình tĩnh, duỗi mũi chân ra, nhẹ nhàng đá một cái về phía chân của Tô Tử Mặc.
"Hít!"
Tô Tử Mặc hít một hơi khí lạnh.
Điệp Nguyệt đá một cước này, Tô Tử Mặc cảm thấy dường như trên bắp đùi bị người ta cầm châm hung hăng đâm xuống vậy, cảm giác đau nhói khó nhịn.
"Giữ vững tư thế này, tiếp tục." Điệp Nguyệt lạnh lùng nói.
Tô Tử Mặc cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện sau khi mình bị Điệp Nguyệt đá một cước, một bước vừa bước ra kia lại có mấy phần dáng vẻ của Lê Thiên Bộ.
"Nàng đang giúp ta sửa sai." Trong lòng Tô Tử Mặc suy nghĩ một chút đã hiểu được dụng ý của Điệp Nguyệt.
Tô Tử Mặc mím môi, cẩn thận nhớ lại tư thế Lê Thiên Bộ, chân trái bước ra ngoài.
"Không đúng!"
Bàn chân vừa mới rơi xuống đất, Điệp Nguyệt lại lên tiếng, ngay sau đó, chân trái của Tô Tử Mặc lại truyền đến cảm giác nhói đau.
Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của nỗi đau này, bước chân của Tô Tử Mặc đã thay đổi theo bản năng.
Hơi chậm một hơi, Tô Tử Mặc lần thứ hai bước chân phải ra.
"Không đúng!"
Lại là cảm giác đau nhói quen thuộc.
Không đúng!
Đau nhói!
Không ngừng luyện tập, không ngừng sửa sai...
Luyện đến cuối cùng, thậm chí Tô Tử Mặc không còn cảm giác được hai chân của chính mình nữa, chân hắn bị Điệp Nguyệt đá đến chết lặng.
Tô Tử Mặc cắn răng, mồ hôi đổ ra như mưa, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất chính là không ngừng đi.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Rốt cục bên tai không còn vang lên hai chữ "Không đúng" như là như ác mộng nữa.
Tô Tử Mặc cũng ý thức được, bản thân đã gần nắm vững được điểm quan trọng trong Lê Thiên Bộ.
"Những thứ dạy ngươi tối hôm qua, ngươi quên hết rồi sao?"
Điệp Nguyệt nhắc nhở khiến hai mắt Tô Tử Mặc tỏa sáng, trong lúc luyện tập Lê Thiên Bộ cũng đồng thời bắt đầu phối hợp với phương pháp hô hấp mới học được đêm qua.
Lúc đầu, Tô Tử Mặc vẫn không thể dung hợp cả hai vào cùng một chỗ, thường thường bước ra một bước lại không thể vận khí được.
Nhưng theo thời gian dần trôi, Tô Tử Mặc dần dần tìm được phương pháp hô hấp phù hợp với Lê Thiên B.
Phương pháp hô hấp này vốn cùng tồn tại với Lê Thiên Bộ, Tô Tử Mặc càng bước càng nhanh, cảm giác chết lặng ở hai chân đã biến mất, huyết nhục không ngừng thiêu đốt, dường như hai chân có lực lượng vô tận, bước chân cũng càng bước càng lớn.
Không nhìn rõ được động tác như thế nào, dưới chân vừa chuyển, cả người đã vọt tới vị trí cách đó nửa trượng!
Tô Tử Mặc biết mình đã luyện đúng, trong lòng lại càng mừng rỡ.
Nhưng chẳng biết tại sao, Tô Tử Mặc lại mơ hồ cảm thấy Lê Thiên Bộ của mình còn thiếu tựagì đó.
Theo bản năng, Tô Tử Mặc nhìn về phía Điệp Nguyệt đang nghiêng người ngồi trên tảng đá.
Chỉ thấy lúc này trên gương mặt Điệp Nguyệt hiện rõ vẻ coi thường, trong mắt tràn đầy vẻ chế nhạo.
Tô Tử Mặc thầm nghĩ: "Ta đã phối hợp phương pháp hô hấp với Lê Thiên Bộ thành thạo như vậy, sao nàng còn khinh thị ta như thế?"
Trong lòng Tô Tử Mặc tức giận, nên cố ý không ngừng dùng Lê Thiên Bộ đi vòng quanh tảng đá, lúc ẩn lúc hiện trước mặt Điệp Nguyệt.
Sau nửa ngày, chỉ nghe thấy Điệp Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Ngươi thật sự muốn luyện mình thành trâu cày đất đấy à? Bộ pháp này là dùng để Lê Thiên, không phải để cày đất!"
