*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dung nham phun trào kéo dài liên tục ba ngày, lấy vương cung cùng nghị viện làm trung tâm, gần một phần ba kiến trúc trong thành trở thành phế tích. Bất luận là phòng ốc xây bằng đất đá, hay là lan can bằng gỗ, đều hóa thành tro tàn trong tai nạn kinh khủng vừa qua.
Hỏng bét hơn chính là, không lâu sau khi mặt đất ngừng rạn nứt, trong thành đột nhiên bốc lên ngọn lửa rừng rực.
Hơi nước hóa thành gió nóng, cuộn lên đống lộn xộn trong thành, làm thế lửa mạnh hơn.
Cư dân cho rằng tránh được một kiếp, mắt mở trừng trừng nhìn ngọn lửa liếʍ qua, lửa lớn tàn sát bừa bãi, không có bất cứ biện pháp nào.
Vũ hoàng thu hồi tâm tình sung sướиɠ.
Nhanh chóng ra lệnh, nghĩ hết tất cả mọi cách cứu hỏa.
Vốn tưởng rằng tai nạn chỉ giới hạn trong vương cung cùng nghị viện, hoàn toàn không nghĩ đến, hơn nửa nội thành đều bị lan đến. Lửa còn tiếp tục đốt, người toàn thành đều sẽ không có nhà mà về.
Các nghị viên luống cuống tay chân, không còn tâm tình cãi cọ.
Vương thành bị ngọn lửa bao vây, rất có thể sẽ bị đốt sạch, bọn họ tranh cãi cũng không có ý nghĩa, chỉ là đang lãng phí thời gian.
“Di rời cư dân đi trước.”
“Di rời?”
“Dưới thế lửa cỡ này, trong thành nhất định sẽ bị đốt rụi. Rời một phần cư dân đến thành vệ tinh trước, đợi xây dựng lại vương thành xong, lại rời trở về.”
Ưng Kiền hôn mê bất tỉnh, nghị viên tộc ưng như rắn mất đầu.
Kim điêu và tuyết hào đứng ra, tranh thủ đa số người ủng hộ, tạm nhận trách nhiệm của nghị trưởng.
“Xin nơi dừng chân của thành Vũ giúp đỡ.” Kim điêu bay lên giữa không trung, quan sát nội thành chìm trong biển lửa, “Ngọn lửa thế này, gần như không thể dập tắt. Ngoại trừ thiên nga, không ai có thể giúp chúng ta.”
“Ý anh là?” Nghe ra hàm nghĩa trong lời kim điêu, tuyết hào hơi hoảng.
“Nơi này từng là lãnh địa của chu tước.”
Năm tộc phượng hoàng, chu tước thích nhất sống gần núi lửa.
Tộc đàn sinh sôi từ thời thái cổ đến nay, hoặc nhiều hoặc ít, đều có để lại văn hiến, ghi chép lịch sử huy hoàng trong quá khứ.
“Nếu tôi đoán không lầm, dưới vương thành nhất định có di tích chu tước.”
Chịu đựng hơi nóng kinh khủng, kim điêu xoay quanh một vòng, trở lại ngọn cây tạm thời chưa bị ngọn lửa tấn công, nói với tuyết hào: “Núi lửa ngoài thành xuất hiện ánh sáng đỏ, vương cung cùng nghị viện sụp đổ, sau đó chính là động đất và hỏa hoạn, trong này nhất định có liên hệ.”
“Ý anh là, có thể là thành Vũ…”
Nói được một nửa, tuyết hào dừng lại, chân mày nhíu chặt.
“Vì sao?”
Chuyện này hoàn toàn không có lý do.
Bạch Hử được ngầm thừa nhận là vũ hoàng đời tiếp theo. Phá hủy vương thành có chỗ tốt gì với y?
“Chưa chắc là thành Vũ.”
Ngẩng đầu nhìn núi lửa xa xa, kim điêu to gan có một ý tưởng.
Thành Vũ khoanh vòng núi lửa làm nơi dừng chân, Bạch Hử đi lại quay lại, ánh sáng đỏ thần bí, vương cung sụp đổ…
Một chuyện một chuyện, từng chuyện nhìn như hoàn toàn không liên quan, liên hệ lại với nhau, lại có một sợi dây vô hình khiên dẫn, tạo thành một bí ẩn to lớn.
Ngày đáp án lộ ra, chắc chắn chấn động thế nhân.
“Không phải thành Vũ?”
Kim điêu rơi vào trầm tư, lặng im không nói.
