Lại một ngày nữa lại bắt đầu.
Giang Vi Vi thức dậy từ sớm, sửa soạn áo quần để đến một buổi đàn piano, hôm nay có một người nhạc sĩ mà cô yêu thích sẽ biểu diễn, cô đã mong ngóng ngày này lâu lắm rồi. Vừa mới bước ra cửa đã gặp ngay Lý Hữu.Thấy cô anh liền cất tiếng chào hỏi.
"Hôm nay em lại muốn đi đâu? Công viên tiếp sao?"
"Không, tôi đến thưởng thức một buổi piano." Cô đáp.
"Ồ!"
"Xem ra chuyện xảy ra ngày hôm trước em quên rồi nhỉ? Nên là vẫn cố chấp đi ra ngoài một mình?"
Vi Vi vén tóc qua sau tai, nói: "Quên đâu chứ, nhưng ngày hôm nay rất quan trọng tôi nhất định phải đi."
Lý Hữu nhìn cô trên xuống, ánh mắt phán xét nhìn một lượt rồi lại lắc đầu. "Em quả thật rất cứng đầu."
Cô cười gượng, bàn tay nhỏ bỗng nhiên bị bao trùm lấy. Vẫn lại là bàn tay ấm áp của người đàn ông đó, tuy có vài vết chai sần nhưng lại đem đến cảm giác an toàn kì lạ. Con xe cũ rít của anh ngày nào hôm nay vẫn lại băng băng trên con đường quốc lộ, tuy cũ nhưng vẫn chạy ngon, kiểu dáng đơn giản tránh gây sự chú ý cho người khác. Đây chính là phong cách của anh.
"Em rất thích âm nhạc nhỉ?" Anh vừa lái vừa liếc mắt qua gương chiếu hậu nhìn cô mà hỏi.
Cô gái nhỏ gật đầu, đôi mắt vô hồn ấy vẫn không có chút sự sống nào như thường ngày, thân hình của cô gái lại gầy gò theo từng năm tháng. Người ta nói quả không sai, thời gian sẽ gϊếŧ chết đi tâm hồn của mỗi con người, từ lí trí cho đến thể xác, ăn mòn ăn mòn...
"Ngày xưa tôi rất thích chơi piano, mỗi ngày mỗi ngày tôi đều chơi những bản nhạc mà mình yêu thích, piano như một phần cuộc sống của tôi nhưng rồi..." Cô cúi mặt xuống, vẻ mặt trông rất ảm đạm.
"Tôi hiểu rồi, chỗ mà em muốn đi là nơi nào? Tôi quên mất rồi."
Anh vội vàng cắt ngang lời nói của cô gái, anh chỉ cần nghe đến đó thôi là đã biết khúc sau như thế nào. Đó chính là vết thương tâm của cô ấy, tốt nhất không nên nhắc đến.
_Trung tâm văn hoá nghệ thuật B_
Cô nắm lấy tay anh bước vào trong, hôm nay có rất nhiều người, bọn họ đang chen lấn xô đẩy nhau đi vào. Lý Hữu đứng im một hồ lâu, thấy có quá nhiều người bây giờ mà chen lấn vào trong thì thật sự rất phiền, mà giờ cứ đứng chờ thế này cũng không phải là cách tốt, chờ thế có khi vào người ta đã diễn xong rồi cũng nên. Anh sực nhớ ra có một cái cổng ở phía sau nhưng lâu nay đã khoá liền nhanh chóng kéo cô đến đó.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Anh chẳng đáp lại, khẽ nhìn vào cái ổ khoá rồi lại nhìn trên đầu cô.
"Tôi mượn kẹp tóc của em một tí nhé!"
Anh nhẹ nhàng gỡ chiếc kẹp tóc ra khỏi đầu cô rồi lấy đầu dẹp của chiếc kẹp mà chọt chọt xoay xoay ổ khoá chốc lát đã bị anh mở ra. Lý Hữu lại bàn tay thô ráp ấy nắm lấy tay cô dẫn vào trong hội trường. Anh lựa đến chỗ ngồi yên tĩnh, tránh sự ồn ào. Cả hai ngồi xuống vừa kịp lúc buổi đàn piano bắt đầu.
Từng giai điệu piano vang lên phá tan sự ồn ào của tất thảy người. Giai điệu du dương cất lên, chim sơn ca nhỏ bé trầm ngâm lắng nghe từng giai điệu. Gương mặt lộ rõ vẻ thoải mái, hài lòng, tươi tắn hơn bao giờ hết. Anh chăm chú nhìn từng đường nét trên mặt cô. Cho đến khi giai điệu piano kết thúc cô mới thả lỏng người tựa ra sau ghế.
