Say Đắm Âm Thanh Này

Chương 1

Editor: Kẹo Bông Gòn

Beta: KL + AT

"Tớ cảm thấy tớ sắp thoát kiếp độc thân rồi!!!"

Ninh Manh thông báo cho bạn thân một thông tin tràn đầy vui sướиɠ, chẳng lẽ mùa xuân của cô nàng độc thân từ trong bụng mẹ như cô sắp đến rồi sao.

Bỗng dưng nhớ lại điều gì đó cô đột nhiên im bặt.

Không biết qua bao lâu, Ninh Manh bị lạnh tỉnh lại, cô nửa tỉnh nửa mê sờ sờ phía dưới vừa lạnh như băng vừa cứng rắn, cộm đến đau.

Âm thanh siêu dễ nghe của mỹ nam đâu?

Cô nhìn xung quanh bốn phía khoảng hai phút, kinh ngạc phát hiện bên cạnh không có mỹ nam, cũng không có ở khách sạn phòng lớn giường lớn mà là đang ôm ghế băng nhỏ ở Cục Cảnh Sát nhìn bốn phương tám hướng.

Cô gái tóc vàng mắt xanh thấy cô tỉnh, quan tâm mà đưa cho cô một ly nước ấm, hỏi có cần đưa cô về chỗ ở hay không, an ủi cô: "Không có việc gì, cô không cần cảm thấy có gánh nặng, chúng tôi cũng thường xuyên gặp phải người say không nhớ đường về nhà."

Ninh Manh có một chút xấu hổ nhưng không mất đi sự lễ phép mỉm cười, thật là khóc không ra nước mắt.

Cô như thế mà bị lưu lạc đến tận đây, làm một người say đi lảo đảo trên đường sao?

Khóe miệng Ninh Manh run rẩy.

"Có nhiều cô gái uống say cũng y như cô vậy." Chị cảnh sát không quên chém một đao.

Chị cảnh sát rất nhiệt tình, vẫn luôn hỏi cô rằng có cần đưa cô về khách sạn hay không. Tưởng tượng đến hình ảnh mình ngồi xe cảnh sát trở về khách sạn, Ninh Manh giật mình một cái, liên tục xua tay từ chối.

Tuy rằng đây là ý tốt, nhưng cô không dám suy nghĩ đến, cô không muốn có thêm phút giây "huy hoàng" nào nữa đâu.

Bờ Tây Nước Mỹ là thánh địa để nghỉ dưỡng, một nơi thích hợp để phát sinh những điều lãng mạn xưa cũ mà cô lại uống say đến mức bị đưa đến Cục Cảnh Sát, cho đến cô cũng không biết hướng nào để đi.

Đầu cô co rút từng trận đau đớn, cầm lấy các vật tùy thân của mình chạy ra ngoài, chạy nhanh ra khỏi cục cảnh sát như đi chạy nạn, cũng không dám quay đầu lại nhìn thêm một cái.

"Vậy người đàn ông kia đâu?"

Xong việc, bạn thân hồi phục tính bát quái mau chóng hỏi chút tin tức.

"Không biết."

Ninh Manh mặt đầy biểu tình khẽ cười một cái: "Tớ mới phát hiện trong túi vậy mà lại có thêm một cái ví."

Lúc cô vừa về nước đang tìm kiếm đồ đạc mới phát hiện trong túi có thêm một cái ví màu xám đậm, bên trong chỉ có chút ít đô la Mỹ, mấy cái đồ vật chứng minh thân phận, mặt khác đều không có.

Đúng, đúng rồi, còn có một đoạn tơ hồng bị rớt, không biết là dùng để làm gì. Cô không có động đến, đem ví tiền còn nguyên bỏ vào.

"Là của người kia sao?"

"Không biết."

"Đối phương tên gọi là gì, mặt mũi trông như thế nào?"

"Không biết."

Bạn thân chịu không nổi, hỏi cô: "Vậy cậu biết cái gì hả?"

Ninh Manh bất lực. Thực xin lỗi, cô ngoại trừ việc muốn bóp chết chính mình sau khi uống say ra thì cái gì cũng không biết, cô thậm chí còn không biết vì sao mình lại đi nói việc này cho cô bạn thân biết.

Ninh Manh kết thúc chuyến giao lưu học thuật ở Mỹ trở về nước, trở lại đi làm ở công ty, bão tố nổi lên khi ở hậu trường quay phim phóng sự cô gặp được Đường Việt Xuyên.