Tuyết hào bị làm hồ đồ.
Hỏi mấy lần, kim điêu vẫn lắc đầu.
“Tôi chỉ suy đoán vậy, cụ thể thế nào, phải gặp Bạch chủ thành mới có thể xác định.”
“Hiện tại đi qua?”
“Không được, hai ta đều không được.” Chỉ chỉ tộc lông vũ bay giữa không trung, kim điêu nói, “Ít nhất phải đợi thế lửa giảm xuống.”
Tuyết hào gật đầu.
Tộc lông vũ trên không trung càng ngày càng nhiều, hai người bàn bạc xong, mở máy truyền tin, tìm thành Vũ xin giúp đỡ. Nhận được trả lời, nhanh chóng bay khỏi tán cây, cùng các nghị viên chung sức sơ tán cư dân.
Ngọn lửa nóng cháy, càng nhiều kiến trúc sụp đổ, bị ngọn lửa bao vây, rơi vào trong lòng đất.
Ở sâu trong lòng đất, nơi không người nhìn thấy, khu kiến trúc màu lửa đỏ đã ngủ say hàng tỉ năm, bởi vì xây ở phía sau tầng nham thạch, theo dung nham phun trào, tầng nham thạch vỡ vụn, sắp xuất hiện trước mắt thế nhân.
Dưới núi lửa, Bạch Hử nhận được tin, lập tức lệnh cuồng điêu chạy đi cứu viện.
Nhìn khoang con thoi rời khỏi bến tàu, Xích Quân hừ một tiếng.
Cho dù đã qua mấy ức năm, hắn vẫn cứ không hiểu được tư duy của thiên nga.
Theo hắn thấy, chim gáy chiếm tổ chim khách, cố ý che giấu lịch sử, hủy diệt di tích chu tước, thật là tội không thể tha. Phá hủy nội thành, không thương đến mạng người, đã đủ khoan hồng độ lượng.
Kết quả con thiên nga này còn muốn đi cứu viện?
Nếu không phải huyết mạch cùng một tộc đàn, chín phần Xích Quân sẽ cho rằng, Bạch Hử muốn chống đối mình.
“Chưa đến lúc.” Bạch Hử mở cánh ánh sáng, bay lên giữa không trung, song song với chu tước, “Nếu anh muốn cướp lại mảnh lãnh địa này, phá hoại quá mức cũng không phải chuyện tốt.”
Đến lúc đó, xây dựng lại là một vấn đề không nhỏ.
“Cậu nghĩ ta sẽ làm chuyện ngu xuẩn như vậy?”
Xích Quân vô cùng bất mãn.
Đôi mắt hẹp dài híp lại, rõ ràng đang cảnh cáo Bạch Hử, đừng tưởng rằng có nhạc trạc hỗ trợ ấp trứng, hắn sẽ vẫn “khách khí”. Thật chọc vào, cùng tộc cũng phải đánh!
“Bên dưới những kiến trúc kia, có thành thị chu tước còn sót lại.”
Bạch Hử quay đầu, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
“Thành thị chu tước?”
Theo y biết, trong năm tộc, chỉ có thanh loan thích ở trong lòng đất. Đa số thành thị của chu tước đều xây dựng trên núi lửa.
“Cậu nói cái kia?”
Quét mắt nhìn phòng ốc xây trên sườn núi, chu tước bĩu môi.
Thời thái cổ, phượng hoàng cực kỳ phồn thịnh, số lượng tộc đàn vượt xa hiện tại, núi lửa không gian có hạn, cho dù chỉ có một chi cũng không đủ ở.
“Xây xong công trình địa nhiệt, trong tộc mời thanh loan hỗ trợ, tạo hang đất trên tinh cầu thường cư.”
Xích Quân nhìn biển lửa xa xa, vẻ mặt mang theo hoài niệm.
“Tộc đàn phụ thuộc chủ động giúp sức, xây nên một tòa thành thị dưới lòng đất, tính đâu ra đấy còn chưa đến ba tháng.”
Nói đến đấy, Xích Quân hình như nhớ ra cái gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó tay phải nắm chặt, đập vào lòng bàn tay trái.
“Ta nhớ ra rồi!”
“Cái gì?”
“Mảnh gỗ trong tay cậu.”
Xích Quân chỉ vào trung tâm thành thị, nhanh chóng nói: “Sau khi thành thị xây xong không lâu, có tộc đàn phụ thuộc tặng cây non, một loại trong đó rất giống cái kia.”