"Thật hay!" Cô cười rạng rỡ, luôn miệng thán phục.
"Nhàm chán." Anh chán nản phán một câu xanh rờn như vậy. Vi Vi nghe vậy liền rất không vừa ý. "Anh đúng là chẳng hiểu biết về nghệ thuật tẹo nào."
Lý Hữu chỉ cười mà chẳng đáp, lúc lâu sau anh mới nói: "Nghệ thuật cũng chia ra làm nhiều loại mà, phải không? Có khi tôi không hiểu biết về thuật của âm nhạc nhưng về mảng nghệ thuật khác tôi lại biết thì sao."
Cô phì cười: "Vậy nói xem Hữu Hữu nhà anh giỏi về mảng nghệ thuật nào nào?!"
Khoé môi anh nhếch lên đầy lưu manh, anh cúi thấp đầu xuống ghé sát vào tai cô, thì thầm từng chữ: "Nghệ thuật...giường chiếu."
Cô nghe xong gương mặt liền đỏ choét.
Tên khốn nhà anh đúng là biết cách chọc con gái nhà người ta mà.
Cô vừa giận vừa xấu hổ, hai tay dùng sức đẩy anh ra.
"Anh...đồ cảnh sát biếи ŧɦái!"
Lý Hữu cười thích chí, anh cười lại khiến cô xấu hổ hơn, Sau khi kết thúc buổi trình diễn cô một mình đi trước mặc kệ anh lẽo đẽo theo sau. Biết là cô đang giận mình nên anh chỉ đành đi đến dỗ dành.
"Được rồi! Nào Vi Vi, tôi xin lỗi lúc nãy chỉ là muốn chọc em vui thôi. Đừng giận nữa, cùng nhau ra ngoài đi."
Mặc cho lời anh nói cô vẫn không có ý định dừng lại, tiếp tục đi từng bước hết sức khó khăn.
"Em đi vậy không thấy không tiện sao?"
"..."
"Em không thấy mỏi chân à?"
Cô dừng lại, đúng là chân cô khá mỏi và có cảm giác như đang bị chuột rút. Nhân lúc cô không để ý, Lý Hữu liền chạy tới bế cô đi như kiểu bế một nàng công chúa.
Anh lách người qua đám đông, cuối cùng cũng đến được xe. Ngồi trong xe, anh nhìn cô chằm chằm, vừa nhìn vừa cười tủm tỉm. Tiếp đó anh lại đưa cô đi vui chơi đủ nơi cho đến tận chiều tối. Chuông điện thoại reo lên. Anh nhìn vào màn hình nhấp nháy số của bà Mai.
"Alo, tôi nghe."
"Cậu Hữu đấy à, tôi có chuyện muốn nhờ cậu"
"Bà nói đi."
"Chuyện là hôm nay tôi phải làm ca đêm nên là không về được nhờ cậu mua đồ ăn cho Vi Vi hộ tôi hết bao nhiêu tiền tôi sẽ gửi lại sau. Được không?"
"Được."
"Vậy cảm ơn cậu."
Lý Hữu cúp máy, ánh mắt liếc qua cô. "Dì của em nói hôm nay không về nhờ tôi mua đồ ăn cho em."
"Không về sao?"
"Vậy em ăn gì, tôi mua cho."
Cô suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời. "Tôi muốn ăn mì gà rán."
Lý Hữu ồ một tiếng rồi gật gù hiểu ý lái xe đưa cô đến mua gà rán.
"Ăn luôn hay đem về nhà?"
"Về nhà."
"Ở trong xe chờ tôi."
Anh mở cửa sải bước vào trong phải khoảng 20 phút sau anh mới trở lại, vẻ mặt đầy khó chịu.
"Mẹ nó! Ông đây hận không có thời gian gϊếŧ hết chúng mày."
"Anh nói gì vậy? Gϊếŧ ai cơ?"
Lý Hữu ngồi vào trong xe không màng đến người ngồi trong chờ đợi cả mấy chục phút, thản nhiên buông lời chửi thề.
"Không có gì, tôi lỡ miệng thôi."
Anh liền phủ nhận lời mình vừa nói, cố gắng giải thích cho người con gái kia hiểu. Tiếp xúc với Lý Hữu đã lâu nên cô cũng hiểu cái tính của anh nên cũng ậm ừ cho qua.
