ĐOẠN 2
Trên chiếc giường cưới rộng lớn, tôi lặng lẽ ngồi bên mép giường, hướng tầm mắt nhìn ra bên ngoài ban công mà trong lòng đầy ắp xót xa. Tôi không biết mình có thể che giấu thân phận này đến bao giờ, sống dưới cái bóng của chị gái trong bao lâu và liệu sau khi Hứa Thành Quân biết sự thật, anh ta sẽ nhìn tôi với ánh mắt ra sao, đối xử với tôi như thế nào đây.
Tôi muốn bước chân ra khỏi con đường sai trái này nhưng bản thân lại không đủ sức để vùng dậy, đúng hơn là không có khả năng đấu tranh khi mà mình mắc nợ chị gái và bố mẹ quá nhiều, bố tôi nhất định sẽ không bỏ qua nếu tôi nói sự thật với Hứa Thành Quân. Ngày tôi buông xuôi làm theo yêu cầu của bố mẹ kết hôn với anh ta thì tôi đã không còn đường quay đầu nữa rồi, chỉ hy vọng sau này biết được sự thật, Quân có thể giải thoát cho tôi, bình tĩnh đón nhận tất cả.
Đang triền miên với dòng suy nghĩ thì cửa phòng ngủ bật mở, tôi biết đó là Quân nên không ngoái đầu nhìn mà nặng nề hít sâu một hơi để chuẩn bị đối mặt với anh ta một cách tự nhiên nhất.
Hứa Thành Quân bước đến ngồi bên cạnh, vòng tay qua eo ôm lấy tôi, đặt lên má tôi nụ hôn, giọng anh ta trầm ấm hỏi:
- Đang nghĩ gì thế?
Động tác của Quân rất ôn tồn nhưng lại khiến tôi giật mình muốn né tránh sự đυ.ng chạm thân mật này, may mà tôi giữ được bình ổn không đẩy anh ta ra, cố gắng ở yên trong vòng tay đó:
- Không có gì ạ. Vợ chồng Vi An về rồi sao?
- Ừ, về hết rồi. Em mệt lắm không?
- Một chút. Em thay đồ đi tắm đây.
Nói rồi, không đợi Hứa Thành Quân trả lời, tôi đứng dậy thoát khỏi cái ôm, chạy thật nhanh đến phía tủ quần áo chọn bộ đồ ngủ kín đáo nhất để vào phòng tắm. Nhưng còn chưa đi được mấy bước anh ta đã ôm tôi từ phía sau, tựa cằm lên hõm vai tôi nói nhỏ:
- Anh cũng muốn đi tắm, chúng ta tắm chung nhé?
Tránh còn chẳng kịp chứ làm gì có chuyện tôi chấp nhận tắm chung với anh ta. Tôi vội phản đối:
- Không. Anh tắm sau đi.
- Chúng ta đã là vợ chồng, em ngại gì chứ?
- Em… em không thích.
- Nhưng anh thích.
- Bỏ em ra.
Tôi cựa quậy muốn thoát khỏi Quân nhưng càng nhúc nhích anh ta càng siết chặt tôi trong lòng.
- Linh Đan, đứng yên nào.
- Không… Bỏ ra…
Tâm trạng tôi rất tệ mỗi khi nghe Quân gọi mình bằng cái tên của chị gái. Phần vì tôi không hề muốn sống dưới cái bóng của người khác, phần vì nghe hai tiếng “Linh Đan” cảm giác tội lỗi cứ trào dâng trong tôi. Vừa có lỗi với chị gái khi đã lấy người chị yêu, vừa có lỗi với Hứa Thành Quân khi lừa dối anh ta.
- Em làm sao thế? Có phải vẫn giận anh không?
Không rõ anh ta và chị Linh Đan giận dỗi nhau chuyện gì mà mỗi lần tôi né tránh Quân, anh ta đều hỏi tôi có phải chưa nguôi giận. Tôi rất tò mò muốn biết nhưng chẳng biết hỏi ai, càng không thể hỏi thẳng anh ta nên cứ mãi lơ ngơ như kẻ khờ:
- Không… không phải, em không giận gì anh cả.
