Xuyên Sách: Cô Ấy Rất Giỏi Tìm Đường Chết

Chương 25

Thể Đáng Ghét không phải vạn năng. Dù cho có ở trong Cõi của nó đi chăng nữa.

Chúng có điểm yếu, sự yêu ghét và điểm mù của mình. Trong tình huống thực lực của nhà ngoại cảm và Thể Đáng Ghét không ngang nhau, những gì họ có thể làm là tìm khe hở để thở, cố gắng sống sót càng lâu càng tốt trong “bãi săn” của kẻ khác.

Mà đa số mọi người muốn sống tiếp đều sẽ phải cần có “kinh nghiệm”. Cần phải có người thử lửa, có người kết luận, có người đảm bảo, có người chia sẻ, có người truyền lại và có người đổi mới — “Kinh nghiệm” là một thứ rất quý giá, nó có thể giúp số người sống sót từ 1 lên tới 10. Từ 10 người kiên cường chống đỡ sẽ trở thành trăm người đồng tâm hiệp lực với nhau. Càng nhiều người sống sót thì sự giúp đỡ càng nhiều, hy vọng lại càng lớn. Trong những năm tháng đầu của cuộc chiến tranh chống lại Thể Đáng Ghét, có rất nhiều lần nhà ngoại cảm dùng cách này để vượt qua.

Đối đầu, thậm chí là đẩy lùi sự xâm lấn của Thể Đáng Ghét bằng biện pháp kéo dài đằng đẵng và phải hy sinh như thế.

“Sau này nhà ngoại cảm cấp cao càng lúc càng đông, mọi người phát hiện ra vụ “Khuynh hướng” này.” Tô Tuệ Nhi dẫn Từ Đồ Nhiên tới một căn phòng mới, vừa tìm kiếm xung quanh và thản nhiên nói, “Cuộc đối đầu với Thể Đáng Ghét đã tiến bộ hơn được chút ít.”

Đa phần các nhà ngoại cảm đều thức tỉnh nhờ việc tiếp xúc với Thể Đáng Ghét. Thể Đáng Ghét cũng sẽ để lại ảnh hưởng trong cơ thể của họ, giúp bản thân họ tăng thêm một ít phẩm chất đặc biệt rồi hình thành “tố chất” ban đầu của nhà ngoại cảm. Tố chất của mỗi một người đều độc nhất vô nhị, thông thường sẽ có từ một tới hai khuynh hướng khả năng. Chỉ cần lợi dụng được “khuynh hướng” này, nhà ngoại cảm sẽ được thăng cấp, được nhiều sức mạnh hơn —

“Hỗn loạn, Thú hoang, Đêm trường, Ngày dài, Dự báo, Biết tuốt, Thiên tai, Sinh mệnh, Chiến tranh, Trật tự. Đó là tất cả các khuynh hướng hiện tại có được. Trong đó, hai khuynh hướng “Dự báo” và “Trật tự” là đặc điểm riêng của con người.”

Tô Tuệ Nhi đưa một cuộn băng gạc cho Từ Đồ Nhiên, khẽ vỗ nhẹ vào lòng bàn tay cô một cái: “Thể Đáng Ghét được hình thành từ nhà ngoại cảm sa ngã, sau khi sa ngã chúng sẽ mất đi khả năng liên quan tới hai khuynh hướng này. Vì thế mọi người đã từng cho rằng hai khuynh hướng này chính là nguồn vốn để con người chống lại Thể Đáng Ghét.”

“Đã từng ư?” Từ Đồ Nhiên để ý tới từ mà Tô Tuệ Nhi đã dùng.

“Dự báo có cái quần mà ích lợi. Nhưng “Trật tự” thì có hiệu quả thật đấy.” Tô Tuệ Nhi nói, “Khả năng của khuynh hướng Trật tự cấp cao có thể khống chế quy tắc trong Cõi, quản thúc hoạt động của Thể Đáng Ghét, giúp mọi người tranh thủ được không gian sống sót và phản kháng lớn hơn…”

“Kinh nghiệm” kết hợp với “Trật tự” sẽ gây dựng nên “quy tắc” có thể tối đa hóa sức mạnh chiến đấu của con người, đó cũng chính là cách để các nhà ngoại cảm cấp thấp chống lại những Thể Đáng Ghét cấp cao.

Mà rõ ràng thứ mà họ đang phải đối phó hiện tại nắm rất rõ chuyện này.

