Triều Mộ cảm thấy người kia nói chuyện hơi kỳ lạ, như một tên mắc bệnh tâm thần khiến cậu có chút sợ hãi. Cậu vội vàng né về phía sau: “Tôi phải xuống trạm tiếp theo rồi.”
Chờ khi tàu điện ngầm dừng lại, Triều Mộ ngay lập tức cầm cặp của mình lao ra cửa, chạy xuống trạm xe, ngay cả việc tìm kính cậu cũng quên mất.
Triều Mộ không đeo kính đi trên đường khiến tỷ lệ người đi đường quay đầu lại nhìn cậu tăng đột biến, cho dù là nam hay nữ cũng đều quay lại nhìn cậu một cái.
Triều Mộ mang vẻ mặt kì quái nhìn những người đi đường kia, không hiểu tại sao bọn họ lại quay ra nhìn chằm chằm cậu như nhìn một tinh linh như vậy.
Đến khi về đến nhà, Triều Mộ nhìn mình trong gương nhà vệ sinh mới phát hiện ngũ quan của mình nhìn rõ nét hơn lúc trước, có lẽ là do không có kính làm lu mờ ngũ quan của cậu.
Triều Mộ vừa nghĩ ngợi, vừa ở ngăn kéo lấy mắt kính dự phòng ra. Nhưng cậu lại nhận ra thị lực của mình hình như đã khôi phục, ngay cả tranh chữ trên vách tường cách thật xa cậu cũng có thể nhìn rõ. Thật sự quá thần kỳ.
Ngay khi Triều Mộ vẫn đang cảm thấy kì lạ nhưng lại vô cùng vui vẻ, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ, theo đó là thanh âm của chủ nhà: “Có ở nhà không?”
Triều Mộ nhớ ra tháng trước cậu mới chuyển chỗ làm mới, công ty mới còn muốn giữ một tháng tiền lương nên tháng này cậu không có lương. Là một người vẫn luôn có cuộc sống túng quẫn, Triều Mộ căn bản là không có tiền tiết kiệm, lúc này chủ nhà đến tìm cậu đòi tiền thuê nhà, cậu ngoài khuỷu tay cũng chỉ có khuỷu tay, căn bản lấy không ra nổi.
Triều Mộ định giả vờ không có nhà mà không đi mở cửa cho chủ nhà.
Thế nhưng chủ nhà vẫn cứ gõ cửa nhà cậu, gã còn nói mấy lời khó nghe: “Cái tên nghèo hèn chết dẫm nhà cậu, tôi biết thừa cậu đang ở nhà! Mau ra đây mau! Cậu đã nợ tiền thuê nhà với điện nước một tháng rồi, còn muốn nợ tiếp à?!”
Triều Mộ thấy người kia biết mình vẫn đang ở nhà, không còn biện pháp nào đành căng da đầu đi mở cửa ra. Trong túi cậu chỉ có 300 tệ, đây là toàn bộ gia tài của cậu.
Triều Mộ thấp thỏm mở cửa ra, nhìn vẻ mặt mất kiên nhẫn của chủ nhà, quẫn bách nói: “Có thể có tôi thêm một ngày nữa không?”
Chủ nhà là một người đàn ông hơn 30 tuổi, gã không quá đẹp trai nhưng gương mặt rất đoan chính. Trên người gã mặc một bộ quần áo màu xám, cánh tay cường tráng lộ ra bên ngoài, cơ ngực cường tráng như ẩn như hiện qua lớp áo. Gã cao hơn 1m8, chỉ cao hơn Triều Mộ một chút, nhưng khi cậu đứng trước mặt gã vẫn như một chú gà con đứng trước gà trống vậy.
Không biết vì cái gì, khi ngửi thấy mùi hormone nam tính trong hơi thở của chủ nhà, thân thể Triều Mộ như nhũn ra, đặc biệt là chân. Chân cậu đã mềm đến độ không đứng vững được, trực tiếp lảo đảo ngã về phía l*иg ngực của chủ nhà.
Thấy có người ngã về phía mình, chủ nhà theo bản năng mà duỗi tay đỡ cậu. Gã không ngờ thân thể cậu thanh niên này còn mềm hơn cả phụ nữ, eo cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Triều Mộ cũng không hiểu được mà bắt đầu phát da^ʍ. Cậu dựa vào l*иg ngực của chủ nhà, mị nhãn như tơ mà xoay xoay cái eo nhỏ, còn dùng đầu gối cố ý cọ lên dươиɠ ѵậŧ của chủ nhà.
Chủ nhà chỉ là một người đàn ông bình thường đã cưới vợ sinh con, không ngờ bên dưới gã lại là một cây côn ŧᏂịŧ thô to. Khi Triều Mộ chạm vào nơi kia đã sợ đến ngây người, cậu chưa từng thấy cây dươиɠ ѵậŧ nào to như vậy.
Chủ nhà nhìn thiếu niên đang phát da^ʍ mà ngã vào lòng mình rồi lắc mông kia, vẻ mặt lạnh nhạt không kiên nhẫn nói: “Cậu muốn làm cái gì? Định quyến rũ tôi à?”
Triều Mộ cũng không biết mình bị làm sao, bỗng nhiên lại vô cùng khát vọng cơ thể mạnh mẽ của đàn ông như vậy, đặc biệt là khi cậu chạm vào dươиɠ ѵậŧ to của chủ nhà, tâm ý càng thêm viên mãn. Cậu khẽ vươn đầu lưỡi hồng nhạt ra liếʍ liếʍ lên cánh môi đầy mị hoặc: “Thật muốn ăn dươиɠ ѵậŧ to…”