Tiểu Đạo Sĩ - Gom Tiền Gom Luôn Tình

Chương 18

Cả đêm trôi qua một cách bình an, lệ quỷ đó cũng không tiếp tục quấy phá. Sau khi Uông Thiến trải qua nỗi sợ vừa rồi, cô căn bản chẳng dám ở một mình. Cả người co ro nằm trên ghế sô pha cả đêm, toàn thân cô run rẩy ôm lấy cánh tay của cha cô, đến rạng sáng vẫn chưa hết run.

Còn dấu quỷ cào trên chân của cô, vết bầm đen ấy đã sưng tấy lên và đau nhức không chịu nổi. Gương mặt nhỏ tiều tụy đến không còn chút máu, việc trực tiếp cảm nhận được những chuyện này đã làm cho thế giới quan của cô hoàn toàn sụp đổ.

Nơi mà lệ quỷ cào bị nhiễm âm độc, nếu như không xử lý sẽ dần dần thối rữa, nặng hơn thì có thể phải cắt bỏ nơi đó, thậm chí là mất mạng. Khang Thời không mang theo thuốc giải âm độc, vì vậy anh ta định đưa Uông Thiến về lại đạo quán để ép âm độc ra ngoài. Uông Quốc Luân vội vàng muốn đi cùng. Đối với ông mà nói, trước đây ngôi nhà này từng rất ấm áp, bây giờ lại tựa như một con quái vật khổng lồ chỉ biết ăn thịt người, không biết bao giờ nó sẽ mở miệng nuốt chửng lấy ông ta. Có nói gì ông ta cũng không dám tiếp tục ở lại căn nhà này nữa.

Khang Thời cũng lo rằng Uông Quốc Luân sẽ xảy ra chuyện khi anh ta không có mặt. Bà Uông gặp tai nạn ngay giữa ban ngày, cho nên dù trời đã đến buổi hừng đông cũng chưa chắc an toàn. Thế là anh ta dứt khoát đưa hai người trở về đạo quán trước, những chuyện còn lại từ từ rồi tính.

Ôn Nhiên từ chối lời mời tới đạo quán của Khang Thời. Vì Khang Thời đã tiếp quản chuyện này, nên cậu không cần phải theo dõi chặt chẽ như vậy. Ngược lại Hạ Vũ rất muốn đi theo, mấy chuyện quỷ dị thế này khiến người ta vừa sợ hãi vừa tràn đầy tò mò. Đáng tiếc là trong nhóm ký túc xá của bọn họ còn có một người bệnh cần được chăm sóc. Hơn nữa Hạ Vũ đã gần như không ngủ được giấc nào suốt hai ngày nay, nếu giờ không nghỉ ngơi nữa thì sẽ trực tiếp ngã bệnh. Tuy nhiên, trước khi rời đi, cậu ta đã nhiều lần căn dặn Khang Thời rằng, nếu có tiến triển gì xin hãy báo cho cậu ta một tiếng. Thế nên Ôn Nhiên mới biết, không biết hai người họ đã trao đổi WeChat từ bao giờ.

Mặc dù Ôn Nhiên cũng gần như bị giày vò hai ngày nay, nhưng những người tu luyện như cậu, chút thời gian nghỉ ngơi ấy cũng không đáng là bao. Vì vậy cậu trực tiếp đưa Hạ Vũ trở về phòng ngủ, còn mình đi tới bệnh viện thay ca cho Nguyên Từ Hiên.

Kết quả vừa tới bệnh viện, cậu lập tức nhận được tin nhắn của Kỳ Vân Kính. Trong khoảng thời gian bà nội nằm ở bệnh viện, mặc dù bọn họ thường xuyên đến bệnh viện thăm bà, nhưng thời gian luôn chênh lệch khá xa. Bà cụ cũng nhắc mấy lần, nhưng vẫn không thấy hai người họ tới cùng nhau. Lần này Kỳ Vân Kính trống giờ cơm trưa, gọi Ôn Nhiên chuẩn bị cùng anh tới bệnh viện ăn cơm cùng bà nội, cũng để cho bà nội thấy an tâm.

