Đôi Mắt Người Tôi Yêu

Chương 11:

Cô nằm im ngơ ngác, hai tay đã bị anh đè từ lúc nào không hay. Thấy cô cứ ngây ra mà chẳng đáp anh liền cúi xuống hôn vào cô, hôn vào hõm cổ cô. Cô bất giác rên lên một tiếng.

"A!"

Anh dừng hành động ấy lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, một phần có chút mê luyến, một phần có chút thú tình.

"Em không thích sao? Nếu không thích thì cứ nói."

Cô xoay đầu đi, trong miệng cứ như vướng phải một thứ gì đó chẳng thốt nổi nên lời.

"Thích hay không thích?"

Vi Vi 25 năm sống trên đời thật sự chưa bao giờ trải qua chuyện tình trường bây giờ cũng rất muốn thử mấy loại chuyện này một lần. Mặt cô lộ rõ vẻ ngại ngùng, ấp úng thốt nên một chữ "thích". Vừa hay lúc đó Lý Hữu cởi toạc chiếc áo sơ mi trên người, xong phần mình lại cởi tiếp luôn phần cho cô. Anh như con thú bị giam cầm lâu ngày nay sợi xích đã được tháo bạo lại trở về dáng vẻ hung bạo.

Anh hôn, liếʍ láp, sờ soạng từ trên xuống dưới, đũng quần cũng đã ngày một nhô cao. Con dã thú ấy thoát ra bên ngoài chẳng thông báo trước một tiếng mà ồ ạt xông tới khiến cô đau đến phát khóc. Người đàn ông kia thấy thế liền dỗ dành:

"Không sao đâu, đau một chút quen rồi sẽ hết đau thôi."

Người đàn ông ấy cầm lấy eo cô, nhấp từng nhấp một để thoã mãn du͙© vọиɠ bấy lâu nay.

Cảm giác khoái lạc ấy đã khiến người con gái kia mê mẩn từng hồi. Nàng tay nắm chặt lấy gối để giữ lại bình tĩnh mà tận hượng thú vui mà người đàn ông đem tới. Xong chuyện nàng đã ngất lịm đi vì mệt, chàng mặc dù vẫn sung sức nhưng thấy thiếu nữ ngủ rồi chỉ đành thôi. Bế nàng vào phòng tắm lau người sạch sẽ, mặc quần áo vào tươm tất rồi đem lên giường ôm vào lòng chìm vào giấc ngủ sâu.

Mãi cho đến sáng, khi ánh nắng xuyên qua cửa kính, hơi ấm phảng phất của nắng chiếu lên mặt người con gái kia. Cô thức dậy, toàn thân ê ẩm, cố nhớ lại chuyện xảy ra tối qua rồi bất chờ sờ tay lên người, quần áo đã được mặc từ lúc nào không hay. "Cạch" một tiếng. Người đàn ông bước vào trên tay bưng một tô cháo nóng hổi để ở bàn cạnh giường.

"Dậy rồi thì rửa mặt ăn cháo, đừng nên ngồi ì trên giường."

Cô thảng thốt giật mình. Càng nhớ lại càng cảm thấy xấu hổ, không dám cất tiếng đáp lại.

"Không nghe anh nói sao?"

Cô lết người rời giường, tay vịn vào tường cố từng bước đi đến nhà vệ sinh. Cả người bỗng được nhấc bổng lên, hơi thở nóng hổi của người đàn ông ấy phảng phất một hồi. Đặt nhẹ cô xuống, lấy bàn chải và kem giúp cô, rồi đứng bên quan sát.

Lúc cô đang ăn cháo, anh bắt chuyện với đủ điều mà cô chẳng nói lại câu nào. Biết là cô xấu hổ chuyện lúc tối anh bèn trêu:

"Này, em còn xấu hổ chuyện lúc tối sao?"

"..."

"Em không nhìn thấy thì xấu hổ cái gì chứ, nói xấu hổ thì là tôi mới phải. Em nói xem cả hai người cùng làm với nhau mà chỉ có anh nhìn thấy mặt của đối phương, mọi chuyện từ đầu đến cuối chỉ có mình anh làm mà chẳng ai phối hợp thế chẳng phải anh là người ngại nhất hay sao..."

Đang định nói thêm vài câu nữa thì cô liền giơ cái muỗng lên giơ về phía anh mà đe doạ.

"Anh im đi!"

Anh giơ tay lên nựng má cô một cái rồi nói: "Thật tiếc khi không thể thấy "thằng nhóc" của anh nó lớn và dữ đến chừng nào. Để dịp sau anh cho em sờ nó, nhé?"

