Quay trở vào trong, nằm trên chiếc giường rộng lớn, dưới lưng là chăn ấm đệm êm nhưng tôi vẫn có cảm giác lạnh lẽo xuyên qua vải áo ngấm vào da thịt. Cô đơn, buốt lạnh cả cõi lòng.
Suốt mấy ngày qua có những đêm chẳng thể yên giấc, cứ nằm khóc đến thϊếp đi. Cái cảm giác khóc trong im lặng, tự cắn môi thật chặt để không bật ra tiếng nấc, không một ai biết tôi đã trải qua những gì. Nhiều lúc phải cố giấu cảm xúc vào tận sâu đáy lòng, phải đấu tranh với những dòng suy nghĩ tiêu cực của bản thân, rồi lại lặng lẽ lau đi nước mắt.
Tôi thường tự nhủ rằng cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, nhưng khi nói những lời này tôi hiểu chính mình đang bất lực, bởi vì không có cách nào giải quyết tình trạng trước mắt nên mới tìm một lý do để an ủi bản thân. Đôi khi chỉ vì đi sai một nước mà nát cả ván cờ, chỉ sai một bước chân mà trở thành người đi lạc, chỉ sai một suy nghĩ mà phải day dứt, hối hận cả đời.
Ngày hôm sau Dương Thiên Vũ thuê thợ phá bỏ vách tường ngăn cách giữa hai nhà để tiện qua lại. Hứa Thành Quân đi làm về trông thấy một màn này thì không khỏi thái độ:
- Cậu hỏi ý kiến mình chưa mà tự ý làm vậy?
- Người một nhà với nhau, cậu bớt khó khăn đi. Không có vách ngăn càng tiện đi lại chứ sao.
- Nếu mình khó khăn đã lập tức bắt cậu xây lại rồi đấy.
- Cậu đừng mặt mày cau có suốt ngày nữa. Trợ lý của cậu nói với mình dạo gần đây cậu khó tính lắm đấy nhé, nhân viên trong công ty cũng đến nghẹt thở vì cậu.
- Rồi sao? Ai không chịu được thì nghỉ việc.
- Hết nói nổi cậu. Chuyện của cậu tự cậu giải quyết, nhưng mình khuyên thật, đừng quá đáng quá kẻo sau này bản thân phải hối hận.
Hứa Thành Quân không buồn nói nữa, vắt chiếc áo vest lên vai, thẳng lưng sải bước lên lầu, gặp tôi cũng đang đi xuống cầu thang, anh ta liếc lườm tôi hai giây, buông lời:
- Mẹ kiếp. Ngứa mắt.
Tôi im lặng lướt qua anh ta, xuống dưới phòng ăn:
- Chị Liên, có cần em giúp gì không ạ?
Chị ấy quay ra nhìn tôi, mỉm cười:
- Không cần đâu, tôi nấu sắp xong rồi. Hôm nay cô chủ xong việc sớm à?
- Vâng.
- Cho phép tôi nhiều chuyện một chút. Cô chủ làm gì thế?
- Em mở cửa hàng thôi.
- Cô bán hàng sao, mặt hàng gì vậy?
- Nước hoa ạ.
- Chúc cô buôn may bán đắt nhé. Ngày nào cửa hàng cũng chật kín khách mua.
- Cảm ơn chị. Cửa hàng vẫn đang trong quá trình hoàn thiện nên chưa hoạt động, chắc phải hai tuần nữa mới được khai trương.
- Hôm ấy tôi nhất định sẽ đến chúc mừng cô.
- Dạ.
- Tối nay có mấy món cô thích, cô ăn nhiều vào nhé. Gần đây cô toàn ăn ngoài, chắc lại bỏ bữa, ăn uống thất thường nên mới gầy đi phải không?
Đúng là gần đây tôi ăn uống không đúng bữa, phần vì tâm trạng không tốt, phần vì quá bận, lúc xong việc đã quá bữa nên chẳng muốn ăn nữa. Tôi khẽ cười, nói đùa:
- Vâng. Tối nay em sẽ ăn hết sạch những món chị nấu luôn.
- Cô ra phòng khách ngồi chơi đi, đợi cậu chủ và cô Vi An nữa.
