Một Đời Của Em, Ngàn Đời Của Anh

Chương 17: Chứng kiến tất cả

Bữa trưa trôi qua vô cùng yên bình. Mà có lẽ cũng không hẳn vậy, Tôn Thư Đàm nghĩ, chỉ là cô đã tập quen được với những ánh mắt khác lạ lúc có lúc không len lút quan sát từng cử chỉ của cô. Ăn xong, cô nói với Dư Lãng muốn đi dạo ở mảnh vườn phía sau trường một lúc rồi mới về, là đi một mình, Dư Lãng chỉ gật đầu rồi trở về lớp trước.

Tôn Thư Đàm bước từng bước nặng nề ở trên mặt cỏ. Dù lúc này đang là giờ giải lao buổi trưa, mảnh vườn phía sau lớp học với cỏ cây hoa lá tươi màu cũng vô cùng xinh đẹp, thế nhưng xung quanh lại vắng vẻ yên tĩnh vô cùng. Cô đưa tay che đi ánh nắng gay gắt chiếu trên đỉnh đầu, tiện thể lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm ở trên trán, hít sâu một hơi rồi ngồi xuống chiếc xích đu ở dưới bóng cây.

Dù hôm qua trời đổ cơn mưa to kéo dài, thế nhưng sự mát mẻ mà cơn mưa mang đến cho mặt đất lại quá mong manh yếu đuối so với cái nắng như đổ lửa của những ngày cuối tháng 8. Tôn Thư Đàm cúi đầu nhìn đôi chân thanh mảnh đang đung đưa của mình, khẽ thở dài, mùa thu sắp không còn nữa rồi, bao giờ những cơn mưa nặng nề mới kết thúc?

Lúc này, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một đôi giày, quen thuộc.

Cộp.

Cuốn sách dày bị vứt xuống thảm cỏ xanh mướt.

Hà Liêu Á ngồi lên chiếc xích đu phía bên cạnh cô.

Tôn Thư Đàm vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, im lặng.

Trong khu vườn yên ắng, ánh nắng vàng của mặt trời chiếu qua những tán cây rải trên mặt đất, thỉnh thoảng từ đâu đó lại vang lên tiếng côn trùng kêu râm ran. Như một bức tranh trong một câu truyện cổ tích.

“Sắp vào học rồi.” Cuối cùng vẫn là Tôn Thư Đàm không nhịn được mà lên tiếng trước, phá tan đi bầu không khí kì lạ đang bao trùm lấy không gian.

“Ừm.” Chỉ một từ.

Tôn Thư Đàm quay qua nhìn người đang ngồi bên cạnh mình. Hà Liêu Á ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc xích đi như đang ngồi trên bàn học trong một buổi kiểm tra quan trọng, lưng thẳng tắp, hai tay nắm chặt dây xích, chân đặt vuông góc, ánh mắt nhìn thẳng vào khoảng không trước mặt.

“Cậu muốn nói gì không?” Tôn Thư Đàm quay đi, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ngẩng lên ngắm nhìn bầu trời, chân đung đưa nhịp nhàng.

Bầu không khí dịu dàng ở đây như đang an ủi cô.

“Chuyện ngày hôm qua......” Hà Liêu Á ngập ngừng, mãi không thể nói tiếp.

“Liêu Á”

“Ừm?” Hà Liêu Á giật mình, quay đầu sang nhìn Tôn Thư Đàm, phát hiện ra cô cũng đang nhìn mình, hai ánh mắt chạm nhau, cảm xúc khác lạ đột nhiên trào dâng.

“Sau chuyện ngày hôm qua, tớ đã suy nghĩ rất nhiều....Nhưng thật ra hiện tại vẫn vô cùng bối rối.” Tôn Thư Đàm nhẹ giọng.

“Tớ xin lỗi.” Hà Liêu lên tiếng, giọng nói có chút nức nở.

Tôn Thư Đàm vẫn ngồi im. Hà Liêu Á chỉ là một nhân vật phụ thậm chí chưa một lần được nhắc đến tên ở trong cuốn tiểu thuyết, cô hoàn toàn không có chút hiểu biết nào về nhân vật này. Thế nhưng sau một khoảng thời gian tiếp xúc, cô dù có chút ngốc nghếch, nhưng vẫn có thể nhận ra cô ấy không phải là người xấu, mà ngược lại còn là một người rất tinh tế, luôn chăm lo quan tâm cô từng chút một.

“Cậu có thể nói ra với mình mà.”

“Tớ....”

“Tớ sẽ chờ đến lúc cậu sẵn sàng.”

Tôn Thư Đàm đứng dậy.

“Hiện tại cậu chưa chuẩn bị tốt đâu.”

Hà Liêu Á ngồi trên xích đu, ngẩng đầu nhìn Tôn Thư Đàm đang đứng trước mặt mình, gương mặt cô có chứa nét cười nhè nhẹ.

“Trời hôm nay rất đẹp, dù có hơi nóng, nhưng không khí rất trong lành.” Tôn Thư Đàm giúp Hà Liêu Á che đi một chút ánh nắng đang chiếu trên chân.

Hà Liêu Á không có phản hồi gì, một lúc sau mới đột ngột lên tiếng đổi chủ đề.

“Tay của cậu....không sao chứ?”

Nghe thấy thế, Tôn Thư Đàm theo bản năng rụt cổ tay lại vào trong tay áo, không tự nhiên xoa xoa nơi bị thương.

Hà Liêu Á nhìn phản ứng của cô, cảm giác tội lỗi lại càng dày đặc hơn.

Chiều hôm qua, sau khi lỡ lời nói những lời lạnh lùng với Tôn Thư Đàm, vừa chạy ra cổng trường, Hà Liêu Á đã cảm thấy vô cùng hối hận, hối hận vì bản thân mình đã vì chút kích động mà tổn thương người bạn của mình. Sau một hồi phân vân, lại nhìn bầu trời mây đen mịt mù, cô quyết định nhanh chóng đi mua một chiếc ô rồi quay lại trường.

Vô tình...chứng kiến được tất cả.

Hà Liêu Á vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi, nhưng cô chưa kịp tiến về phía Tôn Thư Đàm thì Dư Lãng đã xuất hiện. Hà Liêu Á chỉ có thể bịt miệng khóc không thành tiếng, nhìn bóng hai người dần khuất xa.

Hà Liêu Á dầm mưa về nhà, trái tim nặng trĩu, vì hối hận, và cũng vì đau lòng. Cô sợ hãi, chỉ mong sáng ngày hôm sau, chỗ ngồi bên cạnh sẽ không phải là chỗ trống.

Sáng hôm nay, khoảnh khắc cánh cửa lớp mở ra, bóng dáng xinh đẹp kia xuất hiện, trái tim của Hà Liêu Á mới tìm lại được một chút bình tĩnh.