Trên đường về, anh phóng xe như tên điên. Điều khiến anh khó chịu chính là việc hồi nãy, trong lúc chờ mua gà rán cho Vi Vi thì gặp mấy thằng oắt con trung học cậy mình con nhà quyền thế nên lại thái độ, hất cả phần gà rán mà anh mới mua. Anh tức điên lên định dạy dỗ chúng một trận nhưng chúng đã nhanh chân chạy đi, làm anh phải chờ mua lại phần gà mới.
Bỗng Lý Hữu thoáng thấy chiếc xe màu đỏ kia, hình như là của mấy tên oắt hồi nãy. Anh nhìn vào điện thoại thấy cũng chỉ mới có 6 giờ tối.
"Vi Vi, đi đây một tí đã rồi về nhà nhé?!"
"Đâu cơ?"
"Dạy dỗ mấy bọn trẻ một chút, bữa nay chúng lộng hành quá, chẳng biết bố mẹ đâu mà không dạy chúng. Em nói xem có phải nên thay trời hành đạo chút không?"
"Anh định gϊếŧ chúng luôn sao?"
"Ồ! Tôi có nói vậy à?"
"..."
"Được rồi, tôi đùa thôi. Như em nói tôi là cảnh sát gương mẫu nên phải giáo dục chúng một chút để chúng biết điều."
"Ồ! Tôi xin rút lại câu anh là cảnh sát gương mẫu nhé."
Lý Hữu chỉ cười, anh lao vυ't về phía xe bọn nhóc kia cố gắng chạy xe sáp lại xe bọn chúng. Xe của Lý Hữu sáp lại làm cho xe chúng bị vệt vài đường trắng.
"Con mẹ nó! Ai chạy xe kiểu gì vậy? Mù hay gì?" Mấy thằng nhóc ngồi trong xe liên tục chửi rủa.
Còn Lý Hữu thì vẫn không có ý định dừng lại tiếp túc lại xe sát vào xe chúng rồi bỗng dưng xe anh lao vυ't đứng chắn giữa đường. Vì quá đột ngột nên chúng không kịp phản ứng mà tông qua phần đầu xe của Lý Hữu. Xe của chúng thì bị hư nát nặng nề, cửa kính vỡ ra, đền xe nát bét còn xe anh chỉ như muỗi cắn.
Bọn chúng hoảng sợ, may mà thoát chết. Cả từng thằng xuống xe nhìn chiếc xe yêu quý bị hư hỏng mà tức giận quát lớn: "Mẹ nó, siêu xe tao mới mua."
Anh cũng xuống xe nhìn đầu xe của mình mà tặc lưỡi khen ngợi. "Chà, đúng là nhìn vậy nhưng chưa chắc đã vậy." rồi lại quay qua nhìn chúng nó, cũng chỉ tầm ba thằng thôi "Mấy nhóc thấy chưa xe sang chắc gì dã tốt, xe cũ chắc gì đã thua."
Ba chúng nó thấy Lý Hữu liền hùng hổ đi tới, một đứa đá chân vào xe anh.
"Mày chán sống sao? Biết xe tao bao tiền không hả?"
Mặt anh tối sầm lại, đưa tay nắm lấy đầu nó bụp thẳng xuống xe nghe rõ từng tiếng "bịch bịch". Vi Vi ngồi trong xe còn nghe rất rõ nữa là...
Hai thằng kia thấy bạn mình bị đánh cũng liền lao đến nhưng rồi lại bị anh cho vài đấm thẳng vào mặt rồi cũng bị bụp đầu xuống xe. Máu chảy loang lổ lên cả chiếc xe màu trắng cũ ấy.
"Đại ca xin tha mạng, tụi em sai rồi anh tha cho bọn em đi."
Cả ba đứa hết sức van xin nhưng nào đâu có dễ cho đến khi Vi Vi ở trong xe cất tiếng kêu anh mới dừng lại.
"Hữu Hữu, anh xong chưa vậy? Tôi đói bụng lắm rồi đấy."
Anh ngó vào thấy Vi Vi đang bần thần, chán nản liền phủi tay chỉnh tề lại quần áo.
"Sau này còn dám vênh mặt lên với ông đây thì đừng mong lết cái xác về nhà."
Nói rồi anh lấy giấy ra lau đi vệt máu trên xe, chẳng thèm ngó lấy chúng một cái mà leo lên xe phóng thẳng về nhà.