"Tôi mời cô đến đây làm phim cho tôi, chứ không phải đợi cô hóa trang, cô có thể đi rồi."

Đường Việt Xuyên mặc tây trang nhung màu xanh lam, thẳng tắp mà đứng ở sau camera, gương mặt lạnh băng đầy vẻ phẫn nộ, không một chút do dự đuổi người trong phòng thu đi.

Khoảnh khắc Ninh Manh nhìn thấy Đường Việt Xuyên, người cô sững sờ tại chỗ, tim đập loạn xạ.

Lãnh đạo yêu cầu cô đến đoàn quay phim giúp đỡ, nhưng không nói rằng người đang quay phim ở đây là Đường Việt Xuyên. Huyền thoại Đường Việt Xuyên là một thần tượng nổi tiếng trong giới l*иg tiếng.

Một lúc lâu sau, cô mới hoàn hồn trở lại, chú ý tới tình hình lúc này ở hiện trường.

Ninh Manh biết người ở trong phòng thu âm khi nãy, cô ấy là đàn chị trong đội tạo âm thanh (*), rất có kinh nghiệm, trên mạng cũng có rất nhiều fan. Nhưng có lẽ vì khá có tiếng, nên thái độ cũng khác. Ninh Manh rất ít khi thấy vị tiền bối này trong công ty, trong đội căn bản không ai có thể nói chính xác công việc của vị tiền bối này trong đội là cái gì. Ninh Manh rất ngạc nhiên khi thấy cô ấy ở đây ngày hôm nay.

*Foley là việc tái tạo các hiệu ứng âm thanh hàng ngày được thêm vào phim, video và các phương tiện khác trong quá trình hậu sản xuất để nâng cao chất lượng âm thanh.

Xem ra vẫn là Đường Việt Xuyên có mị lực như vàng khiến cho mọi người cảm thấy hấp dẫn và thu hút.

Ninh Manh vội vàng chạy tới, người bên cạnh nói nhỏ với cô: "Cô ấy dành rất nhiều thời gian cho việc trang điểm, cô biết đấy, cô ấy có nhiều fan nên lúc nào cũng muốn mình xinh đẹp trước ống kính."

Nhân viên ở phim trường thất thần nhìn nhau, bọn họ sững sờ trước cảnh tượng này, không biết phải làm sao.

Đường Việt Xuyên với chiều cao 1m89 đứng ở chỗ đó khiến người khác có cảm giác áp bức vô cùng lớn.

Đạo diễn khuyên bảo Đường Việt Xuyên: "Hiện tại tôi phải đến chỗ nào mới có thể tìm một người có kinh nghiệm như cô ta, ngành sản xuất này lại ít được mọi người chú ý, cậu không phải là không biết, lại không phải là củ cải trắng, hái một cái liền có ngay."

Đường Việt Xuyên không một chút dao động: "Đây là vấn đề của anh, anh yêu cầu tôi tới làm giám đốc âm thanh, vì vậy tôi phải có quyền lên tiếng trong vấn đề về chuyên môn. Cái người vừa rồi liên tục xoay người tìm máy quay thì làm được gì? Nếu anh lại tìm cho tôi mấy người có trình độ như vừa nãy thì tốt nhất anh nên ngừng quay ngay từ bây giờ."

Đến tên của đối phương Đường Việt Xuyên cũng không thèm nhớ.

Đạo diễn gấp đến độ nói: "Các người hãy mau tìm một tạo âm thanh có thể chụp được ảnh và có cảm giác với máy ảnh về đây!

Lúc này, không biết ai đẩy Ninh Manh một cái: "Đạo diễn đạo diễn, để cô ấy làm thử xem."

Ninh Manh đột nhiên lảo đảo, đột ngột đứng trước mặt Đường Việt Xuyên cùng đạo diễn.

Đạo diễn đánh giá Ninh Manh, anh ta mới vừa nói xong về vấn đề có ít người làm việc tạo âm thanh, có người đi ra, làm trên mặt anh ta có điểm không nhịn được.

"Cô sẽ tạo âm thanh?" Đạo diễn hỏi.

Ninh Manh nhìn đạo diễn một cái, lại nhìn Đường Việt Xuyên, gật đầu.

Nói đúng ra, cô là một kỹ sư âm thanh*, nhưng thật phức tạp khi giải thích sự khác biệt giữa kỹ sư âm thanh với việc tạo âm thanh, nên không còn ai quan tâm nữa.

