Đôi Mắt Người Tôi Yêu

Chương 13:

Xuân sang, năm mới lại đến. Hôm nay là 30 Tết, trên đường ồ ạt người tranh nhau đi sắm Tết. Dí Mai cũng đã mua đồ, trang trí nhà xong từ ngày hôm qua. Vi Vi đang ngồi trâm ngâm suy tư trên băng ghế sô pha, trong đầu luôn tự đặt câu hỏi rốt cục mấy ngày qua Lý Hữu đã đi đâu? Tại sao lại không đến gặp cô? Chẳng hiểu sao cô từ lúc nào mà lại mong chờ anh đến vậy, tuy gặp nhau là bị anh trêu chọc, ồn ào quấy nhiễu bên tai bây giờ cứ lặng thinh mất tăm mất tích khiến cô lòng nôn nao.

Lý Hữu hiện tại đang ở căn cứ. Mặc dù đã cận Tết nhưng công việc của anh vẫn chất đống như núi, đây cũng là hậu quả do mấy tháng qua anh lười biếng làm việc. Đôi mắt Lý Hữu xuất hiện quầng thâm do thiếu ngủ. Suốt mấy ngày qua những vụ giao dịch đều diễn ra liên tiếp làm anh thở không kịp. Mệt, mệt thật! Trong đầu anh nghĩ bản thân cố gắng thêm vài năm nữa, chỉ vài năm nữa thôi anh sẽ thoát kiếp giang hồ này, cầm theo bao tiền lớn mà cao chạy xa bay tới Hà Lan.

"Anh Hữu, xảy ra chuyện rồi!" Hình Long đi tới cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

"Xảy ra chuyện gì rồi?" Anh lạnh giọng hỏi.

"Hàng bị cướp rồi, làm sao đây?"

"Mẹ nó! Là thằng nào?"

Hình Long ấp úng: "Vũ Trương"

Lý Hữu nghe xong cũng sững lại. Vũ Trương? Lão là một tay mạnh trong thế giới ngầm, đυ.ng đến lão ta chỉ có tìm cái chết nếu may mắn được sống thì cũng lành ít dữ nhiều.

Bất chợt anh cười thành tiếng, một nụ cười hả hê theo đó là sự điên loạn, một cảm giác hào hứng.

"Thú vị đấy! Hình Long, sắp xếp chục thằng theo tôi đến chỗ lão."

Hình Long tròn mắt. "Anh Hữu, chúng ta có thể sao?"

"Sao lại không? Lão muốn xưng vương xưng bá trong cái xã hội này thì ít nhất cũng phải qua ông đây đã chứ."

Nói rồi anh sải bước dời đi. Hình Long không dám trái lệnh liền làm theo chỉ thị 20 phút sau đã có mặt tại căn của Vũ Trương.

Vũ Trương, lão lúc này đang hả hê với chiến lợi phẩm vừa cướp được. Cả bầu không khí đã bị Lý Hữu phá vỡ, không nói không rằng cả đám người nhào tới. Tất cả trở nên vô cùng hỗn loạn.

Lý Hữu luồn lách vô số, anh bất cẩn bị thương, dòng máu đỏ tươi từ khuỷu tay chảy xuống. Anh rút súng ra nhắm vào lão Vũ Trương may cho lão là tránh kịp. Lão cũng đã hiểu ra vấn đề, đám người này thực chất là đến đòi lại lô hàng. Lão nhanh chóng gọi cho ai đó chỉ 5 phút sau đã thấy một đám người nữa đi vào. Dẫn đầu đám người này là một cô gái mang một thân hình nóng bỏng, nét nào ra nét ấy, bừng bừng khí chất.

"Chuyện gì thế này?" Cô gái ấy lên tiếng dập tắt đi sự hỗn loạn bên trong, mọi hành động đều dừng lại. Chỉ thấy lão Vũ hớn hở nói: "Aiya, đám ruồi nhặng này bị bố cướp lấy lô hàng nên đến đây đòi lại."

"Bố cướp hàng của người ta? Bố, còn nói với bố thế nào chuyện làm ăn phải sòng phẳng, phải giữ uy tín thì ta mới có nhiều mối chứ đằng này..."

Đoàng!!!

Một phát súng vang lên, viên đạn xớt qua tai trái của lão. Gương mặt Lý Hữu đằng đằng sát khí, đi lên trước vài bước. Lão ta sợ tái xanh cả mặt, trước giờ lão huênh hoang vô kể giờ lại như con chuột chui rúc trong cống.

"Bố, trả lại cho người ta đi!" Cô gái hét lớn cùng với tiếng bước chân ngày càng dồn dập của Lý Hữu.

Ngay khi một phát súng nữa vang lên, lão nhắm mắt cắn răng: "Được, trả thì trả."

Lý Hữu lúc này mới dừng bước, vứt ngay cây súng xuống sàn. Lão ra lệnh cho đàn em lấy hàng tới trả lại.

