Sau Tết trung thu vài ngày, Diệp Thiên xin mẫu thân đến Dự vương phủ, ở lại chơi một ngày rồi sẽ về phủ.
Dự vương đối xử với nữ nhi bảo bối vô cùng cẩn thận, quan tâm, hai người lại đều còn nhỏ tuổi, sẽ không phát sinh chuyện gì không nên có, Mạnh thị đương nhiên là vui vẻ để hai người bọn họ cùng nhau bồi dưỡng tình cảm, như vậy sẽ tốt hơn nhiều so với trước khi thành thân không gặp gỡ tiếp xúc qua với nhau đợi thành thân rồi mắt bắt đầu chung đυ.ng.
"Ngôn ca ca." Diệp Thiên ngựa quen đường cũ tìm tới thư phòng Dự vương phủ, hiện tại nàng đối Dự vương phủ vô cùng quen thuộc, tự nhiên, thoải mái tựa như đang ở nhà mình vậy, muốn đi chỗ nào cũng không cần người dẫn đường, thị vệ cùng nhóm nội thị của Dự vương phủ đều đã được Khang công công dặn dò, công đạo, tiểu vương phi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, ai cũng không được phép ngăn cản nàng. Mà cũng đúng thôi, ngay cả thư phòng của vương gia phòng nàng đều có thể tùy tiện ra vào, vậy thì Dự vương phủ còn có chỗ nào là nàng không thể đi nữa chứ.
"Thiên Thiên, đến đây." Dự vương cười thoải mái, vươn tay về hướng nàng, Diệp Thiên chạy đến bên cạnh hắn, hắn thuận tay ôm nàng, đặt nàng ngồi lên chân của mình, "Thiên Thiên sao lại tới đây?"
"Muội đến bồi Ngôn ca ca. Mấy ngày trước là tết trung thu, Ngôn ca ca chỉ có một mình ở trong vương phủ, có tịch mịch hay không?" Diệp Thiên vừa nói vừa nằm úp sấp trên mặt bàn nhìn quyển sách đang mở trước mặt, lại phát hiện mình hoàn toàn xem không hiểu, liền xoay người lại nhìn Dự vương.
Tiểu nha đầu là đang đau lòng hắn rồi? Đôi mắt phượng đen như mực của Dự vương phượng hiện lên một tia kinh ngạc, lại có chút vui vẻ, hắn tất nhiên là không có gì tịch mịch, nhưng vẫn cố gắng làm ra dáng vẻ ủy khuất, "Đương nhiên là tịch mịch, Thiên Thiên suy nghĩ một chút xem, nếu để cho một mình muội ở trong vương phủ rộng lớn thế này, không có mẫu thân và ca ca, cũng không có ta, chỉ một mình muội trong đêm trung thu, muội có cảm thấy tịch mịch hay không?"
Diệp Thiên gật gật đầu, cái cảm giác cô đơn lẻ loi một mình kia nàng vừa nghĩ tới đã cảm thấy khó chịu rồi, đôi mắt to tròn lộ vẻ đồng tình nhìn Dự vương, tay nhỏ vươn lên sờ đầu hắn, "Ngôn ca ca, muội giúp huynh, muội đã cùng mẫu thân xin phép, ở lại đây chơi một ngày mai lại trở về."
Chỉ ở một ngày? Dự vương trong lòng có chút bất mãn, bất quá lần này tiểu nha đầu đã biết chủ động tới cùng hắn, có thể nói là một sự tiến bộ lớn rồi, hắn cười nắm chặt tay nàng, "Như vậy thật là quá tốt rồi, có Thiên Thiên bồi bên cạnh, ta sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều."
Dự vương nắm tay nàng rời khỏi thư phòng, đến hoa viên vương phủ tản bộ, hiện tại đã là cuối thu, không khí trong lành, thời tiết mát mẻ. Trong góc của hoa viên còn trồng một giàn nho, những quả nho to to nhỏ nhỏ kết thành chùm bên ngoài phủ một tầng sương trắng, Diệp Thiên vừa nhìn sang phát hiện ra, đôi mắt liền sáng lên, lôi kéo Dự vương đi đến trước giàn cây nho, miệng nhỏ phấn hồng miệng khẽ nhếch lên, nghiêng đầu nhìn Dự vương, "Ngôn ca ca, cái này... chín rồi chứ?"
Dự vương nhìn sang Khang công công, Khang công công hiểu ý lập tức nhanh nhẹn đi ra ngoài, rất nhanh sau đó liền cầm một cây kéo lớn và một cái giỏ tinh xảo bện bằng dây leo trở lại.