*Kỹ sư âm thanh giúp tạo ra bản ghi âm hoặc buổi biểu diễn trực tiếp, cân bằng và điều chỉnh các nguồn âm thanh bằng cách sử dụng cân bằng, xử lý động lực học và hiệu ứng âm thanh, trộn, tái tạo và củng cố âm thanh.

Bản thân cô tuổi không cao, hơn nữa nhìn khuôn mặt lại càng trẻ hơn, đạo diễn không dám tin tưởng cô cho lắm.

"Có phải là quá nhỏ không?"

Đường Việt Xuyên căn bản không ôm chút hy vọng gì mà liếc nhìn Ninh Manh một cái, đột nhiên anh dừng lại hai giây..

Anh khẽ nhướng mày nhìn Ninh Manh với ánh mắt kì lạ.

Ninh Manh có chút khẩn trương, lo lắng chớp mắt, ngừng lại ý định muốn rút lui, cố nín thở để anh đánh giá.

Đường Việt Xuyên, một thần kỳ nổi danh trong giới l*иg tiếng. Tính tình anh khét tiếng, nổi tiếng là khó hầu hạ, anh nổi tiếng từ trong đến ngoài nước tuyệt đối là dựa vào thực lực. Đối với công việc, anh vô cùng bắt bẻ, nếu anh nhìn không thuận mắt, anh có thể quay mặt bỏ đi tại chỗ, nhân viên công tác bị anh mắng đến phát khóc có thể xếp hàng từ Hải Điến tới Đại lộ Trường An. Vì vậy, trong giới đều sợ đắc tội cùng vị đại gia này, cùng anh hợp tác là một việc vô cùng mệt mỏi. Nhưng thật không may, anh là người đảm bảo về lưu lượng cùng chất lượng, những thứ anh làm ra rất trâu bò, còn rất phổ biến. Còn có thể nói được gì đây?

Đột nhiên, Đường Việt Xuyên cong khóe miệng, Ninh Manh nghe thấy chị gái chiếu sáng đèn phía sau kêu khẽ: "Thật là đẹp trai quá." Đúng là làm người có nhan sắc vẫn luôn dễ dàng được tha thứ.

Đường Việt Xuyên ngồi tùy tiện trên ghế, thản nhiên nói: "Vậy cứ thử xem". Anh tùy tiện chỉ vào một đoạn trong kịch bản: "Cô thử đoạn này đi."

Ninh Manh chưa bao giờ thấy một "kịch bản" đơn sơ như vậy, nó chỉ là một tờ giấy A4 mỏng, trong đó giải thích về bộ phim tài liệu đang quay, còn lại thì để mọi người tự do phát huy.

Đạo diễn giải thích ngắn gọn cho cô biết đây là bộ phim nói về những người làm về "âm thanh" ở phía sau hậu trường, thông qua ống kính máy quay cho mọi người biết được cách thức cấu tạo âm thanh nghệ thuật của một bộ phim điện ảnh hoặc phim truyền hình.

Các diễn viên l*иg tiếng đóng nhiều vai trò khác nhau, sử dụng nhiều yếu tố, giọng nói đa dạng để tạo âm thanh cho nhân vật, cho tác phẩm.

Nghệ sĩ Foley, đúng như tên gọi, mô phỏng lại các âm thanh mình mong muốn thông qua các phương tiện nhân tạo. Tiếng đóng cửa, tiếng bước chân, tiếng sấm sét...... Đều có thể bị bắt chước được.

Bây giờ, chính là lúc mà Ninh Âm thử tạo âm thanh.

Ninh Manh nhéo mạnh tờ giấy A4 khiến nó nhăn nhúm, suy nghĩ trở lại, cô xem qua mấy cảnh cần chèn âm thanh trong máy chiếu, trong đầu có chút ý tưởng.

Cô cau mày nhìn xung quanh phòng. Nếu cô muốn mô phỏng âm thanh dựa theo kịch bản thì nơi này không có nhiều đạo cụ để dễ dàng mô phỏng âm thanh theo ý muốn.

Phải làm như thế nào để có thể thỏa mãn được cái tính thích bắt bẻ của Đường Việt Xuyên đây?

Cô nhìn vào cái hộp đựng đồ để ở một góc, dò hỏi: "Tôi có thể xem một chút được không?"

