Giáo Bá Và Giáo Thảo

Chương 33.2

Ttc biết nếu mình nói vậy thì nhất định thiếu nữ trước mặt sẽ đưa bữa sáng mà Thành Hựu mua cho hắn.

Đây là tâm ý của Thành Hựu, Tống Cẩm Trình nhận lấy đáy lòng lại âm u.

Cậu hoàn toàn không biết bữa sáng tình yêu của mình bị người nào đó ăn luôn, Thành Hựu đang thảo luận với Triệu Văn Thanh về môn bơi lội sắp được đưa vào chương trình học.

Có thêm môn bơi không phải là quyết định lâm thời mà đã bắt đầu chuẩn bị từ một năm trước, chẳng qua bây giờ nhà trường mới xây xong bể bơi. Ý của lãnh đạo trưởng là muốn cho thêm môn bơi vào để học sinh phát triển toàn diện, mỗi tuần một tiết, tách từ tiết thể dục ra, bọn học sinh đều rất vui.

“Chắc chắn không, thật sự là tuần sau bắt đầu?”

“Đương nhiên, đến tin tức của tôi mà cậu còn không tin sao?”

Triệu Văn Thanh gật đầu khẳng định, ba dượng cậu ấy là lãnh đạo trường học luôn biết mấy tin tức này nhanh hơn người khác.

“Vậy được, cái thời tiết này nóng chết người, tôi đã sớm muốn đi bơi rồi.”

Trước đó Thành Hựu hay đến bể bơi ở khách sạn bơi, hai ba trăm một người, nhà bọn họ còn không có nhiều tiền như cậy, một tháng cậu chỉ được đi một hai lần, bây giờ trường học có hồ bơi, một tuần có thể bơi một lần, còn được miễn phí, thật tốt.

“Hôm nay anh Thành dậy sớm vậy, có tiến triển gì mới với nữ thần không, tôi vừa nghe nói trưa nay hai người định đi ăn cơm với nhau à.”

“Cậu quản nhiều vậy làm gì, cút cút cút.”

Thành Hựu không để ý đến Triệu Văn Thanh đang cười đê tiện, cậu nhìn về phía Tống thiến Thiến.

Hình như cô ta đang đọc sách, che miệng cười với Tống Cẩm Trình.

Thành hựu không nghĩ ra, rốt cuộc cậu kém Tống Cẩm Trình ở điểm nào, còn không phải dươиɠ ѵậŧ nhỏ hơn một chút thôi sao, người khác cũng không biết chuyện này mà, cậu còn có hương vị đàn ông hơn hắn, vì sao Tống Thiến Thiến lại vẫn không động tâm.

“Cậu nói nếu cậu là con gái thì sẽ chọn tôi hay Tống Cẩm Trình?”

Thành Hựu chọc chọc Triệu Văn Thanh bên cạnh, chờ người kia trả lời.

“Chọn Tống Cẩm Trình…Đương nhiên là không có khả năng, chắc chắn là chọn đại ca, vừa men vừa chơi bóng rổ giỏi.”

Triệu Văn Thanh cười hì hì, bị Thành Hựu bóp chặt cổ.

“Đừng cho là tôi không biết cậu định nói muốn chọn Tống Cẩm Trình.”

Thành Hựu ngoài cười nhưng trong không cười.

“Không phải, anh Thành, cậu so mình với Tống Cẩm Trình làm gì, hai người không phải người một đường.”

Triệu Văn Thanh cảm thấy không thể so sánh được, Tống Cẩm Trình là ai chứ, nam thần vườn trường, học thần, thành tích nổi bật, là trò giỏi của thầy cô, về sau chắc chắn sẽ vào lớp trọng điểm, căn bản không giống như bọn họ.

Thành Hựu cười nhạo một tiếng, mặt cũng dần dần trầm đi.

“Nói cũng đúng.”

Thành Hựu lầu bầu, cậu nhìn sách giáo khoa sạch sẽ trước mặt, không có hứng thú nhìn một cái.

Đến giữa trưa, Thành Hựu và Tống Thiến đi ăn cơm cùng nhau, thấy cô ta không gọi theo người khác thì cậu thở phào một hơi, nếu Tống Thiến Thiến lại gọi thêm Tống Cẩm Trình thì Thành Hựu thật sự không biết nên làm sao.

Khi ăn cơm, Tống Thiến Thiến có chút ấp úng giống như đang muốn nói gì đó.

“Thiến cậu muốn nói gì thì nói thẳng đi.”

“Không có việc gì, tớ chỉ cảm thấy đồ ăn ở đây khá ngon

Tống thiến Thiến cười tươi, bộ dáng ngoan ngoãn khiến người khác cảm thấy được chữa lành.

“Vậy lần sau tôi lại mời cậu đến đây.”

“Được.”