Tại Đảo Hoang Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 40: Khu rừng đáng sợ

Đám cướp biển không có bản lĩnh hoát ra khỏi đầm lầy như Trần Phi, đám cướp biển còn lại cũng không dám tùy tiện giải cứu. Dây leo cũng không kéo ra được.

Ba tên cướp biển rơi xuống đầm lầy giằng co quyết liệt, kết quả cuối cùng là tất cả đều bị chìm sâu vao trong đầm lầy.

Chỉ cần đầu cũng chui vào đầm lầy, chẳng mấy chốc sẽ ngạt thở mà chết.

"Thằng chó hoang a, khốn nạn, súc sinh !!!"

Đôi mắt của Vallar đỏ rực, tức giận hét lên!

Hắn đi cùng với mười lăm người, một trong số họ đã bị Trần Phi gϊếŧ khi đang leo lên vách đá, một người khác bị ngã chết. Bây giờ lại ba người chết trong đầm lầy.

Trong khoảng thời gian ngắn, đã mất đi năm người! Một phần ba số thuộc hạ của hắn, cứ như vậy mà chết đi!

“Thuyền trưởng, quân số của chúng ta không thể để bị giảm nữa, nếu không thực lực của chúng ta sẽ bị giảm mạnh và Nữ hoàng Lilith sẽ từ bỏ chúng ta!” Một tên thủ hạ bước ra, nói với Vallar.

"Cái này còn cần mày phải dạy tao a?! Chúng ta nhất định phải bắt được Lâm Thiến Nhân, dùng tiền chuộc để gia tăng sức mạnh! Chiếm một vị trí quan trọng dưới trướng của Nữ hoàng Lilith! Tuyệt đối không thể để đám cướp biển khác giật mất miếng thịt này ! ”Vallar nói với giọng hung dữ, vừa nghĩ đến việc bị Nữ hoàng Lilith bỏ rơi liền rùng mình!

Bất cứ ai biết đến biển cũng sẽ rùng mình khi nghe đến cái tên Lilith!

Đó là cái tên mà bất cứ ai đi sinh sống trên biển đều khϊếp sợ. Là một trong mười bạo chúa của biển cả!

Cái gọi là mười tên bạo chúa là mười nhóm cướp biển lớn nhất và mạnh nhất trong số đám cướp biển trên thế giới!

Bọn chúng gây nên sóng gió ở trên biển, mỗi người trong số đều có hàng nghìn thủ hạ. Trong tay lại có trang bị cùng thứ vũ khí tốt nhất, có thể dễ dàng kiếm được lợi nhuận khổng lồ trong các ngành công nghiệp đen tối khác nhau! Trong phạm vi thể lực của họ, chỉ có thể dùng một từ để nói, chính là Hoàng đế!

Đây là điều không ai biết trong xã hội văn minh, nhưng trong thế giới ngầm thì không ai biết, không ai không biết, không người không hiểu!

Trần Phi không lưu lại ở nơi đó, vì không cần thiết phải biết Vallar đã bị giảm bị bao nhiêu quân số.

Vì có thể chắc chắn rằng bọn họ không thể chết hết trong đầm lầy được. Mà đối phương đều có súng nên mối đe dọa là rất lớn. Dù sao muốn gϊếŧ Trần Phi một viên đạn hay mười viên cũng chả khác gì nhau? Suy cho cùng, hắn chỉ có một cái mạng.

"Trần Phi, em lại khát nước."

"Tiểu đội trưởng, độ ẩm của quần áo hấp thụ không đủ để cơ thể chúng ta tiêu hao a."

Lâm Thiến Nhân và Lạc Băng nói với đôi môi nhợt nhạt.

Lúc đầu quần áo đã không thấm nhiều, nhưng bây giờ lại càng ít đi hai phần ba.

Quần áo của Lâm Thiến Nhân buộc vào bắp chân cô và bị bùn cuốn trôi. Trần Phi đành lấy quần áo của mình mặc cho Lâm Thiến Nhân, dù sao cũng thể để cô trần chuồng a.

Mặc dù chỉ là một chiếc áo ngắn tay nhưng Trần Phi lại cao một mét tám, trang phục mặc trên người Lâm Thiến Nhân giống như một chiếc váy. Nhưng bây giờ có thể chú ý được bao nhiêu nữa? Có quần áo che là tốt rồi a.

Bây giờ Lạc Băng vẫn còn một bộ quần áo hút hơi ẩm từ cây cối, nhưng đâu đủ cho ba người uống?

"Trong khu vực này không có rừng tre cũng không có nước dây leo. Thật sự là muốn chết a."

Lâm Thiến Nhân một mặt chua xót, đây mới chính thức là thứ nguy hiểm nhất trong rừng rậm.

Nhiệt độ cao khiến cơ thể mất nước nhanh chóng, nếu không bổ sung nước kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Đây là thứ đáng sợ hơn cả cướp biển. Con người dù mạnh mẽ đến đâu vẫn có thể chống lại được, nhưng sức mạnh của tự nhiên thì không ai có thể chống lại được.

Sau khi đi về phía trước một lúc, Trần Phi nhìn thấy một cái cây có hình dáng kỳ lạ với những quả xấu xí mọc trên đó.