“Lần này xui rồi, trong “Cõi” này không có nhà ngoại cảm nào có khuynh hướng Trật tự hết. Chúng ta chỉ có thể dùng cách chiến đấu cũ rích kia — Nhưng lần này Thể Đáng Ghét cực kỳ xảo quyệt, sắp xếp rất nhiều quái vật lâu la trà trộn vào khiến chẳng ai dám tin ai. Ngay từ đầu trong phòng đã bố trí rất nhiều thông tin sai lệch…”

Tô Tuệ Nhi nhíu mày, trong lúc mở cửa thuận tay bắn một con quái vật đang gặm xác chết bên trong. Cô ta hành động rất nhanh, một tia ánh sáng đỏ như kim châm phóng ra từ đầu ngón tay, Từ Đồ Nhiên chưa kịp nhìn rõ thì con quái đã ngã vật ra đất.

“Bây giờ tôi thật sự không dám tin vào bất cứ gợi ý nào nữa.” Tô Tuệ Nhi phủi tay rồi kết luận, “Một người bạn đồng hành với tôi, chỉ vì tin lầm mà đã bị thương ngay sau đó, giờ chẳng biết ra sao rồi nữa.”

Cô ta vô thức cắn môi, bắt đầu một cuộc tìm kiếm mới. Từ Đồ Nhiên cầm một đống tài nguyên đi theo sau lưng cô ta, gật đầu thấu hiểu: “Vậy giờ cô đang tìm bạn đồng hành của mình à?”

“Ừm.” Tô Tuệ Nhi gật đầu, “Chúng tôi vào chưa được bao lâu thì đã bị lạc nhau.”

Vì không thể tin tưởng những thông tin mà mình tìm được, họ chỉ có thể tự tìm tòi mò mẫm các quy tắc. Sau khi lần bôn ba, chuyện tổn thất nhân lực là không thể tránh khỏi.

Tô Tuệ Nhi bị lạc khỏi quân đội vì một lần thử nghiệm. Lúc đó họ đang thăm dò quy luật thay đổi phía sau cửa phòng. Vì thế nên Tô Tuệ Nhi đã vào một căn phòng một mình, khi mở cửa quay lại thì những người bạn kia đã biến mất hết.

Nhờ thế cô ta mới tìm ra được một quy tắc ẩn — Khi có từ hai người trở lên cùng ở trong phòng, người phụ trách mở cửa sẽ tạm thời bị ràng buộc vào phòng mới tiếp theo. Nếu người mở cửa không bước vào phòng thì bên ngoài phòng không có gì thay đổi, dù có mở rộng cửa cũng sẽ thấy căn phòng y như cũ; nhưng sau khi người đó bước vào phòng, đóng cửa lại, lúc những người khác mở cửa ra thì căn phòng bên ngoài sẽ bị thay đổi.

Bởi vậy sau khi gặp Từ Đồ Nhiên, lần nào cũng do cô ta mở cửa, đợi sau khi Từ Đồ Nhiên bước vào mới bước theo sau.

Có thể thấy rằng cô ta thật sự rất lo Từ Đồ Nhiên sẽ bị lạc.

Từ Đồ Nhiên thì không để ý tới việc ai mở cửa, dù sao mỗi lần đổi phòng cô vẫn kiếm được điểm tìm đường chết thôi. Hơn nữa tạm thời cô thật sự không có ý định muốn tách khỏi Tô Tuệ Nhi — Cô còn nhiều câu hỏi lắm.

“Khuynh hướng mà cô nói ấy, nó thăng cấp thế nào vậy?” Vừa giúp tìm kiếm, cô vừa tò mò hỏi, “Nếu có nhiều khuynh hướng cùng lúc thì sao? Có thể tự quyết định thăng cấp cái nào không?”

“Những thứ đó đều phụ thuộc vào sự thấu tỏ, hiểu chưa? Cô chỉ mới tới cấp Huỳnh thôi mà, chưa tới lúc nghĩ tới những chuyện này đâu.” Tô Tuệ Nhi nói xong, chợt nhìn sang Từ Đồ Nhiên, “Đúng rồi, cô bảo cô là người mới, vậy có đi đo đạc tố chất chưa? Có tìm ra được khả năng của mình chưa?”

Đo đạc? Tìm ra? Từ Đồ Nhiên hơi khựng lại rồi lập tức hiểu ra — Xem ra những nhà ngoại cảm khác không giống với mình, tố chất và khả năng của họ sẽ không hiện ngay trong đầu.

Cô thoáng suy nghĩ một chốc rồi đáp qua loa: “Vẫn chưa đo. Còn khả năng thì hình như là có thể khiến quái cấp thấp choáng váng, nhưng cụ thể dùng thế nào thì vẫn chưa rõ lắm.”

Nói vậy cũng chẳng phải là nói dối, dù sao thì hiện tại cô thật sự chưa hình dung ra được “đá vòng cầu” là gì mà.