- Vậy sao không cho anh tắm chung?
- Em… em… em ngại.
Hứa Thành Quân khẽ cười:
- Rồi em sẽ quen thôi.
- Tạm thời em chưa quen nên anh để em tắm một mình đi. Về sau mình hãy tắm chung, được không?
Tôi cố gắng thuyết phục Quân, may mà anh ta thấy tôi cứ mãi từ chối thì không đòi hỏi nữa. Quân hít một hơi thật sâu ở cổ tôi rồi từ từ buông tay ra:
- Thôi được, em tắm trước đi.
- Vâng.
Tôi ở trong phòng tắm rất lâu, cố gắng kéo dài thời gian để khỏi phải tiếp xúc với người đàn ông kia, hơn nữa tôi không muốn cùng anh ta xảy ra loại chuyện mà bất kì cặp vợ chồng nào cũng làm trong đêm tân hôn. Nhưng… có trốn tránh thế nào thì vẫn phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ mà thôi.
Không biết tình yêu giữa chị Linh Đan và Hứa Thành Quân sâu đậm ra sao, tiến triển đến mức nào rồi, hai người họ đã quan hệ chưa? Vì nếu cả hai đã làm chuyện đó, tôi sợ Quân sẽ phát hiện ra tôi không phải chị Linh Đan mất. Tôi nên tự mình làm rách màиɠ ŧяiиɧ hay giữ nguyên vẹn đây?
Đắn đo một lúc, tôi nghĩ về khoảng thời gian vừa qua, dù ít gặp mặt và chẳng hiểu gì về con người Quân nhưng tôi có cảm giác anh ta là người rất có chừng mực, từng cử chỉ quan tâm tôi chỉ dừng ở mức vừa đủ chứ không quá vồ vập. Nếu anh ta và chị Linh Đan đã quan hệ thì ít nhiều khi ở riêng cũng sẽ có những hành động tiếp xúc vượt trên mức thân mật mới phải, đằng này Quân rất giữ ý tứ. Là do khi ấy tôi đang bị thương sau vụ tai nạn nên anh ta muốn tôi dưỡng bệnh cho tốt hay là Quân thật sự chưa có gì với chị Linh Đan?
Tôi mong là hai người họ chưa làm chuyện đó, có như vậy tôi mới bớt đi phần khó xử và áy náy khi phải làm kẻ thế thân.
Ở trong phòng tắm cả tiếng đồng hồ tôi mới lóc cóc đi ra, Quân đang ngồi trên giường nghịch điện thoại vừa thấy tôi thì liền bỏ sang bên, mỉm cười hỏi:
- Xong rồi hả?
- Vâng.
- Lại đây, anh sấy tóc cho.
- Không cần đâu, em tự sấy được rồi. Anh tắm đi.
Lời nói vô tư của tôi nhưng vào đầu Quân hình như biến thành tôi đang thúc giục anh ta để sớm có đêm tân hôn thì phải, nên khi nghe tôi nói vậy anh ta lập tức bước xuống giường, miệng cười tươi, nháy mắt nói ẩn ý:
- Ừ. Anh tắm xong ngay đây. Đợi anh nhé.
Sau khi Quân vào trong, tôi vội vội vàng vàng sấy tóc cho khô bớt rồi trèo lên giường quấn chăn kín mịt giả vờ ngủ. Đến khi anh ta tắm xong trở ra, dù không mở mắt nhìn được gì nhưng tôi có thể mường tượng ra tâm trạng Quân có chút hụt hẫng qua tiếng thở dài rất rõ ràng của anh ta.
Quân khẽ lay nhẹ người tôi gọi nhỏ:
- Linh Đan… Linh Đan…
Tôi im lặng gần như nín thở, cầu cho anh ta đừng gọi mình nữa. Cuối cùng không thấy tôi có phản ứng gì Quân mới bỏ cuộc, tự nói với chính mình:
- Hôm nay chắc cũng mệt rồi, đi ngủ vậy.
