Lần đầu tiên của bướm da^ʍ đã bị đầu lưỡi của Succubus cướp đi, Triều Mộ sau đó trực tiếp bị liếʍ đến hôn mê bất tỉnh, đợi đến khi cậu tỉnh lại lần nữa, người đang ở dưới cầu vượt, trên người còn mặc xong quần áo.
Cậu không hiểu Succubus ném cậu ở địa chỗ quỷ quái này làm gì.
Triều Mộ từ dưới cầu vượt đi ra ngoài, đi tới đường dành cho người đi bộ của cầu vượt, bây giờ là buổi tối, từ trên cầu vượt ngắm cảnh sông vẫn rất không tồi, người qua lại trên đường cũng không ít.
Triều Mộ nằm sấp trên lan can bên cạnh vỉa hè, gió đêm đang thôi, đây có lẽ là thời gian nhàn nhã nhất của cậu lâu như vậy từ trước tới giờ, có đôi khi cậu cũng sẽ suy nghĩ, nếu như cậu không gặp được Succubus, có phải cậu còn phải tiếp tục đi làm, kiếm được một chút tiền lương sau đó vẫn cực nhọc đến già hay không.
Nhớ lại những ngày trước đây, Triều Mộ vẫn cảm thấy cuộc sống hiện tại của chính mình thú vị hơn nhiều.
Ngay lúc Triều Mộ nhìn cảnh sông Giang cảm khái thì có một chiếc xe dừng lại bên cạnh cậu, cửa sổ xe cũng ngay sau đó hạ xuống, người đàn ông ngồi ở ghế lái kia hô một câu về phía Triều Mộ: "Triều Mộ.”
Triều Mộ cảm thấy âm thanh này rất xa lạ, cậu quay đầu lại nhìn, vậy mà lại là giám đốc công ty.
Triều Mộ chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, ngày thường không thể tiếp xúc được với người bên trên, nhiều lắm cậu cũng chỉ tiếp xúc với trưởng khoa trên mạng một chút.
Càng làm cho cậu không thể tưởng tượng được chính là, giám đốc lại biết cậu, Triều Mộ cũng không nhớ rõ bản thân và giám đốc đã có qua lại gì đó.
Thế nhưng nếu đã có đàn ông tự mình đưa đến, Triều Mộ cũng không có lý do từ chối, cậu đi qua, lên xe của giám đốc.
Giám đốc thật ra cũng không thân quen với Triều Mộ, nhưng gã ta xem tin tức nghe rợn cả người vào sáng nay, nói cái gì mà một người đàn ông bị mấy chục người cưỡиɠ ɧϊếp tập thể, người đàn ông kia chính là Triều Mộ, gã ta còn nhìn thấy ảnh chụp của Triều Mộ.
Vừa rồi khi gã ta lái xe, trong lúc vô tình liếc thấy có một nam thanh niên xinh đẹp mảnh khảnh trên đường dành cho người đi bộ, gã ta nhìn kỹ, xác định người nọ chính là Triều Mộ.
Có thể gặp Triều Mộ, giám đốc rất vui mừng, gã ta hỏi về tình hình sáng nay: "Tôi nghe nói rằng cậu đã bị... Cái đó, bây giờ cậu vẫn ổn chứ?”
Triều Mộ cũng không muốn nói quá nhiều chuyện nhảm nhí với gã ta, cậu biết giám đốc khẳng định cũng muốn đυ. cậu.
Triều Mộ tháo dây an toàn trên người mình ra, sau đó trực tiếp bắt đầu cởϊ qυầи.
Giám đốc vừa lái xe vừa nhìn trộm sang bên cạnh, nhìn thấy Triều Mộ cũng đã cởϊ qυầи, gã ta vừa kinh ngạc vừa kích động.
Triều Mộ cái gì cũng không nói, cong mông trực tiếp ngồi trên đùi giám đốc, lại từ trong quần của giám đốc lấy ra gậy thịt lớn đã sớm cứng lên kia, sau đó nhắm ngay cái mông của mình, trực tiếp ngồi xuống.
Cơn sướиɠ đột ngột đến, tay cầm vô lăng của giám đốc cũng không nắm chắc được.
Triều Mộ nâng mông lên, lại hung hăng ngồi xuống, cậu chỉ động vài cái mà thôi, giám đốc đã ở trong mông cậu bắn ra.
Triều Mộ không lấy gậy thịt của giám đốc ra, mà là tiếp tục dùng đường ruột bao phủ lại, từng chút từng chút vắt khô giám đốc đến một giọt cũng không còn.
Giám đốc rất nhanh đã ngất xỉu, Triều Mộ đẩy giám đốc đã hút khô sang một bên, sau đó tự mình lái xe, lái thẳng đến công ty.
Bây giờ là 7 giờ tối, các nhân viên trong công ty vẫn chưa hết giờ làm việc.
Sau khi lái xe xuống dưới tầng hầm của công ty, Triều Mộ lấy thẻ kiểm soát ra vào công ty từ túi của giám đốc, sau đó nghênh ngang đi vào công ty.
Bước chân của Triều Mộ cuối cùng dừng lại trước thang máy, dáng người thẳng tắp đứng ở thang máy chờ kia, bên cạnh có không ít người đi ngang qua liếc mắt nhìn cậu, có thể là do cậu trông quá đẹp.
Chờ cửa thang máy mở ra, Triều Mộ trực tiếp đi vào trong.