Diệp Thiên đem tất cả các chùm nho từ trên xuống dưới đều lần lượt dò xét qua một lần, Dự vương nhìn thấy thì buồn cười, ôm nàng bế lên cao, để nàng có thể xem đến mấy chùm nho ở trên cao cho rõ ràng, Diệp Thiên tuyển chọn tỉ mỉ, rốt cục chọn trúng một chùm, ngón tay nho nhỏ vươn tới, ở trên chùm nho này chỉ một cái. Dự vương thả nàng xuống, tiếp nhận kéo từ tay Khang công công, đem chùm nho đã bị tiểu vương phi khâm điểm cắt xuống, Diệp Thiên đứng bên cạnh đã nâng giỏ chờ sẵn.
Bên trong giỏ nhỏ có lót sẵn một lớp khăn màu trắng, Dự vương đem nho thả vào, chỉ nghe thấy tiểu vương phi thỏa mãn hít vào một hơi
Dự vương lại đem kéo đưa cho Khang công công, lôi kéo Diệp Thiên trở về viện tử của nàng, căn dặn Bạch Trân đem nho từng trái từng trái một rửa cho sạch sẽ, lại phân phó người đem bữa trưa dọn tới đây.
Hai người bọn họ dùng bữa liền không cần cầu kỳ, kiểu cách, rất nhanh liền ăn xong, Diệp Thiên nhớ thương chỗ nho kia, đặc biệt để dành bụng để lát ăn nho.
Sau khi dùng bữa xong, đợi đồ ăn trên bàn vừa được dọn xuống, Bạch Trân liền đem nho đã rửa sạch nho đưa lên, từng trái từng trái nho được rửa sạch sẽ, kỹ càng, quả nho màu tím đen nho mượt mà no đủ, bàn tay của Diệp Thiên vươn tới, cầm lấy một trái lớn đưa cho Dự vương, lại lấy một trái khác đưa cho Bạch Trân đem ra cho A Hoàng ở bên ngoài, cuối cùng mới nhét một quả vào miệng mình.
Nàng ăn nho cũng có không đem vỏ lột ra, mà chỉ lột đi hơn phân nửa phần vỏ trên đầu thôi, sau đó dùng hai ngón tay kẹp lấy, đưa vào trong miệng, cũng không buông tay ra, chỉ dùng răng cửa cắn lấy phần vỏ, dùng sức mυ'ŧ một hơi, đem thịt quả hút ra, vỏ nho thì vẫn lưu lại giữa hai ngón tay, bị nàng bỏ lên đĩa không trên bàn. Trái nho này hơi to so với miệng nàng, nàng phải dùng đầu lưỡi lùa qua lùa lại cắn mấy lần, trong miệng đầy nước nho ngọt ngào, khiến cho đôi mắt hạnh của nàng thỏa mãn mà híp lại. đợi hưởng thụ xong, hạt nho lại nhả vào lòng bàn tay, sau đó thả vào đĩa không kia.
Dự vương nhìn xem thấy có ý tứ, cũng học theo, ăn đến quả thứ hai liền nắm được bí quyết, vỏ nho phun ra đều một dạng giống như của nàng.
Ăn nho xong, Dự vương sợ nàng chưa tiêu hết, lại cùng nàng ngồi nói chuyện chơi một lát, mới để cho nàng đi ngủ trưa.
Qua một canh giờ, Dự vương đoán chừng Diệp Thiên cũng nên tỉnh ngủ rồi, vừa định đi qua tìm nàng, Diệp Thiên đã tự mình đến chỗ hắn.
"Thiên Thiên, đến đây, ngủ có ngon không?" Dự vương tựa người trên giường êm, cũng không đứng dậy, vẫy tay kêu nàng lại.
Diệp Thiên chầm chập đi đến bên cạnh Dự vương, bò lên trên giường êm, tựa ở bên người hắn, cái trán ở trên cánh tay hắn cọ xát hai lần, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, khổ sở, "Ngôn ca ca, muội muốn về nhà."
"Làm sao vậy, không phải đã nói muốn ở lại một ngày sao?" Chẳng lẽ có người nào dám to gan làm cho nàng tức giận rồi? Dự vương đem nàng kéo đến trước mặt mình, bên trong đôi mắt phượng hiện lên một tia sắc lạnh, ai dám to gan như vậy, ở ngay dưới con mắt của hắn cũng dám bất kính với tiểu vương phi?
Diệp Thiên nhướng mày, mềm nhũn dựa lại vào trong ngực hắn, không nói chuyện, chỉ ủy khuất hừ hừ hai tiếng.
