Lần đả kích này đã hoàn toàn lật đổ thế giới quan của Tô Tử Mặc, hóa ra trên đời này thật sự có tiên, hơn nữa một vị tiên nhân có chút lực lượng là có thể ngự trị trên cả đại quốc, chớ nói chi là Bích Hà cung ở phía sau.
Đối với Tô Tử Mặc, chuyện mất đi công danh cũng không tính là gì, nhưng từ nhỏ hắn đã làm bạn cùng ‘Truy Phong’, trong mắt hắn, ‘Truy Phong’ sớm đã không chỉ là một con ngựa, mà nó giống như người thân hơn.
Cũng không lâu sau, Tô Tử Mặc đã đi vào phủ đệ của mình.
Tòa phủ đệ này không lớn, chỉ có mấy gian phòng nhưng lại rất vắng vẻ, đây là quà tặng khi Tô Tử Mặc mười hai tuổi khảo trúng tú tài, đại ca Tô Hồng tặng cho hắn.
Tô Tử Mặc bưng tro cốt ‘Truy Phong’, đi tới cạnh một gốc cây đào ở giữa sân, chôn xuống dưới.
"Truy Phong, cây đào này là ta tự tay trồng, sau này các ngươi làm bạn với nhau nhé. Đợi một ngày, ta sẽ dùng máu tươi của Thương Lãng chân nhân để tưới lên tro cốt của ngươi!"
Trong mắt Tô Tử Mặc hắn lên tia máu, đứng lặng bên cây đào thật lâu, sau đó mới chậm rãi quay người.
Vừa quay người lại, Tô Tử Mặc đã nhìn thấy một người.
Đó là một nữ tử khoác trường bào màu đỏ như máu, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, không có vẻ kiều mị, không chút diễm lệ, không hề thi phấn trang điểm gì, dường như người này bước ra từ trong tranh vậy.
Tô Tử Mặc khẽ cảm thán, cổ nhân thường nói thanh thủy xuất phù dung, chắc chỉ là như thế này thôi.
Dung nhan thanh lệ tuyệt tục, lại cố tình khoác trường bào đỏ tươi như máu, có chút không hợp, nhưng cảm giác tương phản này, lại tạo thành một loại khí chất đặc biệt trên người nàng.
Hai năm trước, Tô Tử Mặc ra ngoài du lịch, trên đường trở về đã gặp nữ nhân này hôn mê bất tỉnh ở gần Thương Lang sơn mạch, lo nàng bị dã thú ăn thịt, nên hắn mang nàng về.
Sau khi về phủ đệ cũng không lâu, nữ tử áo bào đỏ này đã tỉnh lại, nhìn có vẻ cũng không có gì đáng ngại, chỉ là mặc kệ Tô Tử Mặc hỏi nàng về tên tuổi hay chỗ ở, nàng đều không trả lời.
Nữ tử áo bào đỏ ở chỗ này ở lần chính là hai năm, Tô Tử Mặc cũng chưa từng đuổi nàng đi.
Tòa phủ đệ này không có hạ nhân, Tô Tử Mặc không quen có người hầu hạ, một ngày ba bữa đều tự mình xư lý.
Hắn thấy có thêm một người cũng không sao, chẳng qua chỉ thêm một phần lương thực thôi mà.
Hai năm qua, mỗi lần Tô Tử Mặc làm món ăn gì ngon, đều sẽ làm thêm một phần đưa đến cửa viện cho nữ tử áo bào đỏ, đứng ngoài cửa viện gõ một cái sau đó tự rời đi.
Nữ tử áo bào đỏ rất ít khi lộ diện, Tô Tử Mặc chưa từng thấy nàng ra khỏi phủ đệ, thậm chí giữa hai người nói chuyện với nhau không quá năm câu.
Đừng nói người ở Bình Dương trấn, ngay cả Tô phủ đều không có người nào biết sự tồn tại của nàng.
Nữ tử này tên là Điệp Nguyệt, tính tình quái gở, kiệm lời ít nói, hiểu biết của Tô Tử Mặc đối với nàng cũng chỉ giới hạn trong những điều này.
