Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 28: Để nàng làm sủng hậu chứ không làm hiền hậu

Rời khỏi thuyền hoa của thái tử, ba người cùng lên thuyền hoa của Tế Bình hầu phủ, sau đó Dự vương lại đưa theo Diệp Thiên lên bờ, Diệp Sở thì lưu lại trên thuyền hoa, hắn không yên tâm Diệp Phù, liền lệnh cho thuyền hoa nhà mình đi xa xa theo sau thuyền hoa của thái tử.

Sau khi Dự vương dẫn Diệp Thiên lên bờ, lại quay đầu nhìn thoángvề phía thuyền hoa của thái tử, hắn dĩ nhiên biết rõ sở thích biếи ŧɦái kia của thái tử, Diệp Phù lưu lại đó chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Chỉ là Diệp Phù kia, trừ phi hắn không để ý đến ý nguyện của thái tử cưỡng ép đem nàng rời đi may ra..., mà không, nhìn bộ dáng kia của nàng là quyết tâm muốn lưu lại bồi thái tử rồi. Hai chân mày Dự vương nhíu lại, nếu là đó là hảo tỉ muội của Thiên Thiên, hắn cho dù phải đắc tội thái tử cũng đáng được, thế nhưng, Diệp Phù kia rõ ràng đối xử với Thiên Thiên không hề tốt, đó là còn chưa kể tới nhị phòng Tế Bình hầu phủ đã làm ra vô số chuyện độc ác đối với ba mẫu tử của đại phòng Thiên Thiên...

"Ngôn ca ca đang suy nghĩ cái gì đó? Vẫn còn có chuyện gì muốn cùng thái tử trao đổi sao?" Diệp Thiên có chút bận tâm hỏi, không biết có phải hay không mình đã vô tình quấy rầy chính sự của hắn, hắn là vì muốn dẫn mình đi ăn mà quên mất chuyện trọng yếu gì cần làm a.

"Không có." Dự vương lấy lại tinh thần, hắn xưa nay cũng không phải loại người tốt vui thích phổ độ chúng sinh gì, huống chi đó còn là cừu nhân của Thiên Thiên, được rồi, cứ mặc kệ Diệp Phù kia đi, nàng ta muốn làm gì thì cứ việc, dù sao đó cũng là con đường mà tự bản thân nàng ta lựa chọn lấy, sau này cũng không thể oán trách ai được, vẫn là tiểu vương phi của mình quan trọng hơn nhiều."Ta ta định sẵn một nhã gian ở Thiên Hương lâu, bây giờ đưa Thiên Thiên đến đó dùng bữa, có được không?"

"Thiên Hương lâu sao!" Diệp Thiên cao hứng nhảy dựng lên, "Đồ ăn của Thiên Hương lâu đồ rất rất ngon, ca ca đã từng mang muội đi ăn thử qua, còn có một đạo món ăn làm từ cá tươi xắt lát ăn vào cực kỳ ngon miệng, lần trước muội đều ăn đến mức no căng cả bụng đâu."

"Được, vậy chúng ta hôm nay liền ăn món cá tươi đó." Dự vương nhìn thấy miệng nhỏ của nàng chẹp chẹp liên tục, hiển nhiên là đã thèm ăn rồi, vui vẻ cười cười xoa xoa đỉnh đầu nàng, ôm lấy nàng bế thả vào xe ngựa.

Lúc này đã quá chính ngọ, bên trong Thiên Hương lâu cũng không còn nhiều người cho lắm, Dự vương dẫn Diệp Thiên lên tầng cao nhất, tùy ý chọn vài đạo món ăn, hắn biết rõ khẩu vị của Diệp Thiên cho nên chọn ra đều là những món nàng thích ăn, dĩ nhiên cũng không thể thiếu món cá tươi xắt lát vừa rồi nàng khen lấy khen để kia.

Diệp Thiên ngồi trên ghế, sờ sờ bụng nhỏ đã xẹp lép vì đói bụng, mỏi mắt trông mong thức ăn được dọn lên.

Dự vương buồn cười nhìn nàng, lại có chút đau lòng, tiểu nha đầu rất thích mỹ thực, đoán chừng là cũng không chịu đựng nổi việc phải chờ đợi đồ ăn lâu đến như vậy. Cũng may, Thiên Hương lâu chuẩn bị đồ ăn rất nhanh, chỉ chốc lát sau, tất cả những món ăn bọn họ gọi đều đã được bưng lên bày ra mặt bàn.

Dự vương trước hết gắp cho nàng một ít nấm Khẩu Bắc và một miếng gà, thả vào trong chén của nàng, lại gắp một phiến cá tươi nàng yêu thích, cẩn thận đem xương cá đều gỡ bỏ sạch sẽ, mới tiếp tục thả vào trong bát của nàng.

