Toàn thân Lý Hữu tràn đầy sự u ám. Anh bảo A Diệu chuẩn bị người đi theo anh đến chỗ của lão Hổ. Trên đường đi anh đạp ga, phóng xe nhanh nhất đạt đến ngưỡng 100 ki-lô-mét trên giờ. Trong lòng anh xôn xao, nếu như lão Hổ mà có làm gì dơ bẩn với Vi Vi thì chính tay anh sẽ chặt hai tay của hắn rồi vứt cho chó.
Tìm đến căn cứ của lão Hổ, A Diệu và đàn em của hắn ta dừng lại rồi lao về phía cổng đánh tơi tả bọn đứng canh cổng của lão Hổ bên ngoài để Lý Hữu đi vào trong thuận tiện hơn.
Lúc này Vi Vi đang bị trói chặt trên ghế, miệng cô bị bịt lại bởi miếng vải. Tên lão Hổ mặt đầy ý gian tà bước đến bên cô, tay lão sờ lên mặt cô rồi nâng cằm lên mà ngắm đi ngắm lại. Vừa ngắm lão vừa tặc lưỡi khen:
"Chậc chậc. Mặt cô em rất xinh đấy!"
Cô ngoảnh mặt đi, cố gắng tránh sự đυ.ng chạm của lão.
Lão rất hài lòng lại tiếp tục đưa tay xuống phần vai của cô rồi lân la đến chỗ cổ áo cô cứ thế mà đưa tay vào sờ soạng. Cô cũng vì thế mà giãy giụa, ú ớ lên vài tiếng. Thấy Vi Vi cự tuyệt lão như vậy lão lại càng thích thú hơn. Lão đưa tay rút cái khăn ở miệng cô ra, cô lập tức hét lên:
"Ai đấy? Thả tôi ra nhanh lên! Các người đang làm gì tôi vậy hả?"
Lão Hổ cười ha hả, tay lão đưa đến khoé miệng của cô, cô không thích sự đυ.ng chạm này của hắn liền rướn ra phía trước một tí rồi cắn lấy tay lão.
Lão bị cắn đau điếng liền tức giận mà giơ tay lên tát mạnh vào mặt cô.
"Con ranh, mày dám hai lần cắn tao. Xem hôm nay tao dạy dỗ mày thế nào đây.
Lão vạch áo của cô ra lộ rõ xương quai xanh và nội y màu trắng bên trong. Cô hét lên, gương mặt giờ đã nước mắt giàn giụa. Lão điên cuồng hôn hít lên khắp cơ thể cô, ngay lúc chiếc áo bị xé ra thành hai mảnh thì tiếng nổ súng ở ngoài vang lên.
Lý Hữu ở ngoài xông vào, không nói không rằng lập tức xả súng vào người lão. Chỉ một phút sau cả người lão đã nằm trên vũng máu, phần đầu của bị anh bắn đến nát.
Vi Vi lúc này đang ngồi thẫn thờ chẳng biết chuyện gì xảy ra, không cảm nhận được tiếng của lão nữa cô mới hét kêu cứu: "Có ai không, làm ơn cứu tôi!"
Lý Hữu thấy trên người cô chiếc áo bên ngoài bị xé toạc hận không thể cho hắn thêm vài viên đạn nữa. Anh đến gần bên cô, từ từ cởi trói cho cô rồi cởi luôn chiếc áo đang mặc trên người mà khoác lên chú chim sơn ca.
"Ổn rồi, bây giờ tôi sẽ đưa em về."
Giọng nói vừa trầm vừa ôn nhu của người đàn ông ấy làm cho cô có một cảm giác an toàn đến lạ. Anh nhẹ nhàng bế cô ra ngoài. Ở ngoài đấy, A Diệu thấy bóng hình lão đại mình đang bế trên tay một cô gái thì hết sức ngỡ ngàng. Trước đây anh qua lại, lên giường với bao phụ nữ cũng không có gì là lạ nhưng lạ là lần đầu hắn thấy Lý Hữu vì một người phụ nữ mà phải cất công đổ máu đến vậy.
"Anh Hữu...đây là..."
"Không phải chuyện của cậu. Cút đi!"
Anh bế cô vào trong xe rồi rời đi để lại đống hỗ độn cho A Diệu dọn dẹp. Sự tò mò trong lòng A Diệu lại dấy lên.
Ngồi trên xe, chiếc áo anh đưa cô gài lại, kéo khoá đến kín cổ.
"Hữu Hữu, là anh phải không?"
Anh ngoảnh đầu lại nhìn cô rồi khoé miệng nhếch lên cười.
"Có vẻ như hình bóng tôi đã khắc sâu vào tâm trí em rồi nhỉ?"
"Cảm ơn anh rất nhiều, Hữu Hữu!"