- …
- Ngủ ngon nhé vợ.
Đặt lên trán tôi một nụ hôn rất sâu, sau đó Quân tắt điện sáng trong phòng rồi nằm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng kéo tôi ôm vào lòng. Mới đầu, tôi không dám phản kháng nhưng lúc sau không thể ở yên trong vòng tay anh ta nên ngọ nguậy vờ trở mình để thoát khỏi. Ngờ đâu hành động đó của tôi đã tạo điều kiện cho anh ta được đà tiến tới, Quân liền kéo ngược tôi lại ghì chặt trong lòng, thì thầm bên tai tôi:
- Vợ à, chúng ta tân hôn thôi.
- …
- Đừng có trốn tránh anh, anh biết là em chưa ngủ đâu nhé.
- …
- Nếu em còn không mở mắt tiếp chuyện với anh, anh sẽ tự mình làm đấy nha.
Tên đàn ông đáng ghét này đúng là nhiều chuyện, ngủ cũng không yên thân với anh ta. Tôi chẳng thể mở mắt ra phản đối ngay vì như thế sẽ tự tố cáo mình đang giả vờ, nhưng cũng không thể im lặng cho anh ta muốn làm gì thì làm nên đã bày ra điệu bộ mệt mỏi, buồn ngủ nói:
- Em mệt lắm… giờ chỉ muốn ngủ thôi… để hôm khác đi.
- Không được. Đêm tân hôn không thể thiếu.
- Đừng làm phiền giấc ngủ của em mà.
Mặc cho tôi từ chối, Hứa Thành Quân liền lật người đè tôi dưới thân anh ta. Tôi giật mình mở to hai mắt, tay chống trước ngực Quân tạo khoảng cách nhất định, luống cuống nói:
- Anh… anh… muốn làm gì?
- Còn làm gì được nữa, em hỏi thừa thế.
- Em đã nói là mệt, muốn đi ngủ. Anh nghe không hiểu à? Xuống đi.
Tôi ra sức đẩy Quân nhưng anh ta chẳng hề xê dịch ngược lại còn giữ lấy tay tôi đặt trên đỉnh đầu. Dưới ánh sáng vàng dìu dịu của đèn ngủ, ánh mắt anh ta nhìn tôi ngập tràn ngọt ngào, còn tôi chẳng dám đối mặt với anh ta lâu nên chỉ được mấy giây đã nhắm tịt hai mắt rồi quay sang một bên.
Bàn tay Quân nhẹ nhàng xoay mặt tôi lại, thấp giọng nói ra từng chữ:
- Linh Đan, mở mắt ra nhìn anh.
- Không. Xuống đi. Xin anh đấy.
- Em sao vậy? Tại sao lại né tránh anh?
- …
- Mở mắt ra nói chuyện với anh.
Hơi thở của Hứa Thành Quân càng lúc càng gần với chóp mũi tôi. Tôi đoán anh ta đang rất chăm chú nhìn mình, cả người tôi vì sợ mà cứ khẽ run lên, môi mím chặt lại, thở cũng không dám thở nữa. Bất ngờ, môi tôi bị cánh môi ai kia khóa chặt, hai mắt tôi lập tức mở to, nhất thời không kịp phản ứng nên cả người cứng đơ như tượng.
Nụ hôn nhẹ nhàng, bờ môi Quân mơn trớn mυ'ŧ lấy cánh môi tôi. Tay anh ta khẽ đỡ gáy tôi khiến chúng tôi càng gần sát nhau hơn, không cho tôi có cơ hội lẩn tránh. Khi đầu lưỡi anh ta chạm đến môi tôi, vì giật mình mà hai tay đang bị khống chế nên tôi muốn lên tiếng ngăn Quân, nhưng nhân lúc tôi vừa há miệng thì anh ta đã đưa lưỡi vào trong khoang miệng tôi, nhiệt tình khuấy đảo, tham lam hút hết hơi thở.