Đường Việt Xuyên bày ra tư thế xin cứ tự nhiên.

Cô tìm thấy một chiếc quạt mini trong hộp, lắng nghe âm thanh của cái quạt, âm thầm gật đầu một cái.

Đúng lúc này, con mèo được chủ phòng thu nuôi chạy tới kêu một: "Meo meo", Ninh Manh nghe thấy tiếng mèo kêu, lóe lên một cảm hứng.

Ninh Manh bế con mèo lên, đặt nó lên bàn làm việc, nhẹ nhàng vuốt lông cho nó. Cô đem microphone thu âm tới gần con mèo, nín thở, nghiêng tai ——cuối cùng, trong ánh mắt mong đợi của cô, con mèo phát ra tiếng kêu "Meo meo". Cô ra hiệu cho người bên trong phòng thu chuẩn bị, cô nhìn màn hình trước mắt, đoạn phim ngắn bắt đầu phát và mọi thứ đã sẵn sàng.

Một tay Ninh Manh mở quạt mini, một tay vuốt ve con mèo, sợ con mèo sợ hãi khi nghe thấy tiếng quạt.

Âm thanh rung động cùng với âm thanh tiếng mèo kêu "Meo meo" ở tần số thấp đồng loạt vang lên.

Đạo diễn nhìn chằm chằm hình ảnh trong máy chiếu, kinh ngạc trợn tròn mắt, Ninh Manh bắt chước tạo ra âm thanh thật sự rất khớp với chi tiết trong kịch bản.

Phân cảnh yêu cầu cô tạo âm thanh là phân cảnh nam chính tỉnh dậy, cầm lấy bàn chải điện đánh răng, phát ra tiếng "Ong ong".

Khi bàn chải điện chạm đến răng, tiếng kêu "Meo meo" thật nhỏ được tạo ra thật đơn giản.

Đó không phải là tiếng sắc nhọn của răng va chạm với bàn chải điện sao? Thật là tinh tế.

Đạo diễn vỗ đùi, tán thưởng sự thông minh của Ninh Manh.

Dù chỉ tạo một đoạn âm thanh gần mười giây nhưng lúc đạo diễn bảo ngừng lại Ninh Manh căng thẳng đến mức chảy đầy mồ hôi.

Không có điểm nào sai nhưng cũng không dễ để thực hiện.

Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của Ninh Manh ở bên trong camera, đặc biệt là bộ dáng tập trung làm việc của cô mang một sức hút khó tả.

"Thần kỳ quá, tại sao cô lại có thể suy nghĩ đến chuyện dùng tiếng mèo kêu vậy?" Đạo diễn hỏi cô.

Ninh Manh ôm mèo trong ngực, mỉm cười thẹn thùng: "Tôi chỉ cảm thấy nếu trong phim phóng sự mà có một con vật nhỏ nhắn thì sẽ rất gần gũi."

Đạo diễn cảm thấy mình đã tìm được một kho báu, hưng phấn hỏi Đường Việt Xuyên: "Cậu thấy thế nào?"

Đường Việt Xuyên không cho ý kiến, không nhìn ra cảm xúc: "Hôm nay tôi sẽ quay phần của tôi trước, đợi phần còn lại sẽ thông báo sau."

Đạo diễn đã bị Đường Việt Xuyên làm cho mất bình tĩnh, người muốn Ninh Manh thử tạo ra âm thanh là anh, đem người ta gạt qua một bên cũng là anh, đúng là đầy tật xấu.

Ở phía bên kia, Dương Mai vẫn chưa rời đi, nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng thu. Khóe miệng nhếch lên, nhìn thoáng qua Ninh Manh, phẫn nộ đem kịch bản trong tay bóp nát, ném xuống đất. Cô ta dậm chân, tức giận xoay người bỏ đi.

Ninh Manh nhìn theo hướng cô ta rời đi, không biết nói gì.

Một lúc sau, Ninh Manh thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, đột nhiên người đại diện của Đường Việt Xuyên chạy tới tìm cô, yêu cầu cô chờ một lát.

Anh ta nói rằng Đường Việt Xuyên có chuyện muốn nói với cô.

Ninh Manh đầy kinh ngạc, đại thần Đường Việt Xuyên đại muốn tìm cô?

Hôm nay cô gặp phải vận phân chó gì vậy?

