1 phút sau.
Cửa thang máy đóng lại, bắt đầu di chuyển.
Trong không gian kín bưng, thi thoảng Cố Thần Phong liếc nhìn Từ Đồ Nhiên bên cạnh, nhịp tim như nổi trống.
Chỉ mới 1 phút trước, cậu ta bị cô yêu cầu cùng xuống thang máy chung, thế là cả hai bước vào thang máy.
Chẳng ai biết tại sao Từ Đồ Nhiên lại chỉ định cậu ta mà không cần nghĩ ngợi. Đây rõ ràng là một chuyện cực kỳ mạo hiểm với cô, nếu Cố Thần Phong là ác quỷ thì khi xuống tới tầng hầm, người xui xẻo sẽ là Từ Đồ Nhiên.
Mãi tới khi hai người bước vào thang máy vẫn có người nhỏ tiếng phản đối, cảm thấy nên bàn bạc lại cho kỹ; bản thân Cố Thần Phong cũng cực kỳ bất an. Cậu ta không băn khoăn về thân phận của mình — Vì tất nhiên là cậu ta là con người rồi. Nhưng thực sự Cố Thần Phong lại không biết Từ Đồ Nhiên chọn mình là tại làm sao…
Dù thế nào cũng không thể vì… sức mạnh của… tình yêu được đâu nhỉ?
Cố Thần Phong nhớ lại lời tỏ tình khiến ai nấy đều bất ngờ mấy ngày trước, nhịp tim trở nên nhanh hơn. Ủa, mà sao trong thang máy lại sáng thế này?
Cậu ta khó chịu đứng trong góc, dè dặt mở miệng: “Ờ thì, sao lại chọn tôi thế?”
Từ Đồ Nhiên: “?”
“Cậu… Sao lại dám chắc tôi không phải là ác quỷ?” Cố Thần Phong nói, “Lỡ tôi là…”
“Cậu không phải.” Từ Đồ Nhiên không cần suy nghĩ, “Tôi biết mà.”
Trong đầu cô vẫn còn nguyên những tài liệu mà hệ thống đã bí mật đưa cho, Cố Thần Phong là mối tình sâu đậm của nguyên thân, tên được viết rõ ràng trong thiết lập nhân vật của cô ấy — Từ Đồ Nhiên không nghĩ rằng trò board game quái quỷ này có thể trâu bò tới mức chỉnh sửa luôn cả mớ tài liệu này.
Hơn nữa trừ cậu ta ra, nhưng người khác không hề xuất hiện trong tài liệu. Chuyện này đồng nghĩa với việc tài liệu này rất đáng tin cậy.
Vì thế Từ Đồ Nhiên mới chỉ định cậu ta. Cô cần một con người đi cùng xuống tầng hầm, mà Cố Thần Phong là lựa chọn duy nhất của cô.
Cố Thần Phong nghe câu trả lời của cô thì chẳng biết đã hiểu lầm gì mà biến sắc vài lần, tai hơi ửng đỏ.
“Đúng rồi.” Nhưng lúc này, Từ Đồ Nhiên lại bất chợt nói, “Cậu có muốn biết lúc đó tôi nhìn thấy gì không?”
“… Hả?”
Câu nói chẳng đầu chẳng đuôi khiến Cố Thần Phong không tài nào hiểu nổi.
Ngay lúc đó, thang máy dừng lại. Từ Đồ Nhiên nhìn Cố Thần Phong trong chốc lát rồi chợt im lặng khẽ gật đầu, không chút do dự đẩy cậu ta vào thang máy rồi đưa tay định đóng cửa lại.
Cố Thần Phong giật mình, vội vươn tay giữ cửa: “Này, đợi đã, vừa rồi cậu nói thế là sao —”
“Không có gì, kiểm tra tí thôi.” Từ Đồ Nhiên nhẹ nhàng nói, “Tôi cần ở trong thang máy. Đừng sợ, rất nhanh sẽ quay lại thôi.”
Nói xong, cô đẩy tay Cố Thần Phong ra rồi đi thang máy rời đi.
Chỉ còn lại một mình Cố Thần Phong đứng trong tầng hầm, sau một thoáng sững sờ, cậu ta bắt đầu cảnh giác nhìn khắp nơi.
Bảo đây là “tầng hầm” nhưng thực chất chỉ là một căn phòng kín bưng. Nó chỉ rộng bằng một nửa sảnh lớn trên tầng 1, vì chỉ có một chiếc ghế sô pha cũ và một cái bàn nên trông rất trống trải. Không có cửa ra vào và cửa sổ, trên vách tường vẽ đầy những họa tiết kỳ quái, trông như gợn sóng, lại trông như mặt người.
Tóm lại là rất cổ quái, cộng thêm giờ chỉ có một mình ở đây nên Cố Thần Phong vô thức thấy hơi sợ hãi.