Tô Tử Mặc không biết Điệp Nguyệt đứng ở sau lưng hắn từ lúc nào, chỉ là hôm nay, ánh mắt Điệp Nguyệt nhìn hắn có chút kỳ quái, rất khó diễn tả.
Tô Tử Mặc nhẹ gật đầu với nàng, sau đó quay trở lại gian phòng.
Thời gian hai năm tiếp xúc, song phương sớm đã quen với cách chào hỏi này, hơn nữa Tô Tử Mặc biết dù có mở miệng nói chuyện, Điệp Nguyệt cũng sẽ không để ý tới.
Tô Tử Mặc đóng chặt cửa phòng, lấy từ trong góc phòng một chuôi đao nhọn dài một thước, lưỡi đao loang lổ vết rỉ, cũng không biết đã bao lâu không dùng tới nó rồi.
Tô Tử Mặc lục lọi nửa ngày, lại tìm ra một khối đá mài đao, vẩy lên chút nước, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, chăm chú mài đao xuống khối đá.
Không lâu sau, dường như Tô Tử Mặc nhớ ra chuyện gì đó, đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn Điệp Nguyệt đứng trong sân rồi dặn: "Điệp cô nương, hôm nay ngươi sớm đi nghỉ đi, ban đêm dù nghe được âm thanh gì cũng tuyệt đối không nên đi ra khỏi phòng."
Điệp Nguyệt từ chối cho ý kiến, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
Chẳng biết tại sao, đột nhiên trong lòng Tô Tử Mặc xuất hiện một suy nghĩ quái dị.
Nếu bàn về khí chất và cảnh giới, Điệp Nguyệt trước mắt lại càng giống tiên nhân hơn, khí chất phiêu dật xuất trần, luôn thờ ơ với tất cả mọi chuyện, tiên nhân chân chính sao có thể nổi giận bởi vì một phàm nhân quỳ hay không, sai đó còn ra tay đả thương người?
Đương nhiên, suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên, Tô Tử Mặc cũng không chú ý.
Tô Tử Mặc lấy một vò rượu từ dưới hầm rượu, lau bùn đất trên nắp bình, trên đường đi còn cố ý vẩy ra mấy giọt rượu mạnh, vừa vặn nối thẳng tới gian phòng của mình.
Đi tới cửa, Tô Tử Mặc buông tay ra, vò rượu rơi xuống đất vỡ vụn, rượu văng khắp nơi, tản ra hương rượu nồng nặc.
Điệp Nguyệt nhìn thấy rõ cả quá trình, khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười như có như không.
Tô Tử Mặc đi vào phòng, cửa cũng không thèm đóng lại.
Đi vào trong góc phòng, Tô Tử Mặc tiếp tục mài đao.
Tối nay, nhất định không yên bình.
Tô Tử Mặc đang chờ.
Chờ một người...
...
Ban đêm, nguyệt hắc phong cao.
Một thân ảnh lén lén lút lút nhảy qua tường cao, chạy vào phủ đệ của Tô Tử Mặc.
Khi thân ảnh kia rơi xuống đất gây ra động tĩnh hơi lớn, bóng đen vội vàng lẻn vào trong góc, thân thủ cũng tương đối nhanh nhẹn.
Sau nửa ngày, trong sân vẫn im ắng, không có chút dị thường nào, bóng đen mới đứng dậy, trở tay lấy ra một chuôi chủy thủ lóe lên hàn quang từ bên hông.
Trên lưỡi chủy thủ sáng bóng, có thể lờ mờ nhận ra người này chính là Chu Định Vân cùng Trầm Mộng Kỳ bái nhập tiên môn!
Chu Định Vân là hạng người có thù tất báo, hắn vốn còn có chút kiêng kị Tô gia, cố kỵ công danh của Tô Tử Mặc.
Bây giờ Tô Tử Mặc đã biến thành dân đen, mà hắn lại bái nhập vào tiên môn, đã một bước lên trời, thế thì sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua cho Tô Tử Mặc được?
Huống chi, chỉ cần qua đêm nay thần không biết quỷ không hay gϊếŧ chết Tô Tử Mặc, ngày mai hắn sẽ cùng Thương Lãng chân nhân rời khỏi Bình Dương trấn.