“Choáng váng ư? Nghe như là khuynh hướng Hỗn loạn… Tôi chỉ đoán thôi nhé, không chắc chắn lắm đâu. Nhưng nếu thế thì cô không nên nâng cấp đâu, cấp Huỳnh đã ổn lắm rồi. Khuynh hướng này rất nguy hiểm.” Tô Tuệ Nhi nói xong thì nhíu mày, “Nếu tôi đoán không sai thì rất có thể chủ nhân Cõi này cũng là khuynh hướng Hỗn loạn. Tốt nhất cô nên tránh xa quái vật trong này đi nhé.”

Từ Đồ Nhiên: …

Hiểu, lát nữa sẽ tới gần quái vật hơn tí.

Cô thành thật ghi nhớ điều này vào lòng, suy nghĩ xoay vòng rồi lại hỏi: “Vậy mọi người đã thử ra được cách thoát ra khỏi chỗ này chưa?”

“Vẫn chưa.” Tô Tuệ Nhi thở dài nặng nhọc, “Nhưng theo kinh nghiệm khi trước, hoặc là lợi dụng sơ hở để tìm lối ra, hoặc là phải đánh lùi nó. Cách khác nữa là tìm cách phá hỏng lõi của Cõi này. Nhưng chẳng cách nào là dễ dàng cả.”

“Lõi ư?” Từ Đồ Nhiên lập tức bắt được từ khóa mới.

“Đó là một thứ kiểu giống như điểm để chống đỡ… Haizz, để tôi suy nghĩ xem nên nói với cô thế nào đã.” Tô Tuệ Nhi gãi đầu, “Tiền đề cho việc hình thành Cõi là phải có nghi thức. Mà nghi thức sẽ liên quan tới một vài thứ, từ đó hình thành nên điểm trụ của Cõi, ví dụ như vật tế, dụng cụ hiến tế, bản thân người thực hiện nghi thức hoặc vật cộng sinh do nghi thức tạo ra cũng có thể trở thành nó — Cô chỉ cần hiểu nó như là những chiếc đinh để đóng giữ lều ấy.”

Nếu rút hết đinh ra, lều ắt sẽ bay mất.

Từ Đồ Nhiên câu hiểu câu không gật đầu rồi bỗng nhíu mày: “Nhưng tên ngốc Tra Nhược Ngu thực hiện nghi thức tới giờ vẫn chưa vào được…”

Cô đã nói ra những suy đoán của mình đối với Tra Nhược Ngu và chìa khóa, nhờ đó mà Tô Tuệ Nhi cũng nhanh chóng hiểu được ý cô.

“Ai biết. Nhiều khi bị nó chê cũng chưa biết chừng.” Tô Tuệ Nhi không hề che giấu sự chán ghét đối với Tra Nhược Ngu. Con ngươi của Từ Đồ Nhiên hơi thay đổi, thoáng nghĩ tới chuyện khác.

“Cả nhà chúng ta chắc chắn sẽ lại được đoàn tụ. Dưới cái nhìn từ bi của những vì sao sáng.” Cô lẩm bẩm đọc lại câu này.

Tô Tuệ Nhi “Hửm” một tiếng rồi xoay đầu lại: “Hả?”

“Đó là di thư của Tra Nhược Ngu ngốc kia.” Từ Đồ Nhiên nói, “Hắn nói mình đã tự tay tiễn vợ con mình, còn bảo chắc chắn sẽ đoàn tụ với họ… Mà hắn lại muốn vào Cõi này rồi…”

“Thế chẳng phải có nghĩa là rất có thể vợ con hắn cũng ở trong Cõi này hay sao?”

“…” Tô Tuệ Nhi hơi hé miệng ra, một lát sau bất chợt bừng tỉnh, “Tôi còn nhớ tên đó, hình như trong di thư còn bảo sẽ để người nhà sống bất tử…”

“Hắn nói mình sẽ đưa họ vượt qua cái chết.” Từ Đồ Nhiên nhíu mày, “Nhưng ai bước vào Cõi đều sẽ chết mà.”

Dù có biến thành quái vật vẫn sẽ bị người ta gϊếŧ chết. Nếu thế mà bảo là bất tử thì hình như cũng hơi quá rồi đúng không?

Hoặc là hắn đã bị thứ thần bí nào đó lừa một vố rồi.

“… Không, chưa chắc.” Tô Tuệ Nhi trầm tư lắc đầu, “Thể Đáng Ghét sẽ không lừa tín đồ của mình đâu — Nó sẽ chỉ dùng những cách thức vặn vẹo để thực hiện lời hứa của bản thân.”

Dường như có điều gì đó lóe lên trong đầu cô ta, cô ta liếc nhìn Từ Đồ Nhiên, cả hai cùng lúc nói: “Vật Cộng Sinh!”