Là một người rất có kinh nghiệm trong việc thực hiện hợp đồng, đương nhiên Ôn Nhiên sẽ không có ý kiến gì về chút yêu cầu này. Dù sao Dương Hi cũng đã không ngủ gần cả một đêm vì lo lắng cho chuyện xảy ra trong nhà của bạn gái mình. Ban ngày chỉ cần sắp xếp ổn thỏa cho cậu ta, dặn dò y tá chú ý thời gian tiêm thuốc, lúc cậu ta ngủ cũng không cần người khác ngồi trông chừng.

Bà cụ Kỳ nằm ở bệnh viện tư nhân, cách bệnh viện nơi Dương Hi nằm tuy không gần nhưng cũng không quá xa. Kỳ Vân Kính vốn tưởng Ôn Nhiên đang ở trường học, nhưng khi biết cậu đang ở bệnh viện, lại vừa tiện đường ghé đón cậu.

Xe của Kỳ Vân Kính không dễ tìm thấy. Xe bình thường lại không có gì đặc biệt, nhưng trong xe cái gì cũng có. Ôn Nhiên vừa lên xe, thứ đầu tiên cậu nhìn không phải là Kỳ Vẫn Kính, mà là thứ trông giống một cái tủ lạnh mini trên xe. Tay cũng đã chạm vào rồi, nhưng cậu vẫn lễ phép hỏi một câu: “Tôi uống được không?”

Dù đang đi trên đường nhưng Kỳ Vẫn Kính vẫn tiếp tục làm việc, anh không ngẩng đầu lên mà chỉ ‘ừ’ một tiếng. Không ngờ ngay sau đó lại nghe thấy vẻ tiếc nuối của Ôn Nhiên: “Ôi… toàn là rượu. Ngay cả một chai nước làm tâm tình con người ta trở nên vui vẻ cũng không có.”

Bị cậu đánh gãy dòng suy nghĩ, lúc này Kỳ Vân Kính mới ngẩng đầu lên nhìn Ôn Nhiên, trong ánh mắt bình tĩnh có chút khó hiểu: “Nước gì cơ? Tên sản phẩm bây giờ đơn giản như vậy sao? Nước vui vẻ, nghĩa là uống vào liền cảm thấy vui vẻ sao?”

Ôn Nhiên đóng tủ lạnh lại, khẽ dựa lưng vào ghế. Nếu không phải chỗ này hơi hẹp, cậu hận không thể ngã quỵ xuống: “Nước vui vẻ chính là coca lạnh đó, thức uống thần thánh mùa hè uống vào cổ họng và bốc hơi lên trán!”

Thấy người nào đó ngồi mà không giữ chút hình tượng, Kỳ Vân Kính dời mắt đi. Thế giới của đám thanh niên này, anh cảm thấy thật sự quá khó hiểu.

Nghĩ đến tin nhắn Nhan Triết gửi cho anh trước đó, Kỳ Vân Kính nói: “Tiểu Triết nói đoàn làm phim đã thuận lợi khởi máy.”

Ôn Nhiên vừa quay đầu về phía cửa sổ để đón gió vừa nói: “Trước đây đoàn làm phim gặp trục trặc là do Uyển Nhi không muốn Nhan Triết đóng cảnh thân mật với những cô gái khác, nên mới phá hỏng. Bây giờ Uyển Nhi đã buông bỏ rồi, đương nhiên sẽ thuận lợi.”

Kỳ Vân Kính chỉ thông báo một tiếng, cũng không có ý định nói tiếp chuyện này. Nói xong anh tiếp tục vùi đầu vào công việc, Ôn Nhiên cũng không nóng lòng muốn nói chuyện. Hai người yên tĩnh không giao tiếp suốt quãng đường đi.

Đến bệnh viện, Ôn Nhiên vừa xuống xe đã đi thẳng lên phòng bệnh của bà nội, Kỳ Vân Kính đi sau cậu một bước. Vừa xuống xe, anh suy nghĩ gì đó rồi nói với tài xế: “Để thêm một ít coca trong xe.”

Tài xế vâng dạ, Kỳ Vân Kính dừng một chút lại nói: “Đừng để nhiều quá”. Mấy thứ này uống một hai ngụm cho cậu để đỡ thèm là được rồi, uống nhiều quá không tốt.