May mà ở đây cũng xem như sáng sủa — Không gian nhỏ tràn ngập ánh sáng, không có chỗ nào tối hết. Chuyện này khiến cậu ta cảm thấy yên tâm phần nào.
Cậu ta đi tới trước bàn, phát hiện trên đó là một quyển album ảnh, mở ra mới biết trong đó đều là ảnh của 11 người bọn họ. Một vài bức là ảnh chụp riêng, vài bức chụp tập thể. Dường như mỗi một bức ảnh đều khiến cậu ta nhớ lại một vài chuyện.
Cố Thần Phong lật lướt qua xem vài lần, lật tới bức ảnh chụp riêng Từ Đồ Nhiên thời cấp 2 thì vô thức dừng lại.
… Nói thì hơi tự luyến, nhưng cậu ta luôn cảm thấy Từ Đồ Nhiên tin tưởng mình hình như có phần cảm tính — Mà chút tình cảm đó thật sự khiến cậu ta hơi chột dạ.
Nói không cảm động là nói dối, nhưng thật sự cậu ta rất may mắn. Tuy nhiên như cậu ta đã nói khi trước, Từ Đồ Nhiên đã sai. Tất nhiên câu ta biết rằng dựa vào biểu hiện của Từ Đồ Nhiên từ nãy tới giờ, ôm đùi cô mới là lựa chọn đúng đắn để được sống sót. Nếu Từ Đồ Nhiên luôn ôm sự hiểu lầm đối với cậu ta, cô sẽ chỉ càng quan tâm và bảo vệ cậu ta — Nhưng thế thì bỉ ổi quá.
Nhất định phải nói cho rõ ràng… Cố Thần Phong hạ quyết tâm rồi ngước mắt nhìn thang máy đang dừng lại lần nữa.
Cửa thang máy từ từ mở ra, cậu ta tinh mắt bắt được khuôn mặt của Từ Đồ Nhiên bèn lập tức nói: “Từ Đồ Nhiên, lần này cậu đợi một chút được không? Tôi có chuyện rất quan trọng muốn… nói…”
Khi thang máy mở ra hoàn toàn, giọng nói của cậu ta cũng dần dần thấp xuống.
Lúc này cậu ta mới phát hiện là giờ Từ Đồ Nhiên không rảnh để ý tới mình — Cô đang bận.
Bận siết cổ một người khác.
Người kia đang đứng quay lưng về phía Cố Thần Phong, chính là cô gái búi tóc sừng dê liên tục chất vấn Từ Đồ Nhiên lúc còn trên lầu. Cô ta đang bị Từ Đồ Nhiên khống chế từ phía sau, trên cổ quấn chặt một sợi dây thừng trắng, đã sắp không thở nổi nữa rồi.
Nhận thức được ánh mắt kinh ngạc của Cố Thần Phong, Từ Đồ Nhiên ngẩng đầu lên với vẻ hơi sốt ruột, hất một lọn tóc ra phía sau: “Có chuyện gì à?”
Cố Thần Phong: “…”
“Không… không có.” Cậu ta ngơ ngác nói, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, “Cậu, cậu đang…”
“Diệt ma.” Từ Đồ Nhiên dứt khoát đáp lại rồi siết chặt sợi dây thừng trong tay. Vì tay đang ra sức nên lúc nói cô hơi nghiến răng nghiến lợi, nghe có vẻ đáng sợ.
“…” Cuối cùng Cố Thần Phong cũng phản ứng lại, cậu ta vô thức ngăn cản, định đi tới hướng thang máy nhưng vì quy tắc nên cửa thang máy đã bị chặn, không tài nào vào trong được.
Bấy giờ cậu ta mới ý thức được Từ Đồ Nhiên không nói dối — Lúc búi tóc sừng dê giãy giụa đã để lộ vùng da dưới tay áo, nước da màu xám xanh hoàn toàn không giống như con người. Lúc Từ Đồ Nhiên dùng sức lần cuối, nó kêu lên đau đớn một tiếng rồi ngưng giãy, màu nâu xanh nhanh chóng phủ kín da nó, cuối cùng từng tấc da bắt đầu rạn nứt rồi rã ra.
Cơ thể của búi tóc sừng dê hóa thành những mảnh vỡ màu xám bay lả tả trên đất. Từ Đồ Nhiên vỗ tay, chỉ vào Cố Thần Phong: “Lấy cái đệm trên ghế sô pha ra đi.”
Cố Thần Phong: “?”
“Phải thu dọn hết đống tro này chứ.” Từ Đồ Nhiên tự tin nói, “Hủy thi diệt tích. Không có chổi thì chỉ có thể dùng đệm ghế sô pha thôi.”