Lời này của cô bị chị gái chỉnh ánh sáng bên cạnh nghe được, cô ấy cầm vở và một cây bút, nói nhỏ nhờ vả Ninh Manh?: "Lát nữa em hỏi xin chữ kí của Đường Việt Xuyên giùm chị đi. Cả nhà của chị đều là fan của anh ấy." Nhưng bản thân cô không dám cùng Đường Việt Xuyên nói chuyện, nhưng các tác phẩm phối âm của Đường Việt Xuyên và màn trình diễn của anh trên các chương trình truyền hình thật sự rất nổi tiếng.

Ninh Manh người đang được kỳ vọng cao đang ngồi ở một góc chờ Đường Việt Xuyên kết thúc công việc.

Thời gian trôi qua, Ninh Manh ngồi trên ghế như gà con mổ thóc, từng chút một.

Lúc cô nhìn lên, bên ngoài phòng thu âm tối đen như mực, mà bên trong càng tối hơn, đèn đã tắt hết.

Ninh Manh sợ hãi suýt ngã xuống ghế, cô luống cuống tay chân lấy ra điện thoại, mở đèn pin lên. Do hoảng loạn nên trượt tay, điện thoại rơi xuống đất phát ra tiếng "Phanh", âm thanh phát ra ở không gian vắng lặng làm cho người ta sợ hãi.

Cô mò mẫm dưới đất một lúc lâu, đầu ngón tay vô ý đυ.ng đến điện thoại, đem nó đẩy ra hướng xa hơn trong bóng tối, hai mắt Ninh Manh tối đen, cô đành phải tìm cách khác. Cô thong thả đứng lên, dựa vào tường tìm cửa đi ra ngoài.

Giọng cô run rẩy: "Có ai không? Đường lão sư, anh còn ở đó không?"

Không có ai trả lời.

Phòng thu âm đông đúc vào ban ngày trở nên vắng lặng, bên trong tối om, chỉ có đèn giám sát chợt lóe lên chút ánh sáng quỷ dị. Một trận gió lạnh bất ngờ thổi qua cổ Ninh Manh, lông tơ Ninh Manh dựng đứng. Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng "răng rắc"

Ninh Manh nhắm mắt, hét lên: "A a a a a...."

Đèn bật sáng lên.

Một giọng nói phát ra sau lưng cô: "Chỉ là đứt cầu dao thôi, chứ không phải có quỷ."

Cô khẽ mở mắt nhìn, nhìn về phía sau, Đường Việt Xuyên đang đứng ở cửa nhìn cô từ xa.

Sợ hãi một lúc. Hóa ra là do Đường Việt Xuyên tăng ca đến bây giờ, do đứt cầu dao nên mới xuống lầu điều chỉnh công tắc nguồn điện.

Ninh Manh nhặt di động lên, màn hình yếu ớt xuất hiện vết nứt có thể nhìn thấy rõ ràng, Ninh Manh càng nhìn càng đau lòng. Cô chú ý tới ánh mắt dò xét của Đường Việt Xuyên, Ninh Manh không rảnh quan tâm đến điện thoại nữa, đem nó bỏ vào trong túi. Có Đường Việt Xuyên ở đây, chuyện của anh là quan trọng nhất.

Hai mắt Ninh Manh nhìn anh, chỉ chờ Đường Việt Xuyên lên tiếng.

"Đi với tôi." Đường Việt Xuyên nói.

Xe Đường Việt Xuyên đậu ở trước cửa, người đại diện ở trong xe ngồi chờ đưa Đường Việt Xuyên về nhà.

Đường Việt Xuyên nói với anh ta: "Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi tự mình lái xe về."

Người đại diện do dự nhìn anh, anh ta không quên, lần trước để Đường Việt Xuyên tự lái xe, kết quả là do chạy quá tốc độ trên đường cao tốc ở bang Texas, bị phạt, suýt nữa còn đυ.ng phải một con nai, vì tránh nó nên xe đâm vào gốc cây. Sau đó anh đi đến hiện trường xử lý sự cố thì thấy đầu xe thể thao toàn bộ bẹp dí, trái tim thiếu chút nữa bị Đường Việt Xuyên làm sợ tới mức nhảy ra ngoài.

Đường Việt Xuyên mặc kệ anh ta, một tay cầm chìa khóa, nói với Ninh Manh: "Lên xe."

Sau đó, anh mau chóng giẫm chân ra, xe liền chạy đi, người đại diện bị anh ném ở ven đường dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn bọn họ rời đi.