Anh chẳng hiểu sao lòng lại trở nên vui mừng như vậy chắc cũng là bởi vì cô gái nhỏ này rồi.
Về đến khu chung cư, lúc này đã là 11 giờ tối, ai nấy đều đã tắt đèn mà yên giấc. Anh dừng xe lại rồi quay qua nhìn người con gái bên cạnh đã say giấc ngủ từ lúc nào không hay. Anh bèn ghé sát người lại, hưởng thụ mùi hương cơ thể của cô nhưng dường như đã có thứ gì đó ô uế vấy bẩn mùi hương ấy.
"Mẹ kiếp! Thằng khốn!"
Sự ô uế này chính là nhờ ơn của tên lão Hổ kia, đáng lẽ ra anh nên khoan để hắn chết từ từ mà tra tấn dày vò hắn cho hắn hiểu cái sống không bằng chết là như thế nào.
Đột nhiên cô choàng tỉnh dậy, cảm nhận được có hơi thở của người khác đang phả gần gương mặt làm cô có chút rùng mình.
"Anh...Hữu Hữu..."
Cô tự tin phán đoán rằng đó chính là Lý Hữu.
Thấy cô đã tỉnh anh vẫn không có ý tránh mặt đi, anh vuốt ve mái tóc của cô rồi đến nhìn đôi mắt ấy làm anh có chút chạnh lòng.
"Em..."
"Hả?"
"Về nhà nên tắm kĩ một chút, mùi hương của em hôm nay khiến tôi không thích."
Tên đàn ông chết bầm nhà anh sao lại có thể nói ra câu thô lỗ vậy chứ, đường nào người ta cũng là con gái, anh nói thế khác nào chê cô có mùi hôi. Lần sau nên rút kinh nghiệm nhé.
Nói xong Lý Hữu liền trở về vị trí cũ. Anh xuống xe rồi mở cửa bế cô lên tận nhà.
Ở nhà, dì Mai đang khóc lóc, cầu trời khấn phật mong sao Vi Vi không có chuyện gì nếu không sau này lúc xuống dưới hoàng tuyền biết ăn nói sao với người chị của mình đây.
Bỗng ngoài cửa kêu lên tiếng chuông, dì Mai nhanh chân chạy ra mở cửa. Thấy trên tay Lý Hữu đang bế Vi Vi bà Mai vui mừng khôn xiết. Nghe thấy tiếng dì, Vi Vi liền nhéo nhéo lấy cánh tay anh, ý bảo anh thả mình xuống. Anh hiểu ý nhưng vẫn không có ý đinh thả xuống, lách qua người dì Mai trực tiếp bế cô vào trong nhà.
"Này! Sao anh không thả tôi xuống?"
Lý Hữu cười, cúi thấp đầu xuống thì thầm vào tai cô: "Sao? Em ngại à?"
Cô thật sự là đã rất tức khi hồi nãy anh chê cô hôi rồi giờ lại còn không liêm sỉ mà thốt ra cái câu ấy.
"Ừ, tôi ngại thế anh có ngại không?"
Anh nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống ghế sô pha, rồi ngồi xổm dưới chân cô bàn tay tinh ngịch ấy đưa lên đùi cô rồi từ dưới váy mò mầm vào trong.
"Em xem tôi thế này liệu còn có ngại nữa không?"
Da mặt Vi Vi đúng là mỏng thật, chỉ vài giây thôi mà đã ửng đỏ cả lên. Bỗng dưng ý thức được dì Mai có ở đây sợ bị dì hiểu lầm liền nhấc chân đá anh một cái. Lý Hữu ngoảnh ra sau thấy dì Mai liền đứng dậy ra về trước khi về còn không quên nhắc nhở cô tắm rửa cho thật kĩ.
Dì Mai tiễn Lý Hữu ra tận cửa rồi cúi đầu cảm ơn sau đó lại trở vào trong nhà, bà tiến lại gần Vi Vi mà ôm chầm lấy.
"Con có biết là dì lo cho con lắm không! Sau này đừng tùy tiện đi ra ngoài nữa có biết chưa?"
Hình như bà Mai vẫn chưa biết được việc cô bị người khác bắt cóc cứ tưởng là cô đi lạc, và người gián tiếp gây ra việc này lại chính là thằng Tuấn. Cô phân vân mãi không biết có mên nói với dì không. Nhưng chắc thôi vậy kể ra lại càng khiến dì phiền muộn hơn.
"Con xin lỗi dì, sau này đi đâu con cũng sẽ đều nói với dì nên dì đừng giận con nhé?!"
Bà Mai chợt phì cười, cốc nhẹ vào trán cô: "Ai mà dám giận cô Vi Vi chứ!"
Cả hai cùng nhau cười, tiếng cười như đánh tan bầu không khí của cơn gió lạnh, đánh tan sự xám xịt của bâcu trời.