"Lý Hữu" Cô hét lên. "Anh không im được sao? Rốt cục là da mặt anh dày đến mức nào mà có thể nói ra được lời ấy, hả?"

Chuông điện thoại bỗng reo lên cắt ngang bầu không khí này, anh đứng dậy đi ra một bên nghe máy lát lại trở vào.

"Anh có việc phải đi, em ở nhà ăn xong thì để đũa bát trên bàn tí về anh cất cho. Cần nhờ anh giúp nữa không?"

"Mở radio lên giúp tôi, radio ở trong ngăn kéo tủ ấy."

Anh vâng lời đến ngăn kéo tủ lấy ra chiếc radio nhỏ rồi bấm nút mở lên, đặt lên bàn cho cô.

"Anh đi đây."

"..."

"Không tạm biệt lấy một câu sao?"

"Cút đi."

Anh cười, nụ cười ấy chỉ duy trì khi ở gần bên cô lúc bước ra khỏi nhà thì sắc mặt thay đổi đến lạnh lùng. Ánh mặt dịu dàng lúc nãy hỏi rằng đã ở đâu rồi? Lúc này lại trở nên tàn nhẫn thế kia. Lý Hữu lấy máy gọi cho Hình Long.

"Lái xe đến đón tôi."

Nói xong câu cũng liền tắt máy, đi ra ngoài cổng chung cư chờ vài phút thì xe Hình Long đi tới. Ngồi vào xe, Hình Long liền báo cáo:

"Hôm nay giao dịch lô hàng lớn với lão Phan Hùng. Tên này trước nay luôn xảo quyệt nên cẩn thận, em nghĩ nên bố trí thêm thằng em đi theo nữa thế sẽ an toàn hơn. Nên chú ý bọn cảnh sát vì lần giao dịch này rất lớn sợ rằng chúng sẽ gây cản trở, em đã cho một đám đi theo dõi chừng nào cảnh sát có động tĩnh gì sẽ lập tức báo về ngay."

"Cứ thế mà làm đi."

Đến chỗ giao dịch, đi vào trong đã thấy lão Phan Hùng ngồi chờ ở đó. Thấy Lý Hữu đi đến liền đứng dậy chào.

"Lão Hữu đến rồi đấy à. Nào, mời ngồi mời ngồi."

"Hàng đâu lấy ra đi, đừng nhiều lời"

"Cứ từ từ hàng sẽ tới liền thôi. Chi bằng ngồi xuống uống với nhau vài chén.

Lý Hữu cũng đành ngồi xuống, cầm chén rượu lão vừa rót mà nốc cạn. Cứ thế vừa uống rượu vừa nghe lão thao thao bất tuyệt đến nửa tiếng. Anh nhìn đồng hồ trên tay, chờ đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa có hàng, rồi anh nhìn lên Hình Long, hắn hiểu ý rút súng lục ra dí sát vào đầu Phan Hùng.

"Hàng đâu? Nửa tiếng rồi đấy, ông định bịp lũ này đấy sao?"

Lão run sợ, miệng nói lắp bắp. Điện thoại trên bàn chợt sáng, Lý Hữu mau tay chộp lấy bấm nút nghe. Đầu dây bên kia cất tiếng:

"Đại ca, lô hàng ấy bọn em chuyển đến cho tên Thắng rồi. Nhân lúc bên Lý Hữu chưa đến thì chúng ta mau chuồn đi..."

Lý Hữu ném thẳng điện thoại vào mặt lão, đi đến cướp súng trên tay Hình Long rồi bắn vài phát ngay vào trán làm Hình Long đứng cạnh có chút khϊếp sợ.

"Đi thôi, đi đến chỗ tên Thắng đó."

"Vâng? Anh định cướp hàng sao?"

"Đúng vậy, đồ mà ông đây đã nhắm phải thì bất kể thằng chó nào cũng đừng hòng động vào."

Ánh mắt hung ác, các cơ mặt lộ rõ vẻ hung tợn. Anh xông vào căn cứ của tên thắng, một mình cầm baton tiến vào quét sạch đám đứng ở cửa, đàn em đi theo sau cũng theo bước Lý Hữu xử gọn đám ngáng đường còn lại.

Tên Thắng đang hai tay hai em, chìm vào trong cơn mê bất tận nghe tiếng ồn ào cũng có chút hoảng. Lý Hữu như con sói nhảy chồm lên tên Thắng mà cho ăn vài đấm. Tên Thắng chưa hiểu chuyện gì, lão bị đánh đau quá, thét lên:

"Lý Hữu, mày điên sao? Tao với mày không thù oán gì thì sao mày đánh tao hả?"