Nhớ lại hình dạng cây non, liên hệ với lời Bạch Hử, Xích Quân không kiềm được cuồng nộ.
Chu tước thích đỏ, liền có người đầu kỳ sở hảo, đưa những thực vật và cây non màu đỏ kia đến. Bị cây cối chứa phóng xạ vây quanh, năm này tháng nọ, toàn bộ tộc đàn đều sẽ chịu ảnh hưởng!
“Ta sớm nên nghĩ đến!”
Năm đó tộc đàn bị tấn công, rõ ràng không phải kẻ địch mạnh bao nhiêu, cố tình tinh hạm lái đi, tin xấu không ngừng truyền về.
Đến lúc phát hiện không đúng, cầu cứu thân tộc, đã thất bại không thể cứu lại.
“Thanh loan và uyên sồ gặp phải cái gì, ta không rõ ràng lắm. Nhưng mà,” Xích Quân dừng một chút, mới tiếp tục nói, “Như cậu nói, nguyên nhân nhạc trạc diệt tộc là những mảnh gỗ này, có thể khẳng định, trong quá trình chôn giấu di tích, xây dựng cái gọi là vương thành, có người tìm được cây cối còn sót lại dưới đất, đồng thời phát hiện ‘công dụng’.”
Hành động như vậy, không thể tha thứ!
Xích Quân càng nói càng tức, lửa giận điên cuồng bốc lên, lập tức biến thành hình thái nguyên thủy, lao về phía trung tâm nội thành.
“Tiếu ——”
Trong tiếng kêu to, chu tước mở hai cánh, tựa như ngọn lửa bốc cháy bên trong tầng mây.
“Từ từ!”
Bạch Hử trong lòng biết không tốt, đuổi theo phía sau Xích Quân.
phượng hoàng gặp phải nỗi đau diệt tộc, giống như đạn sáng có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Liều mạng bất chấp xông vào trung tâm nội thành, nhất định gây ra hỗn loạn lớn hơn.
Chu tước màu đỏ, thiên nga bạch kim, một trước một sau bay về phía nội thành.
Lúc đuổi kịp khoang con thoi, lông vũ lấp lánh chói hoa mắt mọi người.
“Thiếu tộc trưởng, Bạch chủ đang làm gì đây?”
“Cậu hỏi tôi, tôi đi hỏi ai?”
Đầu óc Lật Nhan cũng đầy sương mù.
Cho rằng Bạch chủ và chu tước muốn đánh nhau, nhìn kỹ lại, lại không phải như vậy.
Đang chẳng hiểu ra sao, Xích Quân bay ở phía trước đột nhiên khẩn cấp phanh lại, dừng giữa không trung. Mở máy truyền tin, thấy nội dung trên màn hình, kêu dài một tiếng, ẩn chứa hân hoan bất tận.
“Mau quay về!”
Tin tức tốt đến đột nhiên, Xích Quân trực tiếp quay đầu, bay vụt về núi lửa.
Đánh nhau xả giận cái gì, tìm ra chủ mưu cái gì, xách mấy đứa không may đánh một trận trước cái gì, tất cả đều không quan trọng bằng tin tức Tần Ninh gửi đến.
Nghe mừng rỡ trong tiếng kêu, Bạch Hử có thể đoán được, có thể làm cho Xích Quân chủ động từ bỏ gây chuyện, nhất định có liên quan đến ba quả trứng chu tước.
Hai chim phượng đến đột nhiên, đi càng đột nhiên hơn.
Trong khoang con thoi, cuồng điêu và hn hai mặt nhìn nhau, tất cả đều không rõ, trong hồ lô kia rốt cuộc bán thuốc gì.
“Có cần sai người đuổi theo không?”
“Không cần, tiếp tục đi.”
Lật Nhan nhìn màn hình, quyết định theo lệnh Bạch Hử, vào nội thành cứu viện trước. Về phần hai phượng hoàng… Bất kể bọn họ nghĩ gì, làm gì, đều không phải bản thân có thể xen vào.
Từ thái cổ đến nay, làm tộc đàn phụ thuộc phượng hoàng, cuồng điêu luôn luôn nắm rõ chức trách của mình, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất vì sao tuy Lật Nhan còn trẻ tuổi, lại có thể được Bạch Hử tín nhiệm.
Khoang con thoi tiếp tục tiến lên phía trước, đến trung tâm nội thành, hỗ trợ kim điêu và tuyết hào sơ tán cư dân, cũng ở bên ngoài khống chế thế lửa.