Dự vương lúc này mới cảm giác không thích hợp, ôn nhu hỏi: "Thiên Thiên có phải không thoải mái chỗ nào hay không?" Vừa nói, ngón tay thon dài của hắn vừa đặt lên trán nàng dò xét, quả nhiên có chút nóng rồi.
"Mau đi gọi Lộc y chính đây!" Dự vương phân phó một tiếng, Khang công công lập tức lao như gió ra ngoài, hắn vừa rồi cũng mới chú ý tới, tiểu vương phi nhà mình bình thường vô cùng hoạt bát đáng yêu, chưa từng ỉu xìu, yên tĩnh đến như vậy, sắc mặt Dự vương thay đổi, hắn biết ngay là tiểu vương phi không thoải mái.
Lộc y chính một đường chạy tới, Khang công công ghét bỏ lão chạy chậm, một tay giúp lão ôm hòm thuốc, một tay nắm lấy cánh tay lão, dù như thế, Lộc y chính cũng phải chạy đầu đầy mồ hôi, dù sao chỗ lão ở cũng cách viện tử của Dự vương viện tử khá xa.
Dự vương đứng dậy ngồi vào ghế, đem Diệp Thiên trực tiếp ôm vào trong ngực, Lộc y chính không để ý tới việc lau mồ hôi, ba ngón đặt lên cổ tay của Diệp Thiên, tập trung tinh thần bắt mạch. Mãi cho đến khi thời gian đã trôi qua hết một nén nhang, Dự vương đều có chút không chịu đựng nổi, mới thấy đôi mắt nhỏ của Lộc y chính có chút ngưng trọng, lại cho Diệp Thiên đổi sang tay kia tiếp tục xem mạch.
Dự vương lúc này chỉ muốn túm lấy cổ áo lão mà hỏi đến cùng là có chuyện gì xảy ra, lại lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến lão, đành nhẫn nhịn không phát tác tính tình, Khang công công đứng một bên thấy cũng run như cầy sấy, âm thầm cầu nguyện tiểu vương phi đừng mắc phải bệnh gì quá nghiêm trọng.
Hai tay đều bắt mặt qua một lượt, Lộc y chính cau mày, vừa định vuốt râu mép của mình, bàn tay giơ lên lưng chừng lại dừng lại, "Tiểu vương phi là bị thủy đậu."
Dự vương cùng Khang công công đồng thời nhẹ nhàng thở ra, thủy đậu thì đơn giản rồi, Diệp Thiên cũng đã tám tuổi, lúc này bị thủy đậu cũng không quá nguy hiểm, vừa rồi nhìn bộ dáng nghiêm túc của Lộc y chính, bọn hắn còn nghĩ là tiểu nha đầu mắc phải loại bệnh gì không thể trị được rồi chứ.
Lộc y chính lại nói: "Thủy đậu bệnh này rất dễ truyền nhiễm, người nào chưa từng bị qua người nhất định phải cách xa tiểu vương phi một chút, người hầu hạ đều phải đã từng bị qua rồi mới được. Ta sẽ chuẩn bị chút thuốc, nấu một nồi nước thuốc lớn, tất cả những ai vừa rồi đã tiếp xúc qua với tiểu vương phi, đều phải cẩn thận rửa tay mới được, quần áo cũng phải đem thiêu hủy." Trong lúc lão nói chuyện, cặp mắt nhỏ lại tập trung trên người Dự vương, vương gia luôn ôm tiểu vương phi như thế, bây giờ chính là đối tượng trọng điểm lão cần chú ý.
Dự vương liếc nhìn lão nói, "Bản vương khi còn bé đã từng bị thủy đậu rồi."
"Ngôn ca ca bị thủy đậu lúc nào?" Diệp Thiên đáng thương lôi kéo tay áo hắn, "Bị cái này có khó chịu không?" Vì cái gì đậu còn chưa có xuất hiện đâu, nàng đã cảm thấy toàn thân không thoải mái rồi chứ.
Dự vương đau lòng vuốt vuốt đỉnh đầu nàng, "Ta là ở lúc còn rất nhỏ bị qua, không nhớ rõ là cảm giác thế nào, có điều Thiên Thiên đừng quá lo lắng, có ta ở đây, ta sẽ chăm sóc Thiên Thiên." Hắn là ở một tuổi bị thủy đậu, loại bệnh này đối với một đứa nhỏ như vậy là cực kỳ nguy hiểm, đương nhiên, đây là do những nữ nhân trong hoàng cung kia vì ghen ghét mẫu phi tạo ra, may mắn mà hắn mạng lớn, lại có mẫu phi ngày đêm không chợp mắt tỉ mỉ chăm sóc chiếu cố, mới vượt qua.