“Thế thì lại hợp lý rồi. Tra Nhược Ngu hoàn thành nghi thức, chuyển vợ con mình thành Vật Cộng Sinh rồi đưa họ vào Cõi này để đạt tới sự “bất tử”. Bản thân hắn cũng đã trở thành Vật Cộng Sinh, nhưng không biết vì lý do nào đó mà lại không thể vào được — Mà đám Vật Cộng Sinh kia rất có thể lại là lõi của Cõi này!”

Tô Tuệ Nhi liên kết mọi việc lại với nhau, vô thức vỗ thật mạnh lên vai Từ Đồ Nhiên: “Được đó người mới! Có triển vọng đấy!”

Từ Đồ Nhiên mỉm cười hùa theo, nhân cơ hội hỏi tiếp: “Nhưng tôi nghe Dương Bất Khí bảo Vật Cộng Sinh sẽ không chết được à?”

“Không chết được chứ không phải là không có nhược điểm. Tốt xấu gì cũng là một ý tưởng mà, còn đỡ hơn mông lung.” Tô Tuệ Nhi thở ra một hơi, trông có vẻ phấn chấn hơn nhiều, “Bước tiếp theo là tìm cách để báo tin này ra ngoài… Tốt nhất là phải tránh thoát khỏi “nó” và các quái vật khác…”

Từ Đồ Nhiên nhớ tới hộp danh thϊếp mình đem theo, đang định nói thì Tô Tuệ Nhi đã thuận tay đẩy cửa phòng kế bên ra.

Giọng nói của Từ Đồ Nhiên lập tức nghẹn lại.

Có người — Dự báo nguy hiểm trong cơ thể cô lập tức báo động dữ dội, cô ngập ngừng bước vào phòng, cuối cùng dồn ánh mắt vào cánh cửa xa xa bên kia.

Chỗ họ đang đứng trông giống như sảnh lớn của một tòa nhà hơn là một căn phòng. Thoạt nhìn rất trống trải, vừa bước vào đã cảm thấy ớn lạnh.

Tô Tuệ Nhi chửi một tiếng rồi lấy ra một bộ quần áo ra khoác lên người, lúc định đi xung quanh quan sát thì chợt liếc thấy Từ Đồ Nhiên đang sải bước đi tới một cánh cửa khác bên cạnh sảnh.

“Này?” Tô Tuệ Nhi vội vàng cản cô lại, “Cô đừng có chạy lung tung chứ!”

“Ừ, tôi chỉ quan sát tí thôi —” Từ Đồ Nhiên thản nhiên nói, nhân lúc Từ Đồ Nhiên không để ý, ngón tay đã chạm vào tay nắm cánh cửa kia.

Dự báo nguy hiểm trong người lại càng vang vọng, cô không do dự nữa mà ra sức xoay tay nắm trong tay, đẩy cửa ra —

Cứ thế mà mở cửa.

Cô nhanh chóng nhìn lướt qua, hít sâu một hơi rồi đột nhiên đóng cửa lại.

“Sao thế?” Phát hiện ra hành động của cô, Tô Tuệ Nhi sải bước đi tới, “Bên trong có thứ gì cay mắt à?”

Từ Đồ Nhiên: “… Thật ra cũng không tới mức cay mắt đâu.”

Tô Tuệ Nhi: ?

“Hình như tôi gặp người quen rồi…” Từ Đồ Nhiên nói nhưng không chắc lắm, yên lặng trong chốc lát rồi lại cẩn thận đẩy cửa ra.

Chỉ thấy sau cửa là một gian phòng ngủ chật hẹp.

Phòng ngủ có giường tầng, trên tường dán đầy poster và sticker anime đầy màu sắc. Đối diện giường có hai cái bàn làm việc, một trong số chúng có một người đang ngồi ngay đó.

Từ Đồ Nhiên nhìn người đó chằm chằm, một phút rồi lại một phút. Cuối cùng mới xác định được là mình không nhìn nhầm.

“Dương Bất Khí?” Cô còn chưa kịp mở miệng thì Tô Tuệ Nhi ở bên cạnh đã kinh ngạc lên tiếng trước, “Sao anh lại ở đây?”

*

Dương Bất Khí không trả lời câu hỏi của họ.

Anh chỉ ngồi yên ở trước bàn, cúi đầu nghiêm túc viết gì đó. Từ Đồ Nhiên cố tình liếc nhìn thứ trước mặt anh, hình như đó là một cuốn từ điển Tân Hoa Xã*.

(*) Một loại từ điển tiếng Trung.

Cái bàn rất nhỏ, thoạt nhìn có vẻ là dành cho học sinh tiểu học. Một người đàn ông cao lớn như Dương Bất Khí ngồi đó trông rất khó chịu và kỳ lạ. Từ Đồ Nhiên quan sát cẩn thận, phát hiện hình như mắt anh đang hơi nheo lại.