Tôi gật đầu rồi ra ngoài, bữa tối hôm nay là bữa đầu tiên ngồi chung bàn ăn với Hứa Thành Quân từ sau vụ việc kia xảy ra. Từ lúc về nhà đến giờ chưa thấy Vi An đâu, chỉ mong cô ấy mau mau xuất hiện, làm giảm bớt không khí căng thẳng giữa tôi và Quân. Thế nhưng phải đến khi Quân tắm gội xong đi xuống, bữa tối đã bày sẵn trên bàn Vi An mới sang. Thấy tôi ở nhà giờ này cô ấy cười rạng rỡ bảo:
- Lát có người cùng em nói chuyện phiếm rồi. Chúng ta mau ăn thôi, em đói quá.
Quân khẽ làu bàu nhưng không một ai nghe rõ anh ta nói. Vi An chau mày hỏi:
- Anh lẩm bẩm gì đó? Có giỏi nói lớn hơn em nghe xem nào?
Quân không nói không rằng đi thẳng vào phòng ăn. Vi An kéo lấy tay tôi bảo:
- Anh Quân xấu tính thật. Chị đừng để ý đến anh ấy làm gì, cứ coi như không khí đi, cùng em ăn một bữa thật là vui vẻ nhé.
Tôi gượng cười gật đầu cùng cô ấy vào trong. Trên bàn ăn Hứa Thành Quân lầm lầm lì lì không nói tiếng nào, chỉ có Vi An là liến thoắng kể chuyện cho tôi nghe, thi thoảng sẽ đặt ra vài câu hỏi để tôi trả lời.
Ăn được một bát, chợt thái độ Quân cọc cằn ra mặt, anh ta đặt mạnh bát chén xuống bàn làm gián đoạn câu chuyện của Vi An. Cô ấy ngẩng lên hỏi anh ta:
- Anh làm cái gì thế? Muốn đập bát ra à?
- Không ăn, ở đó mà nói lắm.
- Em nói với Khiết Đan chứ có nói với anh đâu. Hay anh cảm thấy khó chịu vì không có ai nói chuyện với anh?
Hứa Thành Quân đứng dậy, đẩy ghế ra sau, nhìn tôi chằm chằm nói:
- Mẹ nó. Nuốt không trôi với bản mặt xảo trá. Ngứa mắt.
Dứt lời, anh ta bỏ ra ngoài phòng khách. Vi An cũng đứng lên định đuổi theo anh ta nói lý lẽ thay tôi nhưng bị tôi giữ lại, tôi không muốn cãi nhau với Quân, cũng không muốn vì tôi mà anh em họ xích mích. Tôi nhìn Vi An lắc đầu:
- Ngồi ăn cùng chị.
- Anh Quân ngày càng đáng ghét, không chấp nhận được.
- Kệ đi.
Lời nói của Quân cứ quanh quẩn trong đầu tôi khiến tôi cũng chẳng muốn ăn nữa. Cố ăn thêm vài thìa cho hết bát cơm rồi cũng thôi. Sau khi xong bữa tối, Vi An bảo tôi:
- Khiết Đan, sang bên nhà với em một lát nhé. Em cho chị xem cái này.
Tôi tò mò hỏi Vi An nhưng cô ấy chỉ cười không chịu tiết lộ, bảo rằng qua đó sẽ biết ngay. Tôi theo chân Vi An sang nhà bên, cô ấy dẫn tôi đến gara, chìa tay về chiếc oto mui trần màu trắng phía trước:
- Chị thấy đẹp không ạ?
- Ừ. Rất đẹp.
- Vợ chồng em tặng chị đó.
- Sao cơ? Sao tự nhiên tặng chị?
Trước biểu cảm ngỡ ngàng của tôi, Vi An từ tốn giải thích:
- Chị cần có xe đi lại, không thể ngày nào cũng bắt taxi được, rất là bất tiện. Thế nên em đã bàn với Thiên Vũ, chọn một chiếc xe thích hợp tặng chị.
- Chị không nhận đâu. Chiếc xe này hẳn là đắt lắm.
- Chị nhất định phải nhận. Xe này không đắt chút nào. Chị quên Thiên Vũ là Tổng giám đốc của Tập đoàn Win sao? Thiếu gì oto cho chúng ta chọn chứ. Hay chị không thích kiểu dáng này, vậy chị em mình lựa mẫu khác nhé?
- Không phải…
Lòng tốt của Vi An tôi luôn ghi nhận nhưng không muốn nhận những món quà có giá trị đâu, đến lúc đó Hứa Thành Quân sẽ lại có thêm cơ hội móc mỉa tôi. Cơ mà tôi từ chối không được, Vi An lấy chìa khóa dúi vào tay tôi, bắt tôi phải nhận. Tôi miễn cưỡng nhận lấy, nói:
- Chị nhận cũng được nhưng em cho chị biết giá trị của nó được không?