"Lộc y chính nói là sẽ truyền nhiễm đó, muội nên về phủ thì tốt hơn." Diệp Thiên giãy dụa muốn xuống đất, nàng làm sao có thể tiếp tục ở đây lây bệnh cho toàn bộ Dự vương phủ được chứ.
Dự vương lập tức nắm chặt cánh tay nàng, đem nàng ôm vào ngực, "Không được, Thiên Thiên hiện tại không thể ngồi xe ngựa đi ra ngoài, nổi đậu là không thể ra gió."
Lộc y chính cũng gật đầu liên tục, "Không sai, tiểu vương phi hiện tại không thể ra cửa được, vẫn là nên lưu lại vương phủ đi. Có vương gia cùng vi thần chăm sóc, cam đoan sẽ không lưu lại mặt rỗ."
"Mặt rỗ?!" Diệp Thiên giật nảy mình lập lại.
Lộc y chính rất nghiêm túc nói: "Đúng vậy, nếu như chăm sóc không chu toàn, hoặc là gặp phải gió, trên thân thậm chí trên mặt rất dễ dàng lưu lại sẹo nhỏ, đến lúc đó liền thành mặt rỗ rồi."
Diệp Thiên bị dọa cho hướng Dự vương trong ngực rụt lui vào, cũng không đề cập tới nữa chuyện đi về nhà nữa.
Dự vương cười như không cười nhìn Lộc y chính, hắn rất hoài nghi Lộc y chính là ngứa nghề, khó khăn lắm mới có một bện nhân cần lão chăm sóc, cho nên muốn liều mạng lưu lại. Nói đến, bản thân hắn chưa từng bệnh qua, Thiên Thiên cùng mẫu thân, và ca ca nàng lại đều do Lộc y chính đến chữa trị rồi.
Dự vương ôm lấy Diệp Thiên, chuẩn bị đem nàng đưa về viện tử của nàng, hắn cũng muốn ở lại bên đó, cho đến khi nào nàng hoàn toàn khỏe lại mới thôi.
Lộc y chính xách hòm thuốc, quay về lương y sở kê đơn thuốc, Khang công công đi theo sau lưng Dự vương.
Dự vương quay lại nhìn Khang công công, hỏi: "Ngươi từng bị thủy đậu chưa?"
"Dạ, chưa từng." Khang công công hiên ngang lẫm liệt nói, sao đó lại một bộ thấy chết không sờn tiếp tục, "Nô tài đi theo hầu hạ chủ tử, cho dù bị nhiễm bệnh cũng không sợ."
Dự vương khí cười, đá hắn một cước, "Lăn đi, hiện tại cũng không phải lúc cho ngươi biểu hiện sự trung tâm, ta không thể rời khỏi viện tử, trong phủ này còn phải để ngươi chiếu ứng trong ngoài, việc nhỏ chính ngươi tự quyết định, đại sự thì ở cách cửa viện bẩm báo lại cho ta."
Khang công công nghe vậy dừng bước lại, đôi mắt lom lom nhìn chủ tử nhà mình ôm tiểu vương phi rời đi.
Viện tử của Diệp Thiên đang rối ren một trận, người chưa từng bị thủy đậu đều rời khỏi viện tử, ở bên ngoài cửa viện tập hợp lại một chỗ, chờ Lộc y chính nấu thuốc xong tập thể đi thanh tẩy, rửa sạch, những ai đã từng bị qua thì lưu lại, có điều trước khi tiểu vương phi hoàn toàn khỏe lại thì không thể đi ra khỏi viện tử này.
Bạch Trân nước mắt rưng rưng, "Nô tỳ không đi, nô tỳ muốn ở lại hầu hạ cô nương." Cô nương chính là đang rất khó chịu kìa, nàng sao có thể rời đi chứ, cùng lắm thì để cho nàng cùng cô nương đều ra thủy đậu là được rồi.
Diệp Thiên dỗ dành nàng, "Trân à, ta vẫn đang rất tốt mà, một chút cũng không khó chịu, ngươi mau đi tẩy rửa sạch sẽ, đổi quần áo rồi hồi phủ đi, trở về báo tin cho mẫu thân và ca ca ta nữa."
Đúng rồi, phu nhân và thế tử vẫn còn chưa biết chuyện này đâu, nàng phải tranh thủ thời gian về báo cho phu nhân mới được, Bạch Trân lau nước mắt, cẩn thận lui ra ngoài cùng mọi người tẩy rửa cho sạch sẽ, thay một bộ y phục sạch sẽ khác liền mau chóng rời khỏi Dự vương phủ.