Tô Tuệ Nhi phát hiện ra điều không ổn nên bắt đầu đẩy Từ Đồ Nhiên ra ngoài. Từ Đồ Nhiên thì lại vỗ vai cô ta.

“Tôi là người mở cửa, ngoài phòng đó ra thì tôi còn đi đâu được nữa? Thả lỏng đi, tới cũng tới rồi mà.”

Nói xong, cô thản nhiên bước vào trong.

Giá trị tìm đường chết tăng thêm 50 điểm, tuyệt vời.

Tô Tuệ Nhi luôn nhìn vào tay nắm cửa, không để cô đóng cửa lại mà chỉ nhìn lướt qua lần nữa, sau đó nặng nề tặc lưỡi một tiếng.

“Biết vậy tôi đã mở cửa này rồi.” Cô ta lo lắng lẩm bẩm nhưng rồi cũng theo vào trong.

Vừa vào cửa đã nghe giọng nói bất đắc dĩ của Dương Bất Khí: “Chẳng phải tôi đã nháy mắt với hai người rồi sao? Sao còn vào đây nữa?”

“Tôi cứ nghĩ khóe mắt anh bị chuột rút chứ.” Từ Đồ Nhiên thành thật nói, “Anh nói chuyện được rồi à?”

“Chỉ không thể nói với người bên ngoài thôi.” Dương Bất Khí mím môi, tay vẫn không ngừng viết gì đó, “Hai người còn có thể ra lại bên ngoài kia không?”

Gian phòng này chỉ có một cánh cửa chứ không còn đường nào khác nữa. Tô Tuệ Nhi đóng rồi lại mở cửa, chỉ thấy sau cửa đã biến thành một mảng tường đen kín mít.

Dương Bất Khí ẩn nhẫn nhắm mắt lại, miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng lại có thêm hai chị em Hồ Lô nữa vào trong này.

Lúc này Từ Đồ Nhiên đã đi quanh phòng một vòng, cô phát hiện trên cái bàn cạnh Dương Bất Khí có một xấp giấy nên cầm lên lật ra, tất cả đều là văn bản.

Tựa đề là “Người cha vĩ đại của tôi”, nét chữ của người viết khác nhau, chỉ duy một điểm giống là đều dùng bút mực đỏ, càng viết càng lộn xộn.

“Đây là gì vậy?” Tô Tuệ Nhi mở ra đọc lướt qua, bất chợt biến sắc rồi ném hết đóng giấy kia xuống đất, quay lại định bịt mắt Từ Đồ Nhiên.

“Đừng nhìn! Đây không phải là thứ có thể nhìn!”

Từ Đồ Nhiên: …

Nhưng tôi đã lỡ nhìn rồi, có được cộng thêm điểm tìm đường chết đâu.

Từ Đồ Nhiên đang thấy lạ thì bất chợt sau lưng vang lên một âm thanh bé xíu.

“Chào mấy chị.” Một giọng nói non nớt vang lên phía sau, Từ Đồ Nhiên cảnh giác quay người lại, thấy một cô bé đang bò xuống từ tầng trên của giường tầng.

“Mấy chị cũng tới để viết văn ạ?”

Từ Đồ Nhiên: …?

“Mi đang nói là viết loại văn kia à?” Tô Tuệ Nhi cảnh giác nói, “Không, bọn ta sẽ không viết thứ như thế đâu!”

“Loại gì ạ? Thiến Thiến không hiểu.” Cô bé nghiêng đầu một cách vô tội, tiếp tục leo xuống giường — Nhưng không phải dùng tay chân mà là những mạch máu khổng lồ.

Mạch máu thô to ở cổ tay kéo dài từ cơ thể mảnh mai của nó, có tổng cộng 4 cái, nhẹ nhàng nâng cơ thể nó lên như chân nhện, linh hoạt hoạt động.

Nó dùng những mạch máu đó để bò trên đất, cơ thể được nâng còn cao hơn cả Từ Đồ Nhiên.

“Thiến Thiến chỉ nhận văn thôi mà, ai vào cũng phải nộp văn hết. Chỉ khi viết được thì mới ra được. Cha đã nói thế đấy.”

“Người cha vĩ đại của tôi à?” Từ Đồ Nhiên tò mò hỏi, “Ý mi là người cha đã gϊếŧ một đống người, hiện tại đang chạy khắp nơi như một con ruồi mất đầu kia ư?”

Dương Bất Khí vẫn đang cắm đầu viết: …

Tay anh run lên, bút đỏ gạch ra một đường trên mặt giấy.

Cô làm ơn câm mõm lại giùm đi mà.