Đến nhà, Lý Hữu lôi phần gà lúc nãy mới mua. Chắc là để lâu quá nên mùi gà không được ngon nữa, đá trong ly nước cũng đã tan hết từ đời nào.
Xong xuôi, cả hai ngồi trên ghế uống nước.
"Này, em không muốn đi tắm cho sảng khoái tinh thần sao?" Anh thấy cô đi cả ngày mệt, đổ mồ hôi không ít nên ngỏ ý.
Cô đỏ mặt. "Tôi...nhưng tôi..." Cô ngại ngùng, một người đàn ông cứ thế thản nhiên mà ngỏ ý mấy điều ấy thật sự khiến cô rất là...
"Không phải lo, tôi giúp em chuẩn bị nước tắm, em cứ ngồi yên đây." Anh đứng dậy xắn tay áo sơ mi lên, cổ áo thả ba chiếc cúc trên cùng.
"Gì? Anh...tôi không cần đâu, anh cứ về đi." Cô vội đuổi anh về.
Biết là cô đang ngại nên anh vờ không nghe thấy gì, trêu ghẹo cô.
"Tôi hiểu rồi, nhà vệ sinh ở bên kia đúng không. Cảm ơn em."
Cô bất lực ngồi ở ghế sô pha chờ đợi. Lúc sau Lý Hữu ra ngoài bế bổng cô lên đưa thẳng đến phòng vệ sinh.
"Thế này nhanh hơn nhiều so với việc em tự mình đi vào đúng chứ?"
Cô được bế vào tận bồn tắm. Cô cảm nhận được nước trong bồn đã đủ ấm, rất thích hợp. Cứ tưởng thế là xong rồi nào ngờ anh còn buông thêm một câu. "Em tắm đi để tôi đi lấy đồ cho em."
Này cậu kia, đồ của phụ nữ mà cậu lại... Thật sự hết nói nổi.
Anh vào phòng cô, trong tủ quần áo lật tung loạn xạ. Anh lựa cho cô một chiếc váy ngủ màu xanh kiểu dáng rất đơn gian. À mà hình như còn thiếu thiếu cái gì đó. Đúng rồi, là nội y.
Lần đầu tiên anh đi làm loại chuyện này.
Anh chọn đại một chiếc qυầи ɭóŧ ren, không lấy áo ngực vì anh nghĩ buổi đêm thì mặc áo ngực làm gì chứ. Vướng víu.
Lý Hữu lại gõ cốc cốc vào cửa nhà về sinh. "Tắm xong chưa? Tôi lấy đồ cho em mặc đây này."
Cô vô thức đáp ừ, anh nghe vậy liền mở cửa đi vào.
Nhận thấy cánh cửa bị mở ra cô theo phản xạ đem hai tay che trước thân.
"Anh lại làm cái gì đấy?"
Trái với gương mặt hoảng hốt của cô thì anh vẫn cứ trơ mặt ra như kiểu chuyện này là bình thường vậy. Anh với lấy chiếc khăn treo ở móc đồ rồi ném lên người cô.
"Tự lau hay để tôi lau giúp em?"
"Tôi lau."
Cô đứng dậy, một tay chống vào tường một tay dùng khăn lau khô người. Cả quá trình anh đều biếи ŧɦái đứng ở cửa mà quan sát.
"Em tưn măc..." Lý Hữu chưa nói hết câu cô đã nhanh miệng bảo: "Để đó tôi tưn làm, không cần phiền anh."
Cô lấy chiếc khăn to quấn quanh thân để che đi không cho tên nam nhân kia thấy. Cô chìa bàn tay ra, cúi mặt xuống: "Đưa đồ của tôi đây."
Anh lặng đi vài giây rồi đặt đồ lên tay cô.
"Anh...ra ngoài trước đi."
Lý Hữu thấy cô không được tự nhiên, bày ra bộ dáng thiếu e thẹn khiến anh thích thú vô cùng.
"Được, vậy em cẩn thận."
Anh ở ngoài chờ cô lúc lâu sau mới thầy cô đẩy cửa chuẩn bị bước ra liền sải bước đi đến bế lên.
"Chà! Thế bây giờ đi ngủ thôi."
Lý Hữu bế cô vào trong phòng ngủ. Anh cẩn thận đặt cô xuống giường, cả thân ảnh to lớn đè trên người con gái ấy, sắc mặt bỗng trở nên là lạ.
"Vi Vi, chúng ta làm chút chuyện đó đi."
****HẾT CHƯƠNG 10****
Nhấn sao cho tui để tui có động lực viết truyện nha🌟