Trong lòng Tô Tử Mặc chấn động, dừng bước lại.
Điệp Nguyệt nhảy xuống khỏi tảng đá, đi ra ngoài, lạnh lùng nói ra: "Chừng nào ngươi thì có thể lĩnh ngộ được huyền ảo trong hai chữ "Lê Thiên", thì lúc đó mới xem như nắm giữ được tinh túy trong bộ phá này."
Rốt cục Tô Tử Mặc cũng ý thức được, bản thân Lê Thiên Bộ thiếu cái gì.
Chân hạ xuống bước ra một bước, là muốn khiến trời đều bị cày ra một khe rãnh!
Việc này cần khí phách và khí thế lớn đến mức nào chứ ?
Mặc dù bản thân luyện bộ pháp này rất thành thạo, nhưng nếu thiếu khí phách cùng khí thế này thì cuối cùng cũng chỉ có thể biến thành con trâu cày đất tầm thường mà thôi.
"Lê Thiên, Lê Thiên..."
Tô Tử Mặc không ngừng nhắc lại hai chữ này rồi suy nghĩ, trong đầu dần dần lóe lên một tia sáng.
Điệp Nguyệt ra khỏi phòng, đi vào trong sân, lạnh nhạt cười một tiếng, nào còn dáng vẻ lạnh lùng nghiêm khắc trước mặt Tô Tử Mặc nữa.
"Một ngày một đêm đã tu luyện đến bước này, dường như còn lợi hại hơn so với ta năm đó một chút..."
Dưới cây đào, tiếng nữ tử nỉ non như có như không, theo gió nhẹ dần dần tiêu tán.
...
Thời gian một tháng trôi qua, Tô Tử Mặc dành hơn một nửa thời gian để tu hành Lê Thiên Bộ trong trận pháp luyện tập, tìm hiểu huyền ảo trong hai chữ "Lê Thiên ", hắn đã tốn không ít tâm tư.
Trong thời gian này, Tô Tử Mặc cũng ngẫu nhiên ra ngoài mua chút dê bò, mơ hồ nghe được một chút tin tức.
Có câu nói là một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên, Trầm gia ở Bình Dương trấn vốn là gia tộc bình thường, nhưng trong khoảng thời gian này, đã có không ít giang hồ cao thủ không ngừng đầu nhập ở Trầm gia.
Theo đám người này tới, Trầm gia quật khởi đã là chuyện tất nhiên, chỉ cần Trầm Mộng Kỳ tu luyện có thành tựu, dù nàng ta chỉ cần về nhà thăm viếng một lần, cũng đủ giúp Trầm gia có phúc phận mấy đời, có lẽ những cao thủ giang hồ này cũng có cơ hội gia nhập tiên môn, cho dù trở thành hạ nhân nô bộc trong tiên môn.
Mà ngược lại, gần đây Tô gia lại không ngừng gặp phải phiền phức.
Ở Bình Dương trấn, vốn có ba đại gia tộc là Triệu gia, Lý gia, Dương gia, Tô gia mới quật khởi trong mấy năm gần đây, lại thêm Tô Hồng là Tiên Thiên cao thủ, Tô Tử Mặc có một thân công danh, bốn nhà cũng coi như chung sống hòa bình.
Mà bây giờ, công danh của Tô Tử Mặc đã bị phế rồi biến thành dân đen, còn đắc tội với tiên nhân, ba nhà kia đều rục rịch muốn chiếm đoạt mối làm ăn của Tô gia ở Bình Dương trấn, cũng đã xảy ra mấy lần xung đột không lớn không nhỏ.
Nhưng Tô Tử Mặc không để những chuyện này ở trong lòng.
Tô phủ có đại quản gia là Trịnh bá khống chế toàn cục, còn có đám Lưu Du là cao thủ Hậu Thiên, quan trọng nhất là đại ca ra ngoài, không ở Bình Dương trấn, đợi đến đại ca trở về, với thủ đoạn lôi đình của huynh ấy, nhất định có thể trấn áp mấy kẻ giá áo túi cơm này.
...
Một ngày này, Điệp Nguyệt đi tới bên người Tô Tử Mặc, nói: "Ta truyền cho ngươi hai chiêu thức tiếp, lúc luyện tập thì đồng thời luyện cả ba chiêu này."
Dừng một chút, Điệp Nguyệt lạnh nhàn nói ra: "Chiêu thức trong bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương, phần lớn đều là kỹ thuật gϊếŧ người, hai chiêu tiếp theo cũng là như thế, ngươi hãy nhớ kỹ."