Xích Quân và Bạch Hử quay về núi lửa, mục tiêu tháp chỉ huy mặt đất.
Đến cửa, Xích Quân hưng phấn quá mức, quên biến trở lại hình thái tiến hóa, thiếu chút nữa đâm sập tường đá.
Bạch Hử hạ cánh, rốt cuộc nhịn không được, một cánh quạt bay Xích Quân.
Y nhịn con chu tước này rất lâu rồi!
Bạch Nham và Bạch Thanh cứng tại chỗ, cằm đồng thời rơi xuống đất.
Loại hành vi dùng cánh quạt chim này, thật sự là Bạch chủ? Hơn nữa quạt bay còn là chu tước!
Xích Quân đang trong trạng thái cực độ phấn khởi, bay ra một khoảng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.
Sau khi rơi xuống đất, cười cười xin lỗi.
“Kích động quá, thứ lỗi.”
Dứt lời, miễn cưỡng khống chế được tâm tình, cùng mấy con thiên nga bước vào cầu thang lên xuống.
Cùng lúc đó, Tần Ninh ngồi trên giường, nhìn ba quả trứng chu tước được ánh sáng trắng bao bọc, cào cào tóc, vẻ mặt không xác định.
Suy nghĩ một lát, tai dán lên vỏ trứng, quả nhiên có vài tiếng vang nhẹ nhàng vang lên. Tương tự như dùng đυ.c gõ lên ngọc thạch, tương đối có quy luật.
Đổi một quả khác, tiếng vang lại truyền đến, còn rõ hơn quả trước.
So ra, quả thứ ba vỏ trứng vô cùng yên tĩnh. Nếu không phải cũng phủ đầy đồ đằng, màu sắc gần như đỏ thẫm, có khi Tần Ninh sẽ cho rằng, chim non bên trong đã không còn sống.
Đang định tiếp tục quan sát, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Rầm một tiếng, cửa kim loại trượt ra một nửa, trực tiếp bị Xích Quân sốt ruột đυ.ng vỡ.
Thấy ba quả trứng chu tước đã thay đổi hoàn toàn, phủ đầy đồ đằng trên giường, Xích Quân bước nhanh lại gần, ngón tay run run, nhẹ nhàng đặt lên vỏ trứng, cảm nhận được sức sống mạnh mẽ chưa từng có, không nhịn được đỏ vành mắt.
“Khoảng nửa giờ trước, chúng nó bắt đầu như vậy.”
Tần Ninh ôm một quả trứng chu tước, vòng thời không trên cổ tay va chạm vào nhau, phát ra những tiếng vang giòn tan. Để đảm bảo đầy đủ năng lượng sinh vật, thanh trạc của thanh loan tìm được ở tinh cầu nguyên thủy, cũng được cậu đeo trên tay.
Bốn chiếc vòng đặt cùng một chỗ, va chạm lẫn nhau, năng lượng sinh vật gom theo lũy thừa, tốc độ ấp trứng tự nhiên nhanh hơn.
“Cháu làm rất tốt, tốt hơn ta rất nhiều.” Xích Quân đỏ mắt, bắt chước động tác lúc trước của Tần Ninh, tai dán lên vỏ trứng, chớp mắt lộ ra nụ cười mừng rỡ, “Chúng nó cũng nhanh ra đời.”
“Nhanh như vậy?”
Mặc dù sớm có suy đoán, nghe thấy Xích Quân nói, Tần Ninh vẫn cảm thấy ngạc nhiên.
Từ lúc cậu bắt đầu ôm trứng, bây giờ mới được bao lâu?
Bạch Hử đi đến bên giường, gạt ba quả trứng chu tước qua một bên, ngón tay xen vào trong tóc Tần Ninh, nhéo nhéo gáy cậu.
“Vất vả.”
Đột nhiên cúi người, hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán Tần Ninh.
Một tay ấn lên trán, Tần Ninh không nhịn được cong khóe môi.
Tiếng gõ ngày càng nhiều, ngày càng rõ, đại biểu chim non có thể phá xác bất cứ lúc nào.
“Ta muốn ở lại!”
Xích Quân kiên trì không đi, nhất định phải canh giữ chim non sinh ra.
Tâm tình của hắn có thể hiểu, Bạch Hử không đuổi người, chẳng qua, sau khi gật đầu, bản thân y cũng ở lại.
