"Các ngươi lui xuống trước đi, ta tắm một lát là xong" Có chút uể oải mà dựa vào bên cạnh thau tắm, Liễu Mị Như lười nhác mà sai bảo bọn tỳ nữ đi xuống, tự mình dự định tắm trong chốc lát, chỉ mấy phút sau bọn thị nữ đều đã đi ra ngoài.
Những ngón tay đẹp khảy khảy nụ hoa trên mặt, Liễu Mị Như cảm thấy cảm người thoải mái đến phiêu phiêu lâng lâng, giống như đang ở trên đám mây chuyển động. Không biết khi nào đã có hai tay to xoa xoa đầu vai nàng, làm nàng nhịn không được "ưm" một tiếng, vừa quay đầu lại thấy người đến là phu quân Vương Nguyên Sơn của Lý Dao Dao, nàng sợ tới mức che lại thân loả lồ của chính mình, trốn đến bên kia thau, hốt hoảng nói: "Ngươi, sao ngươi lại ở chỗ này? " Căng thẳng mà nhìn nam nhân trước mặt, Liễu Mị Như cảm thấy thân mình của nàng vừa nóng vừa bỏng, một loại cảm giác kỳ quái lan khắp toàn thân.
"Mi Như, Mị Như ngoan của ta, cho ta làm một lát đi, ta sẽ không nói cho người ngoài biết đâu" Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nam nhân liền yêu ngàng, hận không thể triền miên quấn quít với nàng, đáng tiếc thê tử trong nhà quản quá chặt, hắn ngay cả cơ hội xuống tay một chút cũng không có. Thật sự rất khó khăn có được cơ hội, hắn chỉ có thể dùng chút thuốc làm nàng phục tùng. Nghĩ đến nữ nhân này, nam nhân cũng bất chấp không quan tâm đến cái gì, chỉ một tay vớt nàng từ trong nước lên, giữ gắt gao ở trong lòng ngực chính mình.
"Không cần, không cần, ngươi mau buông ta ra, ư... cứu mạng" Cả người ướt dầm dề mà bị Vương Nguyên Sơn ôm vào trong ngực, Liễu Mị Như không ngừng vùng vẫy, nhưng mà không biết vì sao ngay cả một chút sức lực nàng cũng không có, chỉ có thể đánh lung tung vào thân mình nam nhân.
Nam nhân lại mặc kệ nàng giãy giụa, kéo cằm nàng lên một phen, cúi đầu ngậm lấy môi nhỏ của nàng mυ'ŧ vào trong. Từ khi cùng Lý Dao Dao đến Từ gia làm khách, sau khi gặp được mỹ nhân nhi sinh ra vô cùng dụ hoặc động lòng người này, Vương Nguyên Sơn vẫn luôn nhớ mãi không quên ngàng, chỉ nghĩ phải làm thế nào để lừa nàng lên giường mình, đáng tiếc bản thân hắn đã ám chỉ rất nhiều lần rồi nhưng mỹ nhân nhi tuân thủ lễ tiết này vẫn luôn không muốn giao hoan cùng hắn, thật sự là bí quá nên hắn đành phải ra hạ sách này.
_______
"Chủ tử, ngài tốt xấu gì cũng ăn một ít đi, bực bội cũng không có tác dụng gì, gia cũng không ở đây, tức giận là hại bản thân mình nga" Đã qua giờ cơm trưa, sắc mặt chủ mẫu không vui khó ở vẫn là không chịu ăn uống gì, Xuân Đào đi theo phía sau nàng đã sốt ruột đến hỏng rồi, chỉ phải cẩn thận mà khuyên bảo nàng.
"Không cần đi theo ta, ta tức còn chưa hết đâu, cút sang một bên đi" Bởi vì từ nhỏ đã không có mẹ đẻ, Lý Dao Dao vẫn luôn được bà ngoại nuôi nấng, tích cách khó trách khỏi hơi kiêu căng, tuy rằng nàng biết Xuân Đào là vì muốn tốt cho mình, nhưng nghĩ đến trượng phu cùng tên mã phu đáng chết kia làm nàng mất sạch mặt mũi, nàng liền tức giận bốc khói, một lúc không thể nào hạ lửa được?
"Xem ngươi làm ra vẻ kìa, thích ăn gì thì ăn đi. Nếu không ăn thì lại gầy, trượng phu nhà ngươi đi tìm "khuê nữ" xinh đẹp khác, lúc ấy ta cũng mặc kệ ngươi đấy."
Lý Dao Dao bên này bởi vì không có chỗ trút giận, đang bực mình, nàng dang dạo bước lung tung ở dưới lầu khách điếm, không thể ngờ lại nghe được thanh âm nói chuyện của tên mã phu hạ đẳng kia, lời kia nghe như thế nào cũng thấy hắn đang mắng thẳng mặt mình, nàng tức giận đến đi theo thanh âm tới cuối hàng lang, chỉ thấy mã phu xấu xí kia đang giáo huấn một con ngựa mẹ, tức khắc khiến cho Lý Dao Dao cảm thấy chính mình đã chịu nhục nhã vô cùng lớn: "Ngươi tới đây"
Mới vừa rồi vô duyên vô vớ bị chủ mẫu yêu dấu đuổi ra ngoài, A Sửu cảm thấy có chút khó hiểu, Dương quản sự còn khen hắn thông minh, bởi vì không bị đánh chỉ bị đuổi tống cổ ra ngoài, làm đầu to hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không thể nghĩ thông suốt, ăn qua cơm trưa, hắn liền đến đây thăm mấy bảo bối của mình, rốt cuộc nhờ có chúng nó mà hắn mới có thể đánh xe mỗi ngày cho chủ mẫu, đánh xe cho chủ mẫu mỗi ngày là có thể nhìn thấy giày thơm của chủ mẫu khả ái nhu nhu nhược nhược đạp lên lưng chính mình.
Nhưng mà hôm nay không biết bị làm sao? Con ngựa mẹ này thế nhưng không chịu ăn cỏ, một máng cỏ đầy làm mã phu bối rối. Ngay lúc hắn đang dạy dỗ con ngựa mẹ này vài câu, lại nghe thấy thanh âm đáng yêu mềm mại của chủ mẫu. Vừa quay đầu lại thấy chủ mẫu đang đứng ở ngay cạnh hàng lang, A Sửu lập tức nhếch môi cười, lại nghĩ tới chủ mẫu yêu sạch sẽ, vội phủi phủi bụi bặm trên thân mình xong mới bước lên trước: "Phu nhân"
Mã phu mới tiến sát được vài bước, Lý Dao Dao lập tức ngửi được mùi xạ hương dày đặc, làm nàng giật mình một trận, tao huyệt lại mất tự nhiên mà co thắt một đợt, làm nàng sợ tới nổi ngồi xuống không được tự nhiên, vì để che giấu hoảng loạn trong lòng, Lý Dao Dao chỉ lấy quạt tròn che lấy nửa khuôn mặt chính mình, cực kỳ không vui nói: " Vừa rồi, người liên tục nói cái gì? "