- Chị quan tâm làm gì chứ? Chị chạy thấy thích là được rồi. Mẫu mới nhất của Tập đoàn Win đó, chị là người may mắn được sở hữu nó đầu tiên đó.
- Đợi chị có tiền, chị trả góp hàng tháng nhé.
- Không. Vợ chồng em không nhận tiền của chị đâu. Sắp đến hôn lễ bọn em rồi, chị tặng quà thì em xin, còn nữa, hôm nào em hết nước hoa, em qua cửa hàng chị chọn vài chai, chị free cho em nha.
Giá trị của chiếc oto này hẳn là rất lớn, dù vợ chồng Vi An nói tặng tôi nhưng sau này có đủ tiền tôi vẫn sẽ gửi lại em ấy. Còn về quà cưới và nước hoa, đương nhiên sẽ không thiếu cho Vi An:
- Ừ. Em thích mùi hương nào có thể qua cửa hàng chị lựa, nhưng nước hoa của chị chắc không so được với các hãng nước hoa nổi tiếng khác đâu.
- Nước hoa của chị? Không phải chị nhập nước hoa về bán à?
Biểu cảm của Vi An khó hiểu, chờ câu trả lời từ tôi:
- Không. Toàn bộ nước hoa của cửa hàng là chị từ điều chế hoặc mix các hương liệu có sẵn với nhau, nhưng chị đảm bảo mức độ giữ hương của nó không kém so với các hãng nổi tiếng khác đâu.
Vi An không giấu nổi vẻ ngạc nhiên trên gương mặt:
- Wow... chị Khiết Đan, chị là nhà điều chế hương sao?
- Chị nghiệp dư thôi, không thế so sánh với những nhà điều chế hương chuyên nghiệp đâu.
- Chị đừng khiêm tốn thế, em tin chắc chị không tầm thường. Chị biết không, ở Pháp em vẫn thường ngưỡng mộ những người có khứu giác nhạy bén, biết điều chế hương đó, không ngờ em lại may mắn như vậy, có một người chị dâu biết điều chế nước hoa. Vậy là mong muốn có một loại nước hoa chỉ thuộc về riêng một mình em nắm chắc trong lòng bàn tay rồi.
- …
- A… thích qua đi thôi. Cho em đòi hỏi một tí nhé, chị có thể dành thời gian điều chế nước hoa cho riêng em được không?
- Không thành vấn đề, nhưng em sẽ phải đợi lâu đó.
- Không sao. Em đợi được, miễn là đừng quá 3 tháng, được không ạ?
Lượng công việc của tôi đang rất dày nhưng nếu Vi An đã muốn, tôi sẽ cố gắng nghiên cứu cho cô ấy:
- Được. Chị sẽ cố gắng. Chị có làm tinh dầu và sáp thơm nữa, khi nào cửa hàng đi vào hoạt động, nếu em thích thì ghé lựa nhé.
- Dạ, nhất định em phải qua càng quét hết luôn.
Hôm sau, ngày đầu tiên lái xe đi làm, lúc đi qua đoạn đường giao nhau với con ngõ nhỏ, một người đàn ông lái xe moto bất ngờ từ trong ngõ đi ra. Mặc dù đã kịp thời phanh gấp nhưng vẫn không thể tránh khỏi va chạm. Thấy anh ta ngã trước đầu xe mình, tôi vội vàng bước xuống xem sao. Anh ta ôm một bên chân đầy đau đớn, tôi lo lắng, cuống quýt hỏi:
- Xin lỗi. Anh có bị sao không?
- Cô không thấy tôi đang rất đau sao? Cô chạy xe không để ý à?
- Tôi chạy chậm rồi đó, một phần cũng là lỗi do anh chạy từ trong ngõ ra mà phóng nhanh quá thôi.
- Cô…
Anh ta đang định nói gì đó nhưng lúc ngẩng đầu đối diện với tôi, chợt cả người anh ta hơi đơ ra. Nét mặt nhánh chóng chuyển hóa từ nhíu mày rồi dần giãn ra, sau đó thẫn thờ.
Bị anh ta ngây ngô nhìn, tôi xua xua tay trước mặt gọi:
- Này anh… anh gì ơi… anh đau chỗ nào?