Tôi ú a ú ớ như người bị ngạt, cả cơ thể loay hoay nhằm thoát ra, nhưng tôi càng cử động thì nụ hôn của Quân càng thêm mãnh liệt khiến tôi hết hơi, thở dần khó khăn. Cảm giác của tôi khi ấy chính là bị người ta cưỡng hôn nên sinh ra tâm thế đề phòng, phản kháng quyết liệt mà lỡ cắn vào môi Quân làm anh ta đau khẽ kêu một tiếng rồi buông tôi ra.
Quân nhíu mày nhìn tôi, anh ta hỏi:
- Sao thế hả? Sao cắn anh?
- Em… em…
Tôi cứng họng, ấp a ấp úng mãi không đáp. Quân nói tiếp:
- Đừng nói với anh là em chưa sẵn sàng cùng anh làm chuyện đó. Chúng ta kết hôn rồi thì cũng nên dành tất cả những điều tốt đẹp, trọn vẹn cho nhau đêm nay chứ. Em định để đêm tân hôn của chúng ta trôi qua vô vị mà đi ngủ à?
Từng câu nói của Quân như lời một khẳng định chắc chắn hơn về vấn đề tôi nghi ngờ vừa rồi, rằng anh ta và chị Linh Đan vẫn chưa xảy ra quan hệ. Yêu nhau hơn một năm mà hai người họ trong sáng thật đấy, tôi còn tưởng cả hai phải tiến xa hơn cơ, thật không ngờ Hứa Thành Quân đứng đắn, biết giữ gìn cho người mình yêu đến vậy. Để kiếm một người đàn ông như anh ta ở thời này quả là hiếm, chắc cũng vì chị Linh Đan ý tứ nên anh ta mới không làm gì chăng.
Trong lúc tôi còn chưa biết phải đáp lại Quân ra sao thì anh ta đã bảo:
- Từ sau lần đi Pháp anh có cảm giác em rất lạ đó Linh Đan. Em không những né tránh anh, còn rất hay khước từ sự thân mật anh dành cho em. Rốt cuộc là vì lý do gì vậy hả?
Tôi chột dạ, sợ Quân phát hiện ra điều khác thường nên chối bay chối biến:
- Không. Em vẫn vậy mà, có khác gì đâu. Em không né tránh anh.
- Vậy sao cắn anh?
- Em… tại anh hôn sâu làm em khó thở.
Quân nhìn tôi như đang dò xét, không rõ trong đầu anh ta suy nghĩ điều gì. Tôi chịu hết nổi ánh mắt chăm chú của Quân nên bảo:
- Đừng nhìn em chằm chằm như thế.
- Được thôi, không nhìn nữa, chúng ta tiếp tục.
Vừa nói dứt lời, Hứa Thành Quân lần nữa cúi đầu hôn xuống môi tôi. Dẫu không muốn nhưng lần này tôi không dám đẩy anh ta hay có hành động lỗ mãng nữa, chỉ biết mím chặt môi, dính sát người xuống đệm chịu những nụ hôn của Quân. Thấy tôi không hôn đáp trả, cả người co rúm, anh ta dừng lại nói:
- Đừng như khúc gỗ thế chứ? Cứ như anh ép buộc em không bằng.
Thì đúng là tôi đang bị ép buộc nhưng không được phép nói ra, chỉ có thể cắn răng chịu đựng trong ấm ức. Im lặng trước lời nói của Quân, cánh môi tôi từ từ hé mở, anh ta hiểu ý tự động hôn xuống, đưa lưỡi vào trong khoang miệng quyện lấy lưỡi tôi. Nụ hôn của Quân lúc hòa nhã, nâng niu, khi cuốn hút, chiếm hữu. Nếu là người yêu anh ta, thả mình theo nụ hôn đó chắc chắn sẽ đắm chìm mà khó lòng dứt ra được. Có điều, nó không thích hợp với tôi.