"Ai bảo tao với mày không thù không oán? Mày nói xem lô hàng sáng nay mày nhận là gì, hả?"

"Đó là lô hàng tao giao dịch với lão Phan. Bọn tao đã tiền trao cháo múc, chả lẽ mày vì không được lô hàng đấy mà phát tiết thế này à?

"Phải, chính là thế đấy."

"Nhưng đó là hàng của tao, mày có quyền gì mà đòi cướp?"

"Quyền à? Đồ vốn dĩ thuộc về tao thì tao tất phải đòi về."

Nói rồi Lý Hữu vung cao baton đập mạnh vào đầu hắn, hắn chẳng thể nào đánh trả, máu phun ra càng lúc càng nhiều, bắn tung toé lên cả mặt anh. Cho đến khi nhận thấy hắn đã tắt thở thì mới dừng tay, lô hàng cuối cùng cũng đã thuộc về tay anh.

Hình Long ở ngoài đột ngột chạy vào báo rằng cảnh sát đang trên đường đến đây, cần phải rời đi nhanh. Lý Hữu gật đầu nhanh chóng lên xe rời đi. Hình Long từ trung túi xe lấy ra một cái khăn đưa cho anh lau máu trên mặt. Hình Long mặc dù đã đi theo Lý Hữu một thời gian không ít nhưng cái cách xử lí gϊếŧ người tàn nhẫn kiểu này khiến hắn khó lòng mà thích ứng nổi.

Lý Hữu về nhà tắm rửa sạch, mùi máu tanh trên người cũng đã đi mất nhằm không muốn chim sơn ca kia sẽ ngửi thấy. Anh đứng trước cửa nhà cô bấm chuông ing ỏi. Đợi moitj lúc mới thấy cô mở cửa, nước mắt rưng rưng mà ôm chầm lấy anh.

"Em sao vậy? Có chuyện gì sao?" Anh lo lắng hỏi.

Cô nức nở, nói: " Tôi nhớ bố mẹ, chẳng biết sao tự nhiên ngồi nghe đài xong lại nhớ đến thế."

Anh cười, bàn tay thô ráp xoa nhẹ lên mái tóc cô. "Thế Vi Vi có nhớ anh không?"

Cô liền đẩy anh ra, đập mạnh vào người. "Không thèm."

Hai người bước vào trong nhà, ngồi vào ghế sô pha. Cô vẫn cứ khóc, anh càng dỗ dành thì cô càng khóc to hơn. Dỗ không được nên thôi kệ, anh để cho cô khóc đến lúc nào không khóc nổi nữa thì thôi.

"Khóc mệt rồi thế có muốn ăn gì không?"

"Không cần. Hay là anh kể chuyện hồi nhỏ của anh đi, trước giờ chẳng thấy anh kể cái gì cả."

Anh lặng đi, sắc mặt trùng xuống hẳn. Kể chuyện hồi nhỏ chính là chuyện mà anh không muốn kể nhất. Chuyện hồi nhỏ của anh ngoài mấy tên Hình Long, A Diệu thì chẳng ai biết đến cả. Đó là thứ không đẹp đẽ gì đáng để chia sẻ, rêu rao khắp nơi. Đối với anh nó là một cơn ác mộng kinh hoàng, nhà chính là nơi địa ngục tăm tối nhất xô đẩy anh đến hoàn cảnh như hôm nay.

"Tại sao tự dưng lại muốn hỏi chuyện này?"

"À...tại tò mò thôi."

"Đó không phải thứ tốt đẹp gì nên tôi mong sau này em đừng hỏi bất kì điều gì về chuyện hồi nhỏ của tôi."

Giận sao? Không thì không nói có gì đâu mà phải giọng điệu lãnh khốc như vậy chứ.

Cô gật đầu. Dì Mai lúc này cũng đã về nhà, Lý Hữu cũng đứng dậy.

"Tôi về đây, ăn uống xong thì ngủ sớm" Xong câu liền rời đi.

"Cậu ở lại ăn cơm đã rồi về." Dì Mai thấy anh đi về liền kêu lại.

"Thôi khỏi, để hôm khác nay tôi bận."

Ra ngoài hành lang anh châm một điếu thuốc, nhìn ngắm thành phố dưới kia, nơi 15 năm nay anh lăn lộn kiếm sống giờ nay nay đã thay đổi nhiều rồi. Cảnh vật đã thay đổi, lòng người qua năm tháng cũng đổi theo...

****HẾT CHƯƠNG 11****

Lại là yoo nè, lâu lắm không gặp chắc cả nhà quên rồi😭

√Nhớ nhấn sao để tui có động lực viết truyện tiếp nha🌟