Khóe miệng anh ta hơi cong lên, nói một câu chẳng hề liên quan:
- Đẹp… đẹp quá…
- Này anh…
Nghe tiếng tôi gọi lớn anh ta mới choàng tỉnh táo, lắp bắp nói:
- À… không… tôi không sao? Cô có sao không? Tôi có làm cô giật mình không?
Tôi ngồi trong oto thì việc gì chứ, lắc đầu đáp:
- Không. Anh có bị thương chỗ nào không? Hình như chân anh đang đau thì phải.
- Đâu có. Tôi bình thường mà, đây này, tôi đứng lên cho cô xem nhé. A…
Anh ta vừa cười nói vừa định đứng dậy chứng minh với tôi nhưng anh ta thực chất đã bị thương, một bên chân không thể đứng lên bình thường. Người đàn ông ngã bệt xuống đất, không giấu nổi đau đớn mà nhăn nhó mặt mày kêu lên.
- Anh ơi. Hình như anh bị thương không nhẹ đâu, để tôi đưa anh đến bệnh viện kiểm tra nhé.
- Ừ. Tôi cũng thấy chân mình không tốt cho lắm, phiền cô vậy.
Tôi dìu người đàn ông khập khiễng ngồi lên xe đến viện kiểm tra, sau một hồi thăm khám, bác sĩ nói anh ta bị gãy chân, phải băng bó mất một thời gian. Va chạm vừa rồi cũng có một phần lỗi nhỏ của tôi vì lúc đó đang mải nhìn vào điện thoại mà không chú ý lái xe, giờ anh ta như vậy tôi cần phải chịu trách nhiệm.
- Xin lỗi anh. Tiền viện phí của anh tôi sẽ trả ạ. Cần tôi bồi thường bao nhiêu xin anh cứ nói.
Biểu cảm anh ta thân thiện, không muốn tính toán với tôi:
- Không cần đâu, lỗi cũng do tôi mà. Cô đừng áy náy. Tôi tên Trung Kiên, cô có thể cho tôi biết tên của cô không?
- Tôi… tôi tên Trương Khiết Đan. Anh đã gọi báo với người nhà mình chưa, chân anh bị gãy di chuyện sẽ bất tiện, cần có người bên cạnh chăm sóc.
- Bố mẹ tôi ở trong Sài Gòn cơ, có mình tôi sống ngoài Bắc thôi. Vẫn là không nên nói với bố mẹ để họ khỏi phải lo lắng cho tôi.
- Vậy bạn bè của anh thì sao?
- Tôi không có bạn, ngày trước tôi học bên Nhật, mới về nước được một năm thì chuyển ra Hà Nội công tác được một tuần nên chưa quen ai.
- Giờ chân anh thế kia…
- Không sao, tôi sẽ xin ở lại bệnh viện một thời gian. Nếu cô không phiền, thỉnh thoảng ghé qua viện mua giúp tôi đồ ăn cũng được? Tôi nghĩ chúng ta rất có duyên làm bạn đó.
- Chuyện này…
Tôi ngập ngừng không muốn đồng ý vì chẳng rõ anh ta là người tốt hay xấu nhưng nghĩ đến bên cạnh không có người thân, cũng chỉ là nhờ tôi mua đồ ăn thôi mà, tạm thời cứ đồng ý trước vậy.
- Vâng. Tôi sẽ giúp anh. Tôi còn có việc phải đi trước, buổi chiều tôi quay lại bệnh viện mua đồ cho anh nhé.
- Ừ. Nhưng cô phải cho tôi số điện thoại để tiện liên lạc chứ, có vậy thì cô mới không “ôm con bỏ chợ”, đúng không?
- Anh yên tâm, tôi nói được làm được, cũng rất có trách nhiệm. Không chạy mất đâu mà anh lo.
- Tôi chỉ muốn biết số cô thôi mà, cô không thể cho tôi sao?
Sau một hồi nói qua nói lại, Trung Kiên cũng có được số điện thoại của tôi. Việc đầu tiên anh ta làm là gửi cho tôi một tin nhắn khi tôi đang trên đường đến cửa hàng:
- Đây là số của tôi, cô lưu vào nhé. Cô rất xinh đó, hy vọng chúng ta sớm trở thành bạn.