Cô gái ban nãy đi tới trước mặt anh, gương mặt hoàn mĩ ấy nhìn chằm chằm vào anh rồi cúi đầu.

"Thành thật xin lỗi anh, tôi không ngờ bố tôi lại giở tiếp cái trò này. Chúng tôi sẽ trả lại cho anh và hứa sẽ không có lần thứ hai xảy ra."

Anh không nói gì, hai tay vuốt vuốt sửa lại mái tóc.

"À, tôi còn chưa giới thiệu với với anh tôi tên Vũ Linh là con gái độc nhất của ông ấy."

Vũ Linh - con gái của Vũ Trương cũng làm cùng nghề với bố nhưng tính cách thẳng thắn, cương trực hơn nhiều. Sở dĩ chuyện làm ăn của lão ta lên như diều gặp gió cũng là nhờ có người con gái tài giỏi,có bộ óc thông minh và khôn khéo trong việc ăn nói.

"..." Người ta đeo lại cái đồng hồ nên không quan tâm người đối diện nói gì.

"Tôi cũng có biết anh, anh là Lý Hữu đúng chứ? Mong sau này hai ta có thể hợp tác làm ăn với nhau."

Lý Hữu lúc này ánh mắt mới hoàn nhìn thẳng vào cô, một người con gái thân hình nóng bỏng nhưng anh chả quan tâm, so với người này thì chú chim sơn ca ngồi đợi ở nhà xinh đẹp hơn nhiều.

Vũ Linh chìa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay anh lại đứng đơ ra, đôi mắt nheo lại hiện lên một tia sáng bạc như dao. Cô run người, nhanh chóng thụt tay lại. Hàng đã được đưa đến, đần em của Lý Hữu liền đem đi.

Thấy lúc anh sắp rời đi, Vũ Linh nói vọng tới: "Lý Hữu, lần sau gặp lại."

Anh hừ nhẹ một cái, đi mất hút.

Ngồi trên xe, anh phì phà điếu thuốc rồi nhận ra gì đó liền hỏi Hình Long đang chăm chú lái xe.

"Nay là giao thừa nhỉ?"

"Vâng. Bọn em đang định tổ chức tiệc một bữa, anh cũng tham gia góp vui với bọn em nha?"

"Thôi, các chú cứ chơi thoả thích đi ông đây còn có việc. Giờ lái thẳng về nhà tôi luôn đi."

Nhanh lên kẻo người ta nhớ chim sơn ca đến phát điên luôn rồi kìa.

Pháo hoa trên trời nở rộ, tiếng pháo xen lẫn tiếng cười khắp cả chung cư. Cho đến khi thời gian bắn pháo hoa kết thúc mọi người ai nấy trở về nhà của mình thì chú chim sơn ca ấy vẫn đang ở đó, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác mỏng. Hình bóng này chính là thứ khiến anh nhung nhớ bấy lâu nay. Anh đi tới, hai tay ôm lấy eo của cô, đầu tựa lên vai cô, giọng nói đầy mệt mỏi phả vào tai:

"Không nhớ anh à?"

Nhớ à? Sao không nhớ được chứ, có tên chết bầm nhà anh không nhớ tôi nên chả thèm đến thăm thì có.

"Hữu Hữu. Anh mấy hôm nay đi đâu vậy?" Cô nhỏ giọng hỏi.

Anh im lặng, hít lấy luồng khí thơm lừng toả ra từ người con gái ấy. Mùi hương này quả không lẫn đi đâu được, càng ngửi lấy thú tính trong anh như muốn bộc lộ ra ngoài. Trong lòng thầm chửi thề: "Mẹ nó! Ông đây ngửi thấy mùi hương này mà nứиɠ đến điên đảo, mùi hương này tuyệt đối không được thằng nào được chiêm ngưỡng bằng không ông gϊếŧ cả nhà chúng."

"Hữu!"

Cái suy nghĩ máu chó ấy của anh bị cô phá tan.

"Mấy ngày nay anh bận việc."

"Cơ quan nhiều việc lắm sao?"

Lý Hữu hơi sững lại rồi giọng trầm đi hẳn.

"Ừ."

"Đúng thật là, hôm nay là giao thừa mà vẫn không cho nghỉ việc. Làm cảnh sát đúng là không dễ dàng"

Lý Hữu nghe vậy chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.

Không phải làm cảnh sát không dễ dàng mà mấu chốt chính là làm người tốt không dễ dàng. Cuộc sống này đâu phải nói muốn làm người tốt là dễ đâu, đôi khi cuộc đời nó xoay một cái thì bản chất xấu xa sẽ lộ ra ngay. Ngày xưa anh nghĩ rằng sống một cuộc sống hai mặt như thế này thì anh thà sống bền vững với bản chất xấu xa cả đời còn hơn. Tuy nhiên, ai đời cũng có ngoại lệ, Lý Hữu cũng đã tìm thấy ngoại lệ cho riêng mình, là tâm can của anh. Lý Hữu ra ngoài có thể trở nên độc ác và xấu xa đối với tất cả mọi người nhưng chỉ cần khi ở trước mặt cô trở thành một người tốt, một người tốt trong suy nghĩ của cô thế là đủ rồi.