Cố Thần Phong: “…”
Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Cậu ta bàng hoàng đi tới trước sô pha, cầm miếng đệm lên, sau khi nhìn thấy con dao gọt trái cây giấu trong ghế thì lại giật mình.
“Có vũ khí à? Hay đấy, đưa cho tôi với, cảm ơn.” Từ Đồ Nhiên cũng thấy con dao đó, vội vàng vẫy tay, “Tôi cũng đoán là sẽ có vũ khí… Dùng dây thừng mệt quá. Xài dao tiện hơn.”
Cố Thần Phong nhìn con dao gọt trái cây kia, trong đầu vang lên tiếng còi báo động, cậu ta xoay người ôm đệm sô pha tới, mông lung nhìn người trong thang máy: “Này… Thế này là thế nào?”
Từ Đồ Nhiên: “Hả?”
“Rốt cuộc những chuyện này là sao hả?” Cố Thần Phong cảm thấy như đầu mình sắp nổ tung, “Tại sao cậu cứ đứng lì trong thang máy không chịu ra, tại sao lại đột nhiên gϊếŧ chết Tiểu Dương, mà tại sao cậu còn biết ở đây có dao nữa…”
“Có dao cũng bình thường mà?” Từ Đồ Nhiên hơi bất đắc dĩ nói, ngắt lời lẩm bẩm của cậu ta, “Không tin thì cậu tìm xem ở các góc của cái ghế đi. Chắc chắn còn có vũ khí khác nữa đấy.”
Cố Thần Phong: “…”
Cậu ta quay đầu cẩn thận quan sát ghế sô pha một vòng, quả nhiên phát hiện trong ghế và bên dưới có một con dao phay và một cái rìu.
Chuyện này càng khiến cậu ta bối rối hơn. Cậu ta nhìn Từ Đồ Nhiên với vẻ đầy khó hiểu, mà cô thì chỉ nhún vai.
“Không liên quan gì tới tôi nhé. Đây đều là sắp xếp của trò chơi cả.” Từ Đồ Nhiên nói rồi giơ sợi dây trắng dùng để siết cổ búi tóc sừng dê ban nãy, “Trong thang máy cũng có… Chắc hẳn là mánh khóe gì đó. Nó muốn chúng ta tự gϊếŧ lẫn nhau ấy mà.”
Tự gϊếŧ lẫn nhau.
Những từ tương tự lại xuất hiện lần nữa. Cố Thần Phong rất sốc, cố gắng bắt kịp suy nghĩ của Từ Đồ Nhiên: “Cậu đang nói là đám ác quỷ gϊếŧ người kia thật ra đang ngụy trang…”
“Không. Ác quỷ có thể gϊếŧ người. Nhưng mối đe dọa thật sự không phải là chúng.” Từ Đồ Nhiên vừa ấn thang máy vừa nói thật nhanh, “Trong vòng 10 phút, điều kiện để ác quỷ gϊếŧ người sẽ rất hạn chế. Nhưng con người gϊếŧ người thì không như thế.”
Con người không được tấn công người khác trong sảnh lớn, nói cách khác thì trong thang máy và tầng hầm thì được, mà hai chỗ này thật sự đều có giấu vũ khí — Rõ ràng đây không chỉ là ám hiệu mà còn là một sự cám dỗ cực lớn.
Trong thời gian an toàn có hạn này, khó mà phân biệt được người bên cạnh là thật hay giả, ký ức lại không đáng tin cậy, con người rất dễ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới cực đoan. Hơn nữa ác quỷ lẫn lộn trong con người, bất cứ lúc nào cũng có thể châm dầu vào lửa…
Dù là kéo dài thời gian hay cắt giảm số con người thì đều có lợi cho ác quỷ cả.
Cuối cùng Cố Thần Phong cũng hiểu ra, “Vậy là cậu ở lì trong thang máy là vì…”
“Chiếm trước một chỗ, đỡ phải có người làm chuyện ngớ ngẩn trong thang máy.” Từ Đồ Nhiên nói xong thì tiện chân đá đống bụi trên đất, “Tiện thể đề phòng rắc rối luôn.”
Cách tốt nhất để phòng ngừa việc bị ác quỷ gϊếŧ là gϊếŧ chúng trước.
Tất nhiên, vì để không bị lật xe mà cô đã chuẩn bị sẵn — Hiện tại giá trị tìm đường chết của cô là 140, thế là cô đã lấy ra 40 điểm để tăng thêm thuộc tính, hiện tại sức mạnh và tốc độ đều được cường hóa, dư sức đối phó với một con ác quỷ.
Tuy khó phân biệt được dựa vào cảm giác và mắt thường, nhưng từ lần vật lộn ban nãy, xem ra trình độ của chúng cao hơn ma nữ trong tủ nhiều. Nếu không phải nhờ thêm điểm kỹ năng trước thì e là cô không chống lại nổi thật.