(*) bàn về mấy món ăn thì ta thua rồi.

"Ngô ngô." Diệp Thiênvừa ăn vừa liên tục gật đầu, thật sự là ăn quá ngon rồi.

Bản thân Dự vương cũng không ăn được bao nhiêu, chủ yếu đều ngồi giúp Diệp Thiên gắp thức ăn cùng gỡ xương cá, hắn biết nàng đang đói bụng, sợ nàng vội vàng ăn cá lát kia, sẽ bị hóc xương cá, cho nên, cá lát trong chén của nàng tất cả đều là hắn tự tay gỡ sạch xương rồi đưa qua.

Diệp Thiên ăn thẳng đến lúc bụng no căng, hơi hơi chướng lên rồi mới chú ý tới Dự vương vẫn một mực hầu hạ mình, nàng có chút ngượng ngùng, gắp cho Dự vương một đũa rau trộn, "Ngôn ca ca, không cần giúp muội nữa, huynh cũng mau ăn đi."

"Có thể phục vụ Thiên Thiên dùng bữa, trong lòng ta rất cao hứng đâu." Hắn nói là nói thật, kiếp trước nàng đoan trang ôn nhu biết trước biết sau, đối với mình một tấm chân tình, hai người cũng là thập phần ân ái, nhưng nàng luôn có chút câu nệ, không có đáng yêu hoạt bát giống như bây giờ, nếu như hắn phục vụ nàng dùng bữa như lúc này mà nói, nàng khẳng định là không cách nào bình tâm tĩnh khí mà tiếp nhận.

Chỉ có Thiên Thiên tuổi còn nhỏ như thế này, mới có lá gan tiếp nhận việc hắn tự mình phục vụ nàng đi, mà bản thân hắn, cũng rất thích loại cảm giáctự nhiên thân mật này, tiểu nha đầu âm thanh nhuyễn nhuyễn nhu nhu gọi hắn là "Ngôn ca ca", yên tâm thoải mái để hắn phục vụ cho, lại còn biết tự tay bện trường mệnh kết tặng cho hắn. Hắn đã quyết định, cứ như vậy sủng ái nàng, làm cho nàng ngay từ khi còn nhỏ thế này, liền quen thuộc với sủng ái của hắn. Một thế này, hắn muốn biến nàng thành sủng hậu, mà không phải đi làm hiền hậu.

Lúc Dự vương đưa Diệp Thiên trở về Tế Bình hầu phủ đã là buổi chiều giờ Thân, không chỉ có Diệp Lệ chờ đợi đến lo lắng gấp gáp, thầm hận bản thân vì sao lại không cùng muội muội cùng ra ngoài, ngay cả nhị thái thái Tề thị cũng đã chờ đến sốt ruột, bình thường đi ra ngoài xem đua thuyền rồng cũng chỉ đến buổi trưa liền nên trở về rồi, như thế nào đến bây giờ rồi còn không thấy người đâu.

Nghe nói Diệp Thiên đã trở về, mà Diệp Phù lại không thấy đâu, Tề thị vội vàng tìm tới hỏi thăm "Thiên tỷ nhi a, đại tỷ tỷ của con không phải cùng đi với con sao? Vì sao nàng bây giờ không cùng con trở về?"

Diệp Thiên không chút hoang mang tự kể lại một lượt, "Ta cùng đại tỷ tỷ đầu tiên ngồi ở thuyền hoa nhà mình xem đua thuyền rồng, nhị ca cũng ở đó. Về sau lại gặp được thái tử điện hạ cùng với Dự vương điện hạ, ba người chúng ta được mời lên thuyền hoa của thái tử điện hạ. Ngồi một lát, ta cùng Dự vương điện hạ muốn đi ăn trưa, nhị ca cũng muốn đi, hắn gọi đại tỷ tỷ đi cùng, nhưng mà đại tỷ tỷ không chịu, còn nói là nàng chưa đói bụng, thái tử điện hạ liền để cho mấy chúng ta đi trước. Ta cùng Dự vương điện hạ đi Thiên Hương lâu dùng bữa, nhị ca lưu lại thuyền hoa của hầu phủ chúng ta, đi theo sau thuyền hoa của thái tử điện hạ. Ta dùng bữa xong liền từ Thiên Hương lâu hồi phủ, cũng không biết bây giờ đại tỷ tỷ đang ở nơi nào."

Diệp Lệ nghe xong khóe miệng đều mím chặt lại, Diệp Phù này lá gan cũng thật là lớn, da mặt thật là dày a, sau này phải nhắc nhở muội muội cách xa nàng một chút mới được.