Kết quả là, Xích Quân úp sấp ở cuối giường, hai mắt lom lom, chăm chăm nhìn ba quả trứng chu tước. Bạch Hử ngồi bên mép giường, mở thiết bị chứa vật, lấy thịt nướng và quả dại đã chuẩn bị trước, ôm lấy Tần Ninh, cho ăn như thường lệ.
“Chuyển giác dương là dị thú đặc hữu của vương thành, thích ăn lá cây sơn tra, chất thịt rất tốt.”
Trong khi nói chuyện, thịt nướng còn bốc hơi nóng bị xé ra, lượng vừa vặn một miếng, chấm vào gia vị, đưa vào miệng Tần Ninh.
Gia vị là giao dịch từ vực Đỏ, mang theo chút chua cay, phối hợp thịt nướng vừa lửa, làm người muốn ngừng mà không được, ăn một miếng, còn muốn ăn miếng thứ hai.
Chỉ chốc lát, thịt nướng trong khay thấy đáy.
Liếʍ liếʍ môi, Tần Ninh sờ sờ bụng, chưa no.
“Thịt nướng hay cá nướng?”
Giống như có thể đọc hiểu suy nghĩ của Tần Ninh, Bạch Hử lại lấy ra hai khay thủy tinh, một là thịt nướng vàng óng ánh, một là cá nướng tỏa hương.
Tần Ninh nuốt nước miếng, nhanh chóng làm ra quyết định: Đều muốn.
Bạch Hử nở nụ cười.
Cho ăn kéo dài liên tục tròn hai mươi phút.
Tần Ninh ăn ba khay thịt nướng, hai con cá nướng, cộng thêm tròn một khay quả dại. Uống hết một cốc lớn nước trái cây, thỏa mãn ợ một cái.
Ăn uống xong xuôi, theo thói quen mấy ngày qua, ôm lấy một quả trứng chu tước.
Không nghĩ đến, tay vừa chạm vào vỏ trứng, bên tai lập tức truyền đến tiếng giòn vang.
Răng rắc răng rắc, trên đỉnh vỏ trứng xuất hiện lỗ thủng, cái mỏ nhỏ vàng nhạt đâm xuyên trung tâm đồ đằng.
Tần Ninh gần như ngừng thở.
Tiếng vỡ vang lên liên tiếp không ngừng, lỗ thủng trên đỉnh vỏ không ngừng mở rộng. Sau mỏ chim, có thể thấy lông tơ màu đỏ nhạt.
Đại khái khoảng hai phút, vỏ trứng lay động, giống như chim non bên trong trở mình. Bởi vì vị trí, cánh nhỏ từ trong lỗ thủng thò ra.
Tần Ninh chớp mắt, lại chớp mắt.
Đột nhiên quay đầu, mắt nhìn thẳng Bạch Hử.
Thời kỳ chim non của phượng hoàng, không phải duy trì hình thái tiến hóa sao?
“Chu tước đặc biệt?”
Nghe được nghi vấn của Tần Ninh, Xích Quân rốt cuộc chịu dời mắt, mở miệng giải thích: “Vừa ra đời là hình thái nguyên thủy. Ba ngày sau sẽ biến thành hình thái tiến hóa, sau đó sẽ không thay đổi, cho đến trưởng thành.”
Hai ngày đầu sau khi rời vỏ trứng, trừ thời gian cho ăn, chim non sẽ luôn ngủ say. Đến ngày thứ ba tỉnh lại, sẽ rút đi hình thái nguyên thủy, biến thành thiếu niên xinh đẹp.
Cách thức sinh trưởng này, là dấu hiệu phân biệt phượng hoàng với các tộc lông vũ khác.
“Ba ngày?”
“Ba ngày.”
Xích Quân giải thích xong, Tần Ninh cảm thấy khó có thể tin.
Nhớ lại tình huống của bản thân sau khi sinh ra, thật sự có chút mơ hồ, nên cũng không thể chứng minh, cậu vừa phá xác là hình dạng gì.
Qua khoảng năm sáu phút, chu tước nhỏ dùng sức toàn thân, phồng cánh, mỏ nhỏ đát đát đát đát, ra sức mổ vỡ vỏ trứng.
Tần Ninh cùng Xích Quân lần thứ hai ngừng thở, chăm chú nhìn chằm chằm chim non.
Bạch Hử ngồi bên cạnh Tần Ninh, một tay vuốt tóc Tần Ninh, ánh mắt rơi vào trên vỏ trứng, cũng có mấy phần chờ mong.