"Thức thứ hai, Hoang Ngưu Vọng Nguyệt."
Bước chân của Điệp Nguyệt bước về phía trước, chính là tư thế Lê Thiên Bộ, sau đó thân thể nghiêng về phía trước, hai tay đột nhiên từ dưới bụng vươn ra, song quyền nắm chặt, ngón trỏ thoáng nhô lên, phóng ra đâm một cái.
Ở thời khắc này, dường như Điệp Nguyệt đã biến mất trước mắt Tô Tử Mặc, thay vào đó là một đầu Ngưu Yêu đầy bá khí đang giương sừng chọc trời!
Hai tay của Điệp Nguyệt chính là Ngưu Giác, khớp xương ngón trỏ hơi nhô ra kia, chính là sừng trâu sắc bén mà nhọn hoắt.
"Chiêu Hoang Ngưu Vọng Nguyệt này dùng Lê Thiên Bộ làm căn cơ, trước tiên bước ra thể Lê Thiên, eo lưng đồng thời phát lực, phối hợp đánh ra song quyền, phải có lực trùng kích, cũng phải có lực bật ra..."
Điệp Nguyệt cẩn thận giảng giải, Tô Tử Mặc dùng tâm lắng nghe.
Dù vậy, khi Tô Tử Mặc chân chính luyện tập, vẫn không tránh đượ phải chịu đau khổ, Điệp Nguyệt ở một bên mặt lạnh quan sat, chỉ cần sai một điểm, nàng sẽ lập tức đá một cước.
Trong nháy mắt, chính là một ngày trôi qua.
Tô Tử Mặc đói đến cồn cào, vội vã chạy ra làm thịt một con trâu, dựng nồi sắt, hầm một nồi thịt bò mỹ vị.
Trong lúc chờ đợi, Điệp Nguyệt nhặt lên lưỡi trâu mà Tô Tử Mặc ném ở một bên, nói: "Ngươi cầm đao đến đâm ta."
"A?" Tô Tử Mặc thoáng kinh ngạc, không hiểu hành động này của Điệp Nguyệt là có ý gì.
Điệp Nguyệt nói: "Thuận tiện truyền luôn cả thức thứ ba cho ngươi, một thức này ta không thể chỉ điểm ngươi, chỉ có thể dựa vào chính ngươi trải nghiệm sự thay đổi trong nháy mắt đó."
Tô Tử Mặc biết lấy bản lĩnh của Điệp Nguyệt, cho dù hắn dùng toàn lực đâm tới, đều khó có thể đả thương được đến nàng.
Tô Tử Mặc nắm chặt đao nhọn, đâm một cái về phía vai của Điệp Nguyệt, đồng thời ngưng thần quan sát động tác của Điệp Nguyệt.
Vẻ mặt Điệp Nguyệt lạnh nhạt, chỉ nâng tay giơ lưỡi trâu lên, nhẹ nhàng chặn lại mũi đao nhọn.
"Ba!"
Một tiếng vang giòn, Tô Tử Mặc trợn mắt hốc mồm, sững sờ tại chỗ.
Lưỡi trâu hoàn hảo không chút tổn hại, mà đao nhọn trong tay Tô Tử Mặc lại chỉ còn lại một chuôi đao, lưỡi đao dã vỡ vụn rơi lả tả trên đất!
Đầu trâu này là Tô Tử Mặc gϊếŧ, hắn biết rõ, miếng lưỡi trâu này không thể bình thường hơn, tuyệt đối không ngăn được lưỡi đao nhọn sắc bén.
Hơn nữa, vừa rồi Tô Tử Mặc căn bản không cảm giác được Điệp Nguyệt phát lực, nếu không chuôi đao kia sẽ không nằm trong tay hắn mà đã sớm rời tay bay ra.
Một lưỡi trâu tầm thường nhất, lại có thể cuốn khiến lưỡi đao sắc bén vỡ thành từng mảnh!
Lần này nếu không phải là lưỡi đao, mà là huyết nhục chi khu, chẳng phải có nghĩa là huyết nhục chi khu cũng sẽ bị cuốn thành mảnh vỡ ?
"Thức thứ ba tên là Ngưu Thiệt Quyển Nhận, nghe rất bình thường, nhưng lại ẩn chứa tinh túy của một thức này." Điệp Nguyệt nói: "Ngươi từng hỏi ta, thối bì luyện tới trình độ nào mới tính là tiểu thành, hiện tại ta nói cho ngươi biết, khi ngươi luyện được chưởng như trâu lưỡi này, coi như là có chút thành tựu."