"Có rồi, tôi thấy có thứ để bổ sung nước rồi !"

Trần Phi vui mừng khôn xiết, lấy trong túi ra chiếc tất chân, buộc vào cổ chân rồi bắt đầu leo

lên cây.

Khuôn mặt xinh xắn của Lạc Băng hơi ửng hồng, không ngờ đồ đạc cá nhân của cô vẫn đang được Trần Phi mang theo, càng nghĩ càng thẹn thùng.

Trần Phi cũng là không có cách nào khác, tiếp thu giáo huấn a. Trước đó không nên đem chiếc tất chân của Lâm Thiến Nhân vứt bỏ, chiếc tất sẽ bị vỡ sau khi cọ xát vào thân cây một vài lần. Khi chiếc này cũng bị hỏng, Trần Phi sẽ khó trèo lên cây hơn rất nhiều.

Đây là cây chà là.

Loại quả trên là quả chà là, chứa nhiều đường, vitamin C và năng lượng, có thể bổ sung lượng muối đã mất cho cơ thể và ngăn ngừa tình trạng mất cân bằng điện giải. Tại thời điểm đang thiếu nước, nó chính là báu vật.

Tuy nhiên, dù cây chà là trông giống cây dừa nhưng hương vị so với quả dừa ...

"Chậc chậc, thật là đắng a !!"

Lâm Thiến Nhân và Lạc Băng đều nhíu mặt lại.

Mùi vị của quả chà là cực kỳ đắng và không ngon, so với dừa thơm và ngọt thì quả là một trời một vực. Nhưng tiếc thay, vì hai cây quá giống nhau, khiến hai cô gái có một cảm giác vô cùng mong đợi.

Có câu nói, kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn, vị này đắng đến nỗi khó mà nuốt xuống.

Nhưng dù có khó ăn đến đâu, hiện tại cũng phải ăn.

Đối mặt với sự sống còn phía trước, mùi vị có tính là gì?

Sau khi ăn xong vài quả chà là đắng chát, tạm thời làm dịu một chút. Nhưng cơ thể vẫn trong tình trạng mất nước. Chỉ bằng cách thực sự tìm ra nguồn nước, mới có thể được giải quyết vấn đề này.

Hiện tại đã không thể quay lại được con suối, vì đó là con đường duy nhất mà đám cướp biển dùng để đuổi tới đấy .

Bây giờ chỉ có thể tiếp tục đi sâu vào rừng rậm để tìm nước.

Một lúc sau, đôi mắt đẹp của Lâm Thiến Nhân sáng lên. Chỉ vào phía trước, hưng phấn nói: "Trần Phi, nước, nơi đó thật nhiều nước a!!"

Lạc Băng cũng trở nên hưng phấn, nhìn thấy trước mắt là rừng cây, không thấy được tận cùng, tất cả đều là nước.

Nhưng trái ngược với sự hưng phấn của hai cô gái, vẻ mặt của Trần Phi lại trở nên ngưng trọng.

“Trần Phi, sao vậy?” Lâm Thiến Nhân hoảng sợ hỏi, nhận ra vẻ mặt khác thường của Trần Phi.

"Đây là rừng ngập mặn. Nước ở rừng ngập mặn không thể uống được. Chỉ cần một chiếc cốc nhỏ thôi cũng chứa hàng triệu vi khuẩn, cho dù nó được đun sôi." Trần Phi lắc đầu nói.

Lâm Thiến Nhân hơi rùng mình khi nghe những lời đó, nếu mà uống một ngụm, không phải là muốn cái mạng già a?

“Không uống được thì thôi, đừng cau mày a tiểu đội trưởng, cậu là xương sống của chúng tôi.” Lạc Băng an ủi động viên.

Trần Phi bất đắc dĩ nở nụ cười: "Phía trước không có đường đi, nếu chúng ta muốn tránh bị cướp biển bắt được, khu rừng này chính là con đường duy nhất cho chúng ta. Tuy nhiên, trong rừng ngập mặn này có hàng ngàn con cá sấu."

Nghe đến đây, hai cô gái lập tức tái mặt!

Cá sấu!

Các cô chỉ thấy nó trong thế giới động vật, loài vật nguy hiểm với lực cắn cực lớn!

Hàng ngàn con là khái niệm gì a? Nếu bọn họ bị một nhóm tấn công, chẳng phải liền xương cốt cũng chẳng còn sao?

"Đi theo tôi, tôi hiểu rõ thói quen của cá sấu, có thể làm giảm khả năng bị tấn công. Có lẽ, còn có thể lợi dụng mảnh rừng này để đối phó với một vài tên cướp biển." Trần Phi vừa cười vừa nói, giọng điệu rất thoải mái.

Trần Phi biết rằng mình phải trở nên mạnh mẽ hơn, nếu không, hai cô gái này sẽ suy sụp tâm lý.

Khi bước vào rừng ngập mặn, Trần Phi ngồi xổm xuống, nhặt bùn từ mặt đất ẩm ướt lên và bắt đầu bôi nó lên trên người.

Lâm Thiến Nhân và Lạc Băng đều sững sờ.

"Mau cởϊ qυầи áo ra, bôi bùn đen lên trên người. Nhớ kỹ phải bôi đều, đừng cố ăn bớt, nếu không muốn chết!"