Tề thị một bên vừa lo lắng một bên trong long lại khẽ nhảy nhót lên, Phù tỷ nhi cùng thái tử điện hạ cô nam quả nữ lưu lại trên thuyền hoa, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đi. Bất quá, nếu như thật phát sinh cái gì, thái tử điện hạ khẳng định cũng sẽ phụ trách đi, chí ít một vị trí trắc phi hẳn là có thể đi, dù sao, cũng là do thái tử điện hạ để Sở ca nhi cùng Thiên tỷ nhi đi trước, cái này cũng đồng nghĩa với việc giữ Phù tỷ nhi lại còn gì.

Trời ạ, trắc phi! Là trắc phi của thái tử đó! Tề thị hưng phấn đến mức muốn hô to vài tiếng, hiện tại là trắc phi, vậy tương lai liền trở thành hoàng phi, quý phi, nếu như thái tử phi xảy ra chuyện không may, vậy thì nữ nhi nàng liền có khả năng trở thành hoàng hậu. Hoàng hậu a! Hoàng hậu a!!! Tề thị càng nghĩ càng kích động, xoay đầu mau chóng trở về viện tử của mình, ở trong phòng liên tục đi tới đi lui, cũng không thể tỉnh táo lại. (Não bổ là bệnh a, nữ nhi mới mười hai tuổi đó trời)

...

Sauk hi Dự vương, Diệp Thiên cùng Diệp Sở rời khỏi thuyền hoa, Diệp Phù miễn bàn có bao nhiêu cao hứng, thái tử điện hạ để cho bọn hắn đi trước, lại giữ mình lại đây, như vậy đã thể hiện rõ điện hạ có hảo cảm với mình, vừa rồi trường mệnh kết kia dâng lên thật là đúng lúc rồi! Nàng nhớ tới thái tử ở trong lòng bàn tay mình vẽ vẽ một chút, tim liền kích động nhảy lên dồn dập, điện hạ như vậy là có ý tứ gì a?

Thái tử phất phất tay, để bọn người hầu hạ tất cả đều lui xuống, toàn bộ lầu hai của thuyền hoa lập tức chỉ còn lại hai người bọn họ.

Diệp Phù thấy thái tử tự rót rượu tự uống, đánh bạo đi đến bên cạnh hắn, phủ phục ở bên người hắn, "Điện hạ, để Diệp Phù hầu hạ ngài uống rượu."

Ngón tay của nàng vừa mới chạm đến bầu rượu, thái tử lại đột nhiên nắm lấy cằm nàng, híp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng. Trái tim của Diệp Phù suýt chút nữa đã nhảy vọt ra ngoài,, mấy đốt ngón tay đang giữ bầu rượu cũng không khỏi biến thành trắng bệch. Nàng không biết thái tử có ý gì, thế nhưng ngón tay của thái tử lại dùng sức quá nhiều, cằm của nàng hiện tại vô cùng đau đớn. Nàng muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng là cằm của nàng đều bị gắt gao nắm chặt, không thể mở miệng được, nàng vừa đau vừa sợ, trong mắt dần dần nổi lên một tầng hơi nước.

Thái tử tỉ mỉ quan sát khuôn mặt nhỏ trước mắt, lông mày là đã họa qua, bờ môi bôi son đỏ, trên mặt thoa đầy son phấn, một chút đều không có sạch sẽ đáng yêu, không giống như mấy tiểu cô nương ngây ngô, ngờ nghệch lại giống như là loại nữ nhân thành thục, hiểu đời ở Đông cung vậy

Thái tử nhíu mày, chán ghét hất tay ra, lạnh giọng phân phó: "Đem mặt rửa sạch sẽ cho ta."

Diệp Phù ngu ngơ trong chốc lát, mới phản ứng được đang thái tử nói gì. Nàng sờ sờ lên mặt mình, không biết có phải hay không mặt mình dính phải thứ gì ô uế bẩn thỉu, mới chọc cho thái tử chán ghét như thế. Nàng không dám chần chờ, vội vàng bò dậy, nhìn quanh một chút, phát hiện chỗ này cũng không phải là một gian phòng lớn chiếm toàn bộ không gian, mà còn có một gian phòng nhỏ bên cạnh, buông thõng rèm châu, Diệp Phù thử thăm dò đi tới đó.

Trong phòng quả nhiên bày biện sẵn chậu nước, không chỉ có thế, còn có một trương giường cực kỳ lớn, tựa hồ là để nghỉ ngơi. Diệp Phù trông thấy trương giường kia, không hiểu tại sao liền mặt đỏ tim run, vội vã đi đến bên chậu nước, dùng nước đem cả khuôn mặt đều tẩy rửa cẩn thận, kỹ càng.