Dù Tô gia có kịp phản ứng, cũng không dám tìm tới cửa, nếu khiến Thương Lãng chân nhân nổi giận thì kết cục chính là họa diệt tộc.
Chu Định Vân cũng không có võ nghệ gì, chỉ là thân thể tương đối cường tráng, tự nhận là muốn xử lý một tên thư sinh yếu đuối rất dễ dàng.
Thận trọng đi vài bước, Chu Định Vân ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, ánh mắt quét qua, nhìn thấy ở cửa một căn phòng có vò rượu vỡ.
"Hắc hắc." Chu Định Vân yên lòng, cười gằn nói: "Dù sao cũng là kẻ chưa từng trải qua sóng gió gì, còn chơi trò mượn rượu giải sầu này, sợ là lúc này đã say như chết rồi. Cũng đúng lúc, lão tử cắ đứt gân tay gân chân của ngươi xong, sẽ chậm chậm tra tấn ngươi!"
Chu Định Vân nghênh ngang bước qua cửa phòng, thấy cửa chỉ khép hờ, hắn nhìn qua khe cửa liếc vào bên trong xem xét, chỉ thấy trên giường có một người đang nằm, chỉ là ánh sáng rất yếu ớt nên không nhìn rõ.
Chu Định Vân không suy nghĩ nhiều, mặt lộ vẻ dữ tợn, đưa tay đẩy cửa ra, sau đó nghiêng mình xông vào.
Trong phòng mùi rượu càng nồng, Chu Định Vân nhíu nhíu mày, rón rén đi tới bên giường.
Ngay khi Chu Định Vân đi tới mép giường, phía sau cánh cửa có một hình bóng không tiếng động đi ra, giống như quỷ hồn chốn U Minh.
Đột nhiên!
Trong bóng tối hiện lên một tia sáng lạnh, Chu Định Vân không kịp phản ứng đã cảm thấy trên cổ hơi lạnh, có chút đau nhói, bên tai vang lên một giọng nói lạnh như băng.
"Động một chút, ta sẽ làm thịt ngươi!"
Chỉ chớp mắt, phía sau lưng Chu Định Vân đã dâng lên một luồn hàn khí, lông tơ cả người đều dựng lên.
Dù có khí lực ngàn cân, Chu Định Vân cũng không sử dụng được nửa phần.
Hắn biết rõ, bây giờ gác trên cổ hắn tuyệt đối là một thanh binh khí sắc bén, ít nhất là loại có thể dễ dàng đâm rách cổ họng của hắn.
"Ngươi, ngươi, ngươi là ai ?"
Chu Định Vân luống cuống, hắn cảm giác cổ họng của mình giống như đã bị đâm rách, chất lỏng ấm áp từ trển cổ chảy xuống ngực.
Cảm giác này rất khủng bố!
Giống như là sinh mệnh lực đang trôi qua từng chút một nhưng hắn lại bất lực.
Chu Định Vân vội vàng không kịp chuẩn bị, cảm giác tóc của mình đột nhiên bị một người kéo mạnh về phía sau!
Da đầu truyền đến đau đớn tê dại, giống như muốn rơi xuống!
"A!"
Chu Định Vân thét lên một tiếng đau đớn.
Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi nỗi đau đớn kịch liệt và uy hϊếp tử vong từ lợi nhận, hai chân Chu Định Vân mềm nhũn, bịch một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
Chu Định Vân chưa bao giờ cảm giác tử vong cách hắn gần như thế.
"Ngươi nhìn ta là ai." m thanh sau lưng Chu Định Vân lại vang lên, lạnh lẽo âm trầm, giống như lệ quỷ trong địa phủ tới lấy mạng.
Chu Định Vân duy trì một tư thế quái dị, ngửa đầu ra sau, cố gắng trợn to hai mắt nhìn lên.
Vừa nhìn một cái, Chu Định Vân đã bị dọa đến hồn phi phách tán.
Trong bóng đêm, vẻ mặt Tô Tử Mặc âm trầm, giữa lông mày mang sát ý, khôn còn một chút khí chất nho nhã của người đọc sách nào, đôi con ngươi sáng đến dọa người, ánh mắt còn sắc bén hơn cả chủy thủy trong tay hắn!