Hơi nhích người ra, bàn tay Quân từ từ cởi từng lớp vải trên người tôi. Khi cơ thể hoàn toàn phơi bày trước mắt người kia, tôi vội kéo chăn che lấp, cả người co rúm sợ hãi. Thấy cảnh này, Quân chỉ khẽ cười, anh ta hơi ngồi dậy cởi bỏ chiếc áo choàng bên ngoài sau đó lật chăn ra bao phủ lên tôi.
Tôi vừa sợ vừa xấu hổ, không biết phải làm gì với Quân thì bỗng nhiên cảm nhận được bàn tay đối phương nhẹ nhàng lướt qua bụng mình. Anh ta sử dụng hai chân cứng cáp tạch đùi tôi ra, như bị điện giật, tôi khép chặt chân lại, căng thẳng tột độ.
- Đừng ngại, chúng ta đã là vợ chồng.
Tôi muốn hét lớn với Quân rằng, tôi không cam tâm làm vợ anh ta, không muốn chung đυ.ng với anh ta. Sự trong trắng của đời người con gái tôi gìn giữ hai mươi tư năm qua là để cho người tôi yêu chứ không phải là anh ta – người tôi chẳng có chút tình cảm nào. Nhưng… xiềng xích ràng buộc tôi quá nhiều, tôi đã mất đi cái quyền đòi hỏi công bằng cho mình rồi.
Quân tiếp tục tách đôi chân đang khép càng lúc càng chặt của tôi. Cúi xuống hôn môi, trượt xuống cẩn cổ, cứ thế từ từ hôn xuống vùng bụng nhạy cảm của tôi. Tôi không thể kiềm chế được nữa không phải vì kɧoáı ©ảʍ mà là ghê sợ nên tay mới nắm chặt ga giường, run rẩy trước từng đợt công kích của Quân.
- Thả lỏng nhé, anh sẽ cố gắng giảm cơn đau xuống mức độ thấp nhất cho em.
Ngay sau đó, cậu nhỏ của Quân kề sát bên ngoài cô bé của tôi, nhẹ nhàng miết đi miết lại. Anh ta càng làm vậy tôi càng xấu hổ, kinh hãi hơn, không chịu được mà lên tiếng:
- Đừng… đừng làm như vậy nữa.
Có lẽ Quân không nhìn ra tâm tư của tôi, tưởng rằng tôi đã đầu hàng trước sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, muốn anh ta nhanh chóng nhập cuộc nên Quân dừng lại để tiến vào trong tôi. Không biết đây có phải lần đầu của Quân không mà anh ta trật vật mãi mới nhích được vào trong một ít. Chỉ một ít thôi mà tôi đã đau không chịu nổi, đôi tay tôi bấu chặt bờ vai anh ta, chân mày nheo lại. Lúc tấm màng mỏng manh bị rách cũng là lúc mí mắt tôi khép thành một đường, nước mắt thi nhau chảy xuống, tràn ra khóe mắt nhanh chóng thấm ướt cả khuôn mặt.
Cơn đau xuất hiện nơi hạ thân, Quân khẽ thở hắt một tiếng nằm yên trên người tôi, anh ta đưa tay lau đi nước mắt chảy dài trên má tôi, giọng điệu vô cùng nhỏ nhẹ hỏi:
- Đau lắm à?
Đau chứ, vừa đau vì phía dưới bị xé rách, vừa đau vì mình chính thức trở thành người phụ nữ của Quân nhưng anh ta lại nghĩ tôi là Trương Linh Đan.
Tôi im lặng gật đầu rồi nghiêng hẳn mặt sang một bên, Quân cũng không nói nữa, bắt đầu chuyển động chậm rãi lên xuống đều đều, cho đến khi tôi dần quen với sự tiếp xúc thì Quân mới nhanh hơn. Anh ta làm rất lâu nhưng vẫn không đem đến cho tôi kɧoáı ©ảʍ, đơn giản là vì tôi không có cảm xúc hay hứng thú với anh ta. Tôi chỉ muốn nhanh nhanh cho xong chuyện, thế nhưng đêm nay lại là một đêm rất dài.