Đợi đến khi hoàn toàn chắc chắc mặt mình đã tẩy rửa sạch sẽ rồi, Diệp Phù mới đi ra ngoài, nàng do dự, không biết mình có nên lớn mật tiếp tục đến bên người thái tử nữa hay không, hay vẫn là đàng hoàng trở lại vị trí của mình.

Còn thất thần cái gì, không phải muốn thay cô rót rượu sao?" Thái tử ngước mắt nhìn nàng.

Diệp Phù mừng rỡ, chạy chậm đến tới, tay nâng bầu rượu, rót cho thái tử một chén rượu tràn đầy. Khoảng cách gần như vậy, thái tử liền cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của nàng, lần này thì tốt rồi, lông mày sạch sẽ, miệng cũng sạch sẽ, trên mặt cũng không có son phấn, thoạt nhìn vẫn là một tiểu cô nương ngây thơ, thiên chân vô tà. Rất tốt, hắn liền thích nhất là tiểu cô nương ngây thơ.

Thái tử bưng chén rượu lên, lại đưa đến bên môi Diệp Phù, chén rượu hơi nghiêng một chút, mắt thấy rượu kia phải đổ ra ngoài, Diệp Phù giật nảy mình, vội vàng ngậm lấy miệng ly, cổ tay thái tử khẽ đảo, hơn nửa chén rượu trực tiếp tràn vào trong miệng Diệp Phù.

Diệp Phù không dám nhổ ra, đành phải kiên trì nuốt xuống.

Rượu mà thái tử uống làm sao có thể so sánh với loại rượu trái cây tỷ muội các nàng bình thường thích uống qua, rượu vừa vào đến cổ, liền hóa thành một cỗ nóng bỏng, từ yết hầu chảy thẳng xuống bụng. Diệp Phù bị cay đến ho sặc lên, nàng càng muốn nhịn xuống, lại càng ho đến lợi hại, thẳng đem chính mình ngẹn đến mặt đỏ bừng tới tận mang tai.

Thái tử híp mắt thưởng thức nàng quẫn bách, không sai, đây chính là trạng thái mà hắn thích, đối với nam nhân hơi có chút ý thức, nhưng lại vẫn chưa hoàn toàn hiểu được những chuyện sẽ phát sinh, nếu như lại còn không hiểu được chủ động câu dẫn nam nhân, thì càng hoàn mỹ. Nhưng dù sao cũng đã lớn thêm một hai tuổi, đã hiểu biết thêm nhiều chút, đáng tiếc. Có điều, nếu như không phải như thế, làm sao lại có thể chủ động dâng tới cửa đâu, nói cho cùng, đây đã là người nhỏ tuổi nhất trong số nữ tử chủ động đưa tới trước mặt hắn rồi.

Thái tử do dự một chút, nếu như là thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, thậm chí mười lăm mười sáu tuổi, liền xem như chủ động đến câu dẫn, hắn cũng sẽ tuyệt đối không động vào, dù sao hắn cũng không thích, đây cũng là nguyên nhân hắn chưa từng đυ.ng đến nữ tử nhà quan lại, chủ động tiến tới, đều là tuổi tác quá lớn, hắn không thích, hắn thích loại tuổi tác còn nhỏ, ngây ngô, cũng không biết chủ động, vì không để bị người khác nắm lấy nhược điểm, hắn cũng không thể quá cưỡng bách. Còn nữ nhân trước mắt này sao, ngược lại miễn cưỡng cũng có thể tạm dùng.

"Nhìn ngươi, đều đã ho thành cái dạng gì rồi, có phải hay không thở không nổi? Đừng sợ, để cô giúp ngươi thông khí." Thái tử vừa nói xong, liền cúi người hôn lên đôi môi đỏ của Diệp Phù.

... Thái tử hôn nàng!

Diệp Phù khϊếp sợ mở to hai mắt.

Môi của hắn như lửa nóng, mang theo nồng đậm hương rượu, có chút nồng nặc. Môi của hắn rất mềm, dán trên môi của nàng, không hề di chuyển, lại làm cho thân thể của nàng phát ra run rẩy, khí tức nam tử nồng đậm trên người hắn bao quanh thân thể nàng, làm cho huyết dịch toàn thân nàng đều sôi trào lên, đầu óc ong ong vang lên, không cách nào tiếp tục suy nghĩ được gì.

Thái tử rất hài lòng với phản ứng của nàng, chính là như vậy, cái gì cũng chưa từng trải qua, hết thảy đều hoàn toàn mới lạ, vừa chạm một cái liền run rẩy, đây chính là cảnh giới mà hắn ưa thích nhất.