Tôi chỉ đọc để đó chứ không nhắn lại, đến chiều thì ghé qua viện mua đồ ăn và một ít đồ dùng anh ta yêu cầu. Những ngày sau tôi vẫn thường ghé qua rồi đi ngay, nhưng lần nào Trung Kiên cũng kiếm cớ giữ tôi nán lại nói chuyện. Tính tôi rất khó kết giao nên mặc anh ta có xởi lởi vẫn chẳng đổi lấy một lần nhiệt tình, chủ động hỏi chuyện của tôi. Thế nhưng Trung Kiên rất kiên trì, ngày ngày đều gửi tin nhắn chúc tôi một ngày tốt lành, tối đến chúc tôi ngủ ngon và không quên nhắc tôi nhớ đến bệnh viện nếu không anh ta sẽ chết đói. Cuối cùng tôi thuê cho Kiên một hộ lý, còn mình thì cách hai ngày mới ghé qua viện thăm anh ta.
Cuối tuần hôn lễ của Vi An và Thiên Vũ được tổ chức, theo như ý định của Vi An là muốn làm đơn giản, không cần cầu kì nhưng Thiên Vũ vẫn cho cô ấy một lễ cưới lộng lẫy với những lời chúc phúc từ mọi người.
Trong phòng ngủ, Vi An mặc chiếc váy trắng tinh khôi ngồi trước bàn trang điểm, bên cạnh là thợ make up đang giúp cô ấy chỉnh hoa cài tóc. Thấy tôi bước vào, gương mặt Vi An mỉm cười hạnh phúc phản chiếu trong gương:
- Chị Khiết Đan.
Tôi đến bên cô ấy, kéo ghế ngồi cạnh, dành cho Vi An lời khen chân thành:
- Cô dâu xinh đẹp.
- Cảm ơn chị.
- Cảm giác thế nào, có phải là rất hồi hộp không?
Được kết hôn với người mình yêu chắc chắn rất nôn nao, vui sướиɠ, không giống như tôi ngày đó, trong lòng chỉ toàn muộn phiền và nhức nhối. Thợ make up vừa lúc chỉnh xong, cô ấy ra xin phép ra ngoài, chỉ còn tôi và Vi An ngồi tâm sự.
Trước câu hỏi của tôi, Vi An gật gật đầu nhưng giọng nói khẽ run, thanh âm nhỏ nhẹ:
- Em cứ ngỡ đời này sẽ không có cơ hội cùng chung lễ đường với Thiên Vũ, dưới sự chứng kiến chúc phúc của nhiều người mà đọc lời tuyên thệ. Không thể tra vào tay nhau chiếc nhẫn cưới từng ao ước, đứng chung một khung hình mỉm cười an nhiên hay gọi nhau là vợ chồng như đã từng mong đợi. Nhưng sau tất cả những chuyện xảy ra, may mắn chúng em vẫn lên duyên vợ chồng. Có lẽ hơn 3 năm qua là khoảng thời gian ông trời thử thách tình cảm của bọn em, sau này nhất định hạnh phúc bên nhau, viễn mãn cả đời, phải không?
- Ừ. Em sẽ mãi hạnh phúc.
Đôi mắt Vi An long lanh giọt sương, dáng vẻ xinh đẹp cùng gương mặt hiền hòa lúc này của cô ấy lại làm tôi nhớ đến lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau ở bệnh viện. Khi đó Vi An cũng dịu dàng như vậy, nụ cười nhẹ nhàng, thanh nhã, ít nói, đáy mắt phảng phất nét đượm buồn.
Thời gian sau gặp lại cũng là lúc tôi và Hứa Thành Quân chuẩn bị kết hôn, Vi An đã khác đi rất nhiều, cô ấy nói nhiều hơn, nụ cười trên môi cũng rạng rõ mang đầy sự tự tin, vui vẻ. Sau này tìm hiểu tôi mới biết, con người bây giờ mới là tính cách trước nay của cô ấy, chẳng qua từng phải chia tay người mình yêu nên Vi An mới sống khép mình, nhưng rồi Thiên Vũ đã giúp cô ấy lấy lại bản thân của trước kia.
Bão tố qua đi, cầu vồng sẽ xuất hiện!
Mong rằng tôi của sau này sớm thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt hiện tại, gặp được người khiến mình rung động, cùng người ấy đứng trước lễ đường với câu thề trọn đời trọn kiếp. Không cần một người xuất chúng hay yêu tôi cuồng nhiệt, chỉ cần một người đủ yêu, đủ trưởng thành, chấp nhận quá khứ của tôi, bao dung, che chở tôi vượt qua bão tố, vì nhau mà sống hết phần đời còn lại thật an nhàn, yên vui.