“Còn chuyện bắt thế nào thì… Tôi có cách đánh giá riêng.” Từ Đồ Nhiên nhướng mày, “Cậu còn muốn hỏi gì nữa không?”
“…” Cố Thần Phong biết điều im lặng, ngoan ngoãn đưa đệm sô pha và dao gọt trái cây cho Từ Đồ Nhiên, còn giúp dùng đệm ghế để quét sạch tro trong thang máy. Từ Đồ Nhiên nhìn thấy không có vấn đề gì mới thả tay giữ thang máy ra.
Cửa thang máy khép lại lần nữa, đưa Từ Đồ Nhiên quay lại sảnh lớn.
Trong tầng hầm trống rỗng chỉ còn mỗi Cố Thần Phong. Cậu ta nhìn xung quanh, chẳng hiểu sao tâm trạng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Sau khi yên ổn thì lại có vài suy nghĩ túa ra.
Nói vậy là Từ Đồ Nhiên tin tưởng cậu ta chỉ là vì phương pháp phán đoán của cô đúng, chứ không phải vì… tình cảm ư?
Cố Thần Phong xoa xoa trán, khó mà diễn tả được tâm trạng lúc này của mình. Nhẹ nhõm có, mất mát cũng có, ngoài nỗi lòng phức tạp ra còn có chút ít hoang mang.
Rốt cuộc phương pháp đánh giá của Từ Đồ Nhiên… là gì đây?
Cố Thần Phong nhìn thang máy trước mặt, không khỏi nhíu chặt mày.
*
Bên này.
Thang máy quay lại sảnh lớn. Trong khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Từ Đồ Nhiên không hề bỏ sót vẻ mặt của mọi người.
Đủ loại câu hỏi đập vào mặt, có người hỏi tại sao lần này quay lại trễ thế, có người thấy lạ vì sao cô vẫn còn trong thang máy. Từ Đồ Nhiên thuận miệng đối phó vài câu rồi chỉ vào trong thang máy: “Còn một chỗ nữa. Mọi người đã quyết định được ai chưa?”
“…” Bên ngoài rơi vào một khoảng lặng ngắn. Cuối cùng trong ánh mắt không cam tâm của một số người, Cố Tiểu Nhã bước ra.
Lúc Từ Đồ Nhiên đi tới đi lui, mọi người trong sảnh lớn cũng không hề rảnh rỗi. Lớp trưởng luôn duy trì trật tự, trấn an mọi người, lớp phó học tập thì ở bên cạnh cầm giấy bút tô tô vẽ vẽ, cố gắng đưa ra phán đoán.
Còn Cố Tiểu Nhã, sau khi cân nhắc kỹ càng, cô ta cảm thấy mình rất có thể là con người trong số những người ở đây.
Tất nhiên lớp phó học tập cũng biết mình là con người. Nhưng cô ta cần ở lại sảnh lớn để đánh giá tiếp và giúp lớp trưởng khống chế tình hình. Bây giờ chưa thể đi được.
— Nhưng với Từ Đồ Nhiên mà nói, ai đi vào cũng thế thôi.
Vì trước khi cửa thang máy đóng lại, cô đã lấy ra con dao gọt trái cây kia ngay trước mặt Cố Tiểu Nhã.
“Xin lỗi nhé. Vì trí nhớ của tôi cũng bị ảnh hưởng nên không thể nhìn bằng mắt thường được… Bởi vậy tôi phải dùng vài cách khác để phân biệt.”
Cô đứng chặn trước cửa thang máy, gật đầu áy náy với Cố Tiểu Nhã đang hoảng hốt áp sát tường, ấm áp mở lời.
“Không sao, không sao đâu, đừng căng thẳng. Tôi hỏi cậu vài chuyện, cậu chỉ cần gật hoặc lắc đầu thôi.”
Cố Tiểu Nhã trợn tròn mắt, chần chừ một lúc rồi khẽ gật đầu.
“Tốt lắm. Thế thì xin hãy lắng nghe câu hỏi thứ nhất —”
Từ Đồ Nhiên nhìn chằm chằm vào mắt cô ta: “Cậu còn nhớ sau khi tôi “sống lại” đã rút được thẻ sự kiện với nội dung gì không?”
“…”
Cố Tiểu Nhã kinh ngạc nhìn cô, cố gắng nhớ lại như đầu óc lại như bị nhét một đống sương mù vào, hoàn toàn không nhớ nổi gì.
Khựng lại một lát, cô ta chậm chạp lắc đầu.
——————
Ác quỷ: Sao mi đánh nhau giỏi thế hả?!
Từ Đồ Nhiên: Vì sợ đánh không chết nên dồn hết sức tấn công ấy mà.