"Anh mệt lắm sao?"

Chả nghe thấy anh nói câu gì mà cứ mãi gục đầu lên vai mình nên cô tò mò hỏi. Rồi sau đó cô đưa bàn tay nhỏ lên sờ vào đầu của Lý Hữu, xoa xoa như đứa trẻ.

Lâu lắm rồi anh mới được người khác xoa đầu, kể từ khi mẹ còn sống lúc nào mẹ cũng xoa đầu an ủi anh sau những trận roi của bố. Anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt như một chú cún con, hốc mắt sâu và thâm do mất ngủ, đầu tóc thì đã rối tung.

"Vi Vi, hôn nhé?"

Cô có chút ngại ngùng, nhỏ nhẹ nói: "Có lúc nào anh hôn mà tôi từ chối được đâu."

Lý Hữu thẳng người dậy, hai tay sờ lên gương mặt cô rồi cúi xuống hôn ngấu nghiến. Khoang miệng bị anh khuấy đảo không ngừng, anh như muốn cuốn lấy hết những gì từ cô ăn sạch từng chút một. Nụ hôn vô cùng mãnh liệt đến nỗi toàn thân cô như tê dại chìm đắm hồi lâu, khi cảm thấy đến nghẹt thở hai tay mới đập đập vào lưng anh có như vậy anh mới chịu buông tha. Ánh mắt anh trầm mê loạn tình, dư vị ngọt ngào của cô trên môi còn sót lại. Anh liếʍ môi, mặt nổi gân xanh.

"Mẹ nó! Hôn chưa đã!"

Cơn thèm khát một lần nữa lại chiếm lấy tâm trí của anh, lại tiếp tục ngấu nghiến môi nhỏ đến kiệt quệ. Bàn tay hư hỏng sờ mó khắp nơi cho đến nơi sâu bí mật ấy nhất. Hôn tạm để sau. Anh ngồi xổm xuống mặt đất, vén váy cô lên mà ngửi mùi hương ấy rồi hôn lên, liếʍ ngoài lớp vải.

"Điên thật! Mới thế thôi mà em đã rỉ nước rồi."

Cô đỏ mặt xấu hổ vội nói: "Không thích thì thôi, tôi đi ngủ."

"Tôi nói không thích khi nào, ở yên đấy."

Ngoài hành lang thế mà lại làm loại chuyện này thật là mất mặt muốn chết.

Đột nhiên có tiếng gọi đến làm cô giật thót tim. Là dì Mai gọi cô vào ngủ. Cô ngại ngùng vâng vâng dạ dạ còn người đàn ông vẫn tiếp tục làm chuyện "riêng" của mình.

"Này, tôi...phải vào nhà."

"Hử?"

Anh nghe vậy liền tuột mất cả hứng. Bây giờ dừng lại ở đây thì con "ngựa chiến" của anh biết phải làm sao đây? Chẳng lẽ phải "tự xử"?

"Ừm thì...để...để khi khác, nhé?"

Anh nghe vậy thì tạm chấp nhận, cũng đành buông tha cho cô. Trước khi vào nhà anh còn kéo tay cô lại, ôm vào người.

"Vi Vi, tôi yêu em."

Gì chứ? Cô có nghe nhầm không? Lý Hữu đang tỏ tình với cô sao?

"Em không nghe sao, anh bảo là chúng mình hẹn hò đi."

Vi Vi vẫn đang trong trạng thái loading...

"Nói gì đi chứ, không nói gì tức là đồng ý nhé?"

Loading...

"Được rồi, em vào nhà đi."

"Em...đồng ý."

Vi Vi, đồng ý vì bản thân cũng muốn thử trải nghiệm yêu đương một lần trong đời.

Lý Hữu mỉm cười, rồi mở cửa giúp cô.

"Anh hiểu rồi, vậy mai ta đi hẹn hò nhé?"

Cô gật đầu.

Bản thân cũng không ngờ mình có thể thốt lên cái câu "anh yêu em" đấy. Trước đây đúng là chưa từng nghĩ tới nhưng ai biết được thời gian nó sẽ bào mòn đi lý trí của mỗi con người.

Lý Hữu nhìn ngắm bầu trời đêm một lượt rồi nhìn lại "ngựa chiến" đang hừng hực tinh khí liền lắc đầu. Quả này bản thân đành phải tự ra tay thôi.

****HẾT CHƯơNG 13****

(⁠☞⁠^⁠o⁠^⁠)⁠ ⁠☞Nhớ nhấn sao cho tui nha mấy pà.