Nhìn cháu trai và cháu dâu cùng bước vào, bà cụ Kỳ cười tươi như hoa. Cộng thêm việc bác sĩ nói tình trạng hiện giờ của bà đã ổn định, chỉ cần đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, và điều dưỡng vài ngày là có thể xuất viện, tâm trạng của bà cũng tốt hơn.

Bà nắm tay Ôn Nhiên cả buổi, nghe cậu kể vài chuyện thú vị trong trường học, đây là cảm giác mà từ trước tới nay bà cụ Kỳ chưa từng cảm nhận được. Con cái và cháu nội cháu ngoại của bà đều là con nhà danh giá, từ nhỏ đã nghiêm trang chỉnh tề, những lúc gối đầu trò chuyện cùng con cháu như thế này, hầu như chưa từng có.

Ôn Nhiên vừa nói đôi ba câu, bà cụ Kỳ liền không nhịn được mà cười đùa một tiếng. Kỳ Vân Kính thấy hơi mới lạ nên dừng công việc lại. Nhìn thấy Ôn Nhiên có thể đem câu chuyện nhỏ như đi mua cơm, kể thành một câu chuyện tuyệt vời, như thể nó là một sự kiện lớn nào đó rất thú vị, ngược lại anh hơi ngưỡng mộ tài ăn nói của cậu.

Nghe Ôn Nhiên kể cậu phải tranh giành đấu trí với người khác chỉ để lấy được một miếng thịt kho tàu, bà cụ Kỳ vừa bị cậu chọc cười, vừa đau lòng nói: “Sau này dặn nhà bếp làm cho con, làm nhiều hơn rồi bảo tài xế đưa tới cho con. Con đi học mệt mỏi như vậy, sao lại để mình ăn không no được chứ.”

Ôn Nhiên hưởng thụ sự yêu mến của bà cụ, tủm tỉm cười nói: “Nội ơi, cái này nội không biết rồi, mùi vị của món mình tranh được ngon hơn nhiều đó ạ. Dẫu có ngon đến đâu cũng không thể sánh bằng mùi vị kia.”

Không biết có phải những lời này đã chạm đến trái tim của bà cụ hay không, bà cụ Kỳ khẽ thở dài: “Cũng đúng, nhớ năm đó, trong cái thời đất nước hỗn loạn, gia đình chúng ta có những thành phần đi theo đảng đối lập, không phải bần nông trong căn chính miêu hồng*, phải chịu nhiều chỉ trích. Có một khoảng thời gian, cuộc sống trôi qua cực kỳ gian nan, ăn không đủ no, đến một cái bánh bao không nhân chỉ nhỏ bằng bàn tay cũng phải chia năm sẻ bảy để cả nhà cùng ăn. Đến bây giờ bà vẫn còn nhớ rõ mùi vị của cái bánh bao không nhân nho nhỏ ấy mà ông nội các con đã đưa bà, dường như chẳng có món ăn nào ngon hơn nó cả.”

(Căn chính miêu hồng: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”, “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. “Căn chính” nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. “Miêu hồng” nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.)

Ôn Nhiên dùng khuỷu đυ.ng vào tay Kỳ Vân Kính: “Vậy nhà anh cũng từng phải sống cực khổ sao?”

Mặc dù nơi đây không phải thế giới ban đầu của cậu, nhưng trước đó cậu cũng đã cố gắng tìm hiểu một chút về lịch sử ở thế giới này. Mặc dù có chút khác biệt so với hướng phát triển của thế giới cậu ban đầu, nhưng cậu vẫn cảm thấy nơi này giống như một thế giới song song, đại khái thì những thay đổi chung trong thế giới cũng tương tự nhau. Vì vậy, cậu hoàn toàn có thể hình dung được cuộc sống của một gia đình có người đi theo đảng đối lập ở thời đại đó sẽ trôi qua khó khăn như thế nào.

Kỳ Vân Kính nhìn cậu một cái, bình tĩnh nói: “Khoảng gần một tháng sau đó, khi nhận thấy có chuyện không ổn, những người lớn trong nhà dẫn theo con cháu của mình ra nước ngoài lánh nạn.”

Ôn Nhiên lặng lẽ thu hồi ánh mắt. Năm đó, người có thể xuất ngoại