Rốt cuộc, theo tiếng vỡ cuối cùng vang lên, vỏ trứng từ trên đỉnh nứt ra.
Vết nứt lan tràn theo đồ đằng, nhanh chóng mở rộng.
Chim non ra sức đập một cái, giây lát vỏ trứng vỡ vụn, thuận thế ngã lăn trên giường.
Tần Ninh nghiêng đầu.
Ra khỏi vỏ là dùng lăn?
Phượng hoàng quả nhiên không giống người thường.
Chu tước nhỏ vỗ cánh, lăn hai ba cái, quay lại giữa vỏ trứng, một mảnh tiếp một mảnh, mỏ nhỏ nhanh thành tàn ảnh.
“Tiếu ——”
Tiếng kêu non nớt vang lên, tỏ vẻ vỏ trứng không đủ, cần tiếp tục cho ăn.
Xích Quân lập tức lật thiết bị chứa vật, chuẩn bị đồ ăn cho chim non.
Chu tước nhỏ hoàn toàn không cảm kích, cánh nhỏ mở ra, như quả cầu lăn vào trong lòng Tần Ninh, cọ cọ, tiếp tục kêu.
Xích Quân hóa đá tại chỗ, trái tim thủy tinh nứt vỡ đầy đất.
Không nên a.
Tần Ninh chỉ ôm vài ngày, hắn chăm chúng nó mấy ức năm!
Tiểu vô lương tâm!
Xích Quân đỉnh đầu mây đen, sấm chớp vang đùng đoàng, giống như mưa to trút xuống.
Chu tước nhỏ căn bản không quản nhiều như vậy, vỗ cánh, kiên trì yêu cầu cho ăn.
Tần Ninh có chút luống cuống tay chân.
Thịt nướng hay cá nướng, hay là quả dại?
Ăn vào có thể tiêu hóa được không?
Nói cho cùng, Tần Ninh cũng đang trong tuổi được cho ăn, không có kinh nghiệm gì. Về phần đám Hắc Minh, với chu tước vừa ra đời hoàn toàn là hai khái niệm.
“Không có cua ánh trăng, sò ốc có thể thay thế.”
Nhìn ra Tần Ninh lúng túng, Bạch Hử mở thiết bị chứa vật, lấy hộp thủy tinh chuẩn bị trước đó ra.
“Đây là sò ốc từ tinh cầu nguyên thủy, sinh sống ở cùng một thủy vực với cua ánh trăng. Phối hợp với gia vị mài từ vỏ cua, mùi vị không tệ.”
Xích Quân thoát khỏi trạng thái hóa đá, biết chu tước nhỏ nhận chuẩn Tần Ninh, chỉ có thể nhận mệnh, đưa đồ ăn trong tay qua.
“Cái gì đây?”
Nhìn giáp xác lớn bằng hai bàn tay, Tần Ninh vô cùng tò mò. Gõ gõ mặt ngoài, bất ngờ, không cứng rắn như trong tưởng tượng, thậm chí có thể dùng mềm mại để hình dung.
“Đây là long lân.”
“Long lân?”
Không chỉ Tần Ninh, Bạch Hử cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Hắc giáp long, loài to lớn nhất tộc khủng long thời thái cổ. Vảy đen dưới cổ vô cùng mềm mại, giàu dinh dưỡng, rất thích hợp cho chim non dùng.”
Giải thích xong, Xích Quân nói cho Tần Ninh, bẻ mảnh vảy ra, không cần bất cứ gia vị gì, trực tiếp đút cho chu tước nhỏ.
Thấy Tần Ninh hít mũi, nghĩ đến tuổi của cậu, lại lấy ra mấy mảnh long lân, đưa đến trước mặt cậu.
Tần Ninh có chút do dự, Xích Quân cười nói: “Chỗ ta tồn rất nhiều. Nếu không đủ, có thể đến vực Đen bắt sâu.”
“Tộc trùng?”
“Trùng hoàng vực Đen dinh dưỡng phong phú, chỉ thua vảy hắc giáp long, có thể thay thế.”
Nhận long lân, bạn nhỏ nhạc trạc sâu sắc cảm nhận được, tộc đàn phượng hoàng thời thái cổ, rốt cuộc khốc suất cuồng bá duệ cỡ nào.
Chuyển giác dương:
Lyl: lý do Lyl để nguyên long lân mà ko dịch ra thành vảy rồng, bởi vì các loài “long” nói đến trong truyện, nó là khủng long, ko phải rồng =))