Trong nháy mắt này, Chu Định Vân chân chính cảm nhận được sát ý cùng quyết tâm của Tô Tử Mặc.
"Nguy rồi! Tô Tử Mặc mất đi công danh, biến thành dân đen, hắn thật sự muốn gϊếŧ mình."
"Không được, ta đã bái nhập vào tiên môn, ta không thể chết!"
Trong điện quang hỏa thạch, trong lòng Chu Định Vân lóe lên muôn vàn suy nghĩ, cuối cùng chuyển thành du͙© vọиɠ muốn sống mãnh liệt.
Chu Định Vân run giọng nói: "Ngươi, ngươi không thể gϊếŧ ta, chân nhân biết được, ngươi, ngươi khó thoát khỏi cái chết..."
"Ha ha."
Tô Tử Mặc cười nói: "Bây giờ ta là một kẻ mệnh tiện, đang muốn kéo thêm một người chôn cùng, thực không khéo, chính ngươi lại chui đầu vào, vậy thì đừng trách ta."
Nụ cười của Tô Tử Mặc trong bóng đêm hiện lên trong mắt Chu Định Vân, lộ ra vẻ vô cùng khủng bố.
Giọng điệu bình bình đạm đạm kia càng khiến Chu Định Vân sợ hãi.
"Điên rồi, Tô Tử Mặc điên rồi!"
Ý nghĩ này chưa hết, Chu Định Vân đã cảm giác đao nhọn trên cổ họng lại giật giật.
Cảm giác đâm nhói truyền đến, tinh thần của Chu Định Vân trong nháy mắt đã sụp đổ.
"Tô, Tô nhị công tử, van cầu ngươi, tha cho cái mạng chó của ta, sau này ta sẽ không bao giờ làm chuyện ác nữa."
"Tô nhị công tử, Chu Định Vân ta thề với trời, sau này nếu may mắn có thể bái nhập tiên môn, cũng sẽ không đến báo thù ngươi, nếu không sẽ khiến ta chịu cản loạn tiễn xuyên tim mà chết."
Tô Tử Mặc không nói lời nào, chỉ híp hai mắt, sâu kín nhìn chằm chằm Chu Định Vân.
Loại trầm mặc này khiến trong lòng Chu Định Vân càng hoảng.
Chu Định Vân căn bản không mò ra tâm tư của Tô Tử Mặc.
Cũng không biết bao lâu sau, khi Chu Định Vân đã sắp tuyệt vọng, hắn đột nhiên cảm thấy da đầu của mình được buông lỏng, đao nhọn trên cổ cũng chậm rãi dời đi.
"Cút đi."
Tô Tử Mặc lạnh lùng nói.
Hai chữ này tựa như tiên âm, Chu Định Vân như được đại xá, lập tức lăn một vòng chạy ra gian phòng.
Bàn tay Chu Định Vân ôm chặt lấy cổ của che lại vết thương, vừa chạy đến trong viện, mới dám hít từng ngụm từng ngụm không khí.
Sau khi trở về từ cõi chết, Chu Định Vân cắn răng, ác niệm trong lòng lại nổi lên.
"Tô Tử Mặc dù sao cũng chỉ là một thư sinh, chỉ là chiếm được tiên cơ, hắn có thể có bao nhiêu khả năng?"
Chu Định Vân mắt lộ ra hung quang, nhịn không được quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Tô Tử Mặc đứng ở cửa, một bộ thanh sam, tay phải cầm một thanh đao nhọn dài một thước, ánh mắt băng lãnh, cả người giống như một đầu mãnh hổ lộ ra sát khí!
Trong ánh mắt kia mang theo một chút giễu cợt, giống như đã nhìn thấu tâm tư của Chu Định Vân.
Chu Định Vân vừa mới nỏi lên ý đồ xấu, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Chu Định Vân không biết vết thương trên cổ của mình sâu bao nhiêu, cũng không biết Tô Tử Mặc còn có hậu thủ gì khác không, dù như thế nào, hắn đều không muốn mạo hiểm nữa.
"Quân tử báo thù, mười năm không muộn."
Chu Định Vân nghĩ như vậy, hốt hoảng vội vã chạy khỏi nơi này.