Việc đầu tiên cô muốn làm bây giờ chính là đi tắm. Ngồi trong bồn tắm mà bên tai cô cứ văng vẳng câu nói của tên đàn ông vô sỉ kia. "Tắm rửa kĩ một chút".
Càng nghĩ lại càng tức, cô cầm chiếc bông tắm chà thật mạnh trên người. Vừa làm cô vừa chửi: "Này thì tắm kĩ một chút! Này thì chê tôi hôi. Đồ chó nhà anh không có liêm sỉ."
Về phần Lý Hữu, anh thay vì trở về nhà và nằm lên giường ngủ một giấc thật ngon thì anh lại chậm rãi châm điếu thuốc, lái xe đến Huệ Vũ.
Anh hiên ngang bước vào trong, bước tới chỗ chú Long và A Diệu đang ngồi. A Diệu thấy anh liền lanh tay rót cho anh một ly rượu, đuổi mấy cô gái đang ve vãn ở gần mình ra chỗ khác.
"Anh Hữu!"
"Hửm?"
A Diệu cười tít cả mắt, hắn đang cố lần mò xem thử người phụ nữ lúc ấy là ai, xem đó có phải là chị dâu tương lai không.
"Cái người ấy ấy đó có phải là chị dâu không?"
Hình Long ngồi bên cạnh nghe A Diệu hỏi vậy thì hết sức hoang mang. A Diệu chưa kể chuyện anh đi cứu Vi Vi cho Hình Long nghe vì sợ lỡ khiến Lý Hữu nổi trận lôi đình căn bản hắn sẽ chết chắc.
"Ai cơ? Chị dâu nào?"
Lý Hữu biết ý A Diệu đang nói đến ai. Anh im lặng trầm ngâm suy tư rồi hướng mắt nhìn về phía A Diệu. Hắn rùng người, cứ tưởng thôi rồi thế là kì này về với đất mẹ. Nào ngờ anh lại cười, nụ cười làm cho A Diệu lạnh cả sông lưng.
"Đúng vậy!"
Không ngờ trước giờ Lý Hữu toàn chơi đùa với phụ nữ chán rồi mới vứt đi giờ lại dõng dạc tuyên bố đó lại chính là "chị dâu".
A Diệu nhảy cẫng lên vui mừng phần vì đã thoát chết, phần vì không thể tin được lão đại mình lại bắt đầu thứ quan hệ rành mạch ấy. Chỉ có Hình Long vẫn ngơ ngơ ngác ngác, bị cô lập giữa hai con người.
"Này hai người, có chuyện gì cũng phải kể cho tôi nghe với chứ."
"Thiên cơ bất khả lộ."
"Khả lộ cái đầu cậu, cứ bí bí ẩn ẩn có chuyện gì kể toạc ra nghe xem nào."
A Diệu chỉ cười, cầm lấy chai rượu tự rót cho mình.
"Nào, để em kính người có tình yêu một ly."
Hình Long trố mặt mà nhìn Lý Hữu. Người có tình yêu? Chẳng lẽ đại ca đã động lòng với cô gái nào rồi sao.
Hình Lòng nhanh thoăn thoắt dịch người sang chỗ Lý Hữu mà liên tục hỏi anh.
"Anh Hữu, anh mà cũng biết yêu sao? Người đó là ai vậy? Sao hai người không kể cho tôi nghe cùng?"
Lý Hữu không nói gì, cầm ly rượu mà uống cạn. Đúng vậy, anh mà cũng biết yêu sao? Anh trước giờ lăn lộn ngoài xã hội, bao nhiêu thứ đen tối và xấu xa kia có lẽ tất cả anh đều có. Yêu? Thử hỏi người như anh liệu có xứng? Sau tất cả những mình đã làm anh nghĩ anh xứng sao? Con người Lý Hữu, lòng sớm đã nguội lạnh ngay từ khi còn bé anh đã tận mắt chứng kiến cái cách mà bố anh "yêu thương" mẹ như thế nào. Bằng những trận đòn roi, những lời mắng rủa. Càng nghĩ trái tim anh lại càng quặn thắt.
Thật ra lúc nãy anh nghe A Diệu nhắc đến hai từ "chị dâu" chẳng hiểu sao lại buột miệng đáp "đúng vậy". Có lẽ một phần nào đó ở chú chim sơn ca bé nhỏ ấy đã chữa lành trái tim anh đâu đó đôi chút. Trước giờ anh chưa từng nghĩ về việc lấy vợ, đối với anh sống cuộc đời cô độc như vậy có khi còn tốt hơn. Yêu có vẻ như là một điều xa vời, dường như nó chưa bao giờ có trong cuộc đời anh.
****HẾT CHƯƠNG 9****
Ồ hồ! Lại là yoo đây. Bữa nay mỗi tuần yoo sẽ ra một chương nha!
Nhớ nhấn sao để ủng hộ truyện của tui nha🌟