Cô bé nghe thế, rõ ràng nét mặt hơi đanh lại, ánh mắt nhìn Từ Đồ Nhiên trông dữ tợn hơn nhưng gương mặt vẫn treo nụ cười ngọt ngào như trước.

“Tất nhiên là không phải rồi, hắn không phải cha của Thiến Thiến đâu. Cha của Thiến Thiến là một người vĩ đại, bí ẩn, xứng đáng được ca tụng —”

Ánh mắt của nó có chút cuồng nhiệt và si mê, nó giơ một mạch máu nhặt bài văn trên đất lên:

“Đến đây, hai chị đọc thử đi. Hai người cũng phải viết — Viết xong là hai người sẽ biết sự tồn tại đó vĩ đại tới nhường nào.”

Từ Đồ Nhiên: …

Gì vậy, là sao? Tự nhận một kẻ ất ơ làm cha rồi còn bắt những người khác phải nhận theo à?

Ngay trong khoảnh khắc đó, cô thấy hơi đau lòng cho Tra Nhược Ngu đang lang thang trong hành lang nãy giờ.

Còn chuyện tại sao có thể chắc chắn nhỏ này là con của Tra Nhược Ngu thì rất đơn giản — Kiểu cảm giác ngông cuồng “Đến đây, đánh tao đi, đánh thắng thì tao theo họ tụi mày” này có khác gì với cha nó đâu.

Hơn nữa lúc họ bước vào, cánh cửa y hệt cửa phòng ngủ phòng 1501. Cộng thêm cái giường đôi này, rất dễ để xác định thân phận của nó.

Nhà Tra Nhược Ngu có hai con, trong phòng ngủ có giường hai tầng cũng hợp tình hợp lý.

Như lúc nãy đã đoán, rất có thể người nhà của Tra Nhược Ngu cũng đã trở thành Vật Cộng Sinh, mà hơi thở sau khi gặp nó đã chứng minh được điều này. Từ Đồ Nhiên chạm vào khóa kéo túi mình, suy nghĩ không biết nên vứt đồ thần bí nào ra ngoài cứu cánh thì sau lưng lại vang lên tiếng ho liều mạng của Dương Bất Khí.

“Đừng có làm bậy.” Anh hạ giọng nói, “Đây là địa bàn của chúng nó đấy.”

Từ Đồ Nhiên băn khoăn một chút, cuối cùng vẫn thả tay ra.

Bên này, Tô Tuệ Nhi cũng giơ một tay lên như đang băn khoăn có nên ra tay hay không. Cô bé kia lại hiểu lầm sự im lặng của họ nên cười hì hì, sau đó quay đầu mở cặp ra.

“Đừng lo, em sẽ tìm giấy bút cho hai chị… Hai người ngồi xuống trước đi, suy nghĩ dàn ý cho đàng hoàng nhé. Chỉ khi viết mà em hài lòng thì hai người mới được thả ra ngoài nha.”

Trông có vẻ như nó đang hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.

Từ Đồ Nhiên mím môi, yên lặng quay sang nhìn Dương Bất Khí dò xét, chỉ thấy anh cầm bút đỏ trong tay, nghiêm túc viết nguệch ngoạc trên giấy, đầu óc cô lập tức trở nên mơ hồ.

“Sao anh cũng ở đây rồi?” Cô thấp giọng hỏi.

“Tôi tới tìm cô. Ai ngờ mới vào chưa bao lâu đã tới phòng này rồi.” Dương Bất Khí đáp, hơi dừng lại, phát hiện ánh mắt bối rối của Từ Đồ Nhiên nên bèn nói thêm, “Tôi cướp chìa khóa của Tiểu Trương để vào.”

Dù sao anh cũng đâu có ngu, sau khi tận mắt chứng kiến Từ Đồ Nhiên dùng chìa khóa mở cửa rồi mất tích, anh nhanh chóng hiểu ra vấn đề đang nằm ở chìa khóa, vì thế bèn chạy đi tìm Tiểu Trương — Chìa khóa của Từ Đồ Nhiên đã bị cô mang theo, nếu anh muốn vào cứu người thì chỉ có thể dùng chìa của Tiểu Trương thôi.

Tính ra cũng khéo, lúc anh tìm thấy Tiểu Trương, cậu ta đang định lấy chìa khóa mở cửa. Anh lập tức bước tới cản lại hỏi mượn chìa khóa, không ngờ Tiểu Trương vốn đang hoảng hốt nghe thế thì phát điên tại chỗ —

“Anh không được dùng chìa của tôi! Đó là chìa khóa của tôi, là nó đã cho tôi! Đây là cơ hội của tôi! Anh đi ra, đi ra mau —”

Giọng điệu kích động như thể Dương Bất Khí đang lấy thẻ lương chứ không phải chìa khóa của cậu ta vậy.

Lúc này Dương Bất Khí mới ý thức được tình trạng của cậu ta hình như hơi sai sai.

“Sau đó tôi đã hỏi La Vũ. Trói buộc của con búp bê âu phục đã được nới lỏng, nhưng không tới mức có thể tự chạy trốn được.” Dương Bất Khí nói, “Tiểu Trương đã bị mê hoặc rồi. Cậu ta không phải vô tình đi lên mà là bị thế lực nào đó dẫn dụ lên.”

Nhận thức của Tiểu Trương đã bị ảnh hưởng, chỉ tin những gì mình nói là đúng — Trong tình huống này, dù có khả năng Tiên tri thì anh cũng khó mà phân biệt rõ được.

Dương Bất Khí nói xong rồi nhìn Từ Đồ Nhiên chằm chằm. Thành thật mà nói, lúc thấy Từ Đồ Nhiên xông lên tầng 15 anh đã hơi tức giận, giờ nghĩ lại, nói không chừng mình lại đang trách nhầm cô rồi. Nhiều khi cô cũng chỉ bị mê hoặc —

“Đệch.” Từ Đồ Nhiên nghe vậy thì không kìm được mà chửi một tiếng, “Vậy là cậu ta bị kéo lên à? Vậy sao nó không kéo tôi lên chứ?”

Khi ấy để lên tới tầng 15 mà cô tốn biết bao công sức! Tại sao Tiểu Trương lại được lên thẳng đó chứ? Bất công quá đi mất!

Dương Bất Khí: “…”

Ai biết gì đâu, tôi chỉ đang cố hợp lý hóa hành động của cô thôi mà.

Dương Bất Khí im lặng. Cuối cùng anh cũng ý thức được hành động cố tình hợp lý hóa hành vi của Từ Đồ Nhiên này lại là cực kỳ phi lý đối với bản thân anh.

“Hai người đang nói Tiểu Trương hả?” Tô Tuệ Nhi vẫn đang lo lắng nhìn cô bé lục cặp, nghe thế thì không nhịn được mà xen vào, “Tên đi theo La Vũ ư? Giờ cậu ta không sao đấy chứ?”

“…” Cây bút của Dương Bất Khí không hề dừng lại, anh cúi đầu thành thật nhớ lại.

Anh còn nhớ lúc đó mình đang vội tìm Từ Đồ Nhiên nên ra tay hơi ác tí. Nếu nhớ không lầm thì đánh gãy 2 cái răng, bẻ gãy vài nhánh cây của cậu ta, hình như còn vặn trẹo cánh tay…

“Ừm, không sao.” Nhớ lại hết thảy, anh bình tĩnh gật đầu, “Tình hình hiện tại của cậu ta rất ổn.”

“…” Tô Tuệ Nhi nhìn anh với vẻ không hề tin tưởng chút nào, sau đó tiếp tục nhìn cô bé kia đầy cảnh giác.

Cô bé hoàn toàn không để tâm tới những lời xì xào của họ, chỉ lo lục cặp, tìm được hai tờ giấy trắng và một bó bút đỏ.

“Đây, ngồi xuống viết đi nào.”

Nó đặt giấy bút lên bàn, cười khanh khách: “Viết về “Người cha vĩ đại của tôi” nhé. Chú ý, không được lạc đề, phải viết ra hết sự vĩ đại của ông ấy —”

“Nếu viết không ra được thì sao?” Tô Tuệ Nhi trầm giọng nói, “Bọn ta sẽ thế nào?”

“Thế thì em sẽ lấy văn mẫu cho hai người chép.” Cô bé nói, “Chép vài lần là hai người sẽ biết cha vĩ đại chỗ nào ngay.”

“Đừng có chép.” Dương Bất Khí nhỏ giọng nói, “Sẽ bị tẩy não đấy.”

Từ Đồ Nhiên liếc anh một cái, cuối cùng không nhịn được phải nói: “Rốt cuộc anh đang làm cái gì đấy hả?”

Lúc nãy cô đã rất muốn hỏi rồi. Từ khi cô vào tới giờ, Dương Bất Khí vẫn luôn vẽ bậy bạ trên giấy, trông cực kỳ lộn xộn.

Dương Bất Khí: …

“Lúc nó bảo tôi sáng tác, tôi bảo mình không biết chữ. Thế là nó bảo tôi chép từ điển.” Dương Bất Khí nhắm mắt lại, “Kết quả là từ điển của toàn thứ tẩy não.”

Anh không dám nhìn những thứ đó, cũng chẳng dám hạ bút, chỉ có thể vẽ bậy vẽ bạ để đề phòng.

“Những bài văn kia đều là ca tụng “nó”.” Tô Tuệ Nhi tới gần Từ Đồ Nhiên, “Dù nó có nói gì cũng không được viết, không được chép, không được nhìn. Nếu bị tẩy não thì sẽ trở thành tín đồ của nó…”

Vấn đề là không viết thì không thể ra ngoài được…

Từ Đồ Nhiên suy tư một lát, quan sát cô bé trước mặt lần nữa rồi chợt nói:

“Cho hỏi tí, viết kiểu gì thì mi mới hài lòng hả?”

“Tất nhiên là phải ca ngợi nó rồi!” Cô bé lập tức đáp lại. Nó hoàn toàn mặc kệ ba người châu đầu ghé tai nhau, nhưng khi có người nói chuyện với nó, nó vẫn hỏi gì đáp nấy — Hơn nữa ngôn ngữ hình thể và nét mặt đều cực kỳ phong phú.

“Phải ca ngợi nó! Phải truyền tụng sự tích về nó! Phải để cho những người đọc được bài văn đều phải khϊếp đảm thán phục nó!” Cô bé giơ hai mạch máu trước người lên, làm ra tư thế như đang chắp tay cầu nguyện.

Từ Đồ Nhiên cầm một cây bút đỏ lên, chọc vào tờ giấy rồi lại nói: “Nhưng ta chưa từng tiếp xúc với nó, sao biết nó có sự tích gì chứ?”

“Nó có thể làm bất cứ điều gì.” Cô bé hạ thấp giọng, “Chỉ cần chị viết ra được thì chắc chắn nó sẽ làm được.”

“… OK, hiểu.” Từ Đồ Nhiên mím môi, “Xác nhận lại tí, quan trọng nhất là phải để người khác “khϊếp đảm và thán phục” đứng chưa?”

Cô bé ngọt ngào gật đầu.

Từ Đồ Nhiên: “Có yêu cầu số chữ không?”

“Tùy tâm đi.” Cô bé nói, “Khi chị thật sự tiếp nhận nó, chị sẽ phát hiện có dùng hết máu trong người cũng viết không hết những lời ca ngợi đó…”

“Hiểu rồi, vậy viết trước một ý 800 chữ nhé.” Từ Đồ Nhiên khẽ gật đầu, ngồi xuống ngay cạnh Dương Bất Khí.

Dương Bất Khí: …?!

“Ê, đợi đã, không được!” Tô Tuệ Nhi trừng to mắt, năm ngón tay lập tức túm lấy Từ Đồ Nhiên, “Không được viết thứ này! Cô sẽ bị tẩy não — Á!”

Chưa kịp nói hết, cô ta đã bị cô bé kia kéo sang một bên.

Cô bé luôn mặc kệ họ nói chuyện bấy giờ đã lộ ra một nét mặt hung tợn.

“Không được làm phiền người khác viết văn.” Nó dùng một mạch máu giữ Tô Tuệ Nhi trên tường, nghiêm túc nói, “Đó là một công việc linh thiêng.”

“…!” Tô Tuệ Nhi tức giận trừng nó một cái, nhìn sang Từ Đồ Nhiên đang bắt đầu múa bút thành văn, trong mắt khó che giấu được sự lo lắng.

“Cản cô ấy lại —” Cô ta chật vật lên tiếng, vừa thốt ra đã thấy cổ họng bị siết chặt, mọi âm thanh đều bị chặn lại hết.

… Dương Bất Khí ngồi cạnh Từ Đồ Nhiên, sau khi liếc thoáng qua bài văn trên giấy của Từ Đồ Nhiên mấy lần thì lộ ra nét mặt cực kỳ vi diệu.

Lát sau, anh chần chừ nói: “Ờ thì, để cô ấy làm đi.”

Tô Tuệ Nhi: “…?”

Dương Bất Khí nhìn cô ta một cái thật sâu, nói lại lần nữa: “Không cần phải để ý, cứ để cô ấy viết đi.”

Tô Tuệ Nhi: …?!!

Bên này, Từ Đồ Nhiên viết rất hùng hồn, thoáng chốc đã cho ra đời đoạn đầu tiên.

[Cha tôi là một người cha vĩ đại… Sự vĩ đại của ông thể hiện ở sự vạn năng của ông…]

[Vạn năng tức nghĩa là nó có thể làm được những gì mà người thường không làm được. Ví dụ như, nó dám đớp cứt…]

[Đúng thế, tôi nghĩ nó chắc chắn dám, dù sao nó cũng vạn năng mà…]

Dương Bất Khí: …

Ừa, nói gì được nữa.

Dù Từ Đồ Nhiên có bị tẩy não thì anh nghĩ đối phương cũng chưa chắc gì đã muốn có tín đồ thế này đâu.

Cũng… đỡ.

——————

Thể Đáng Ghét: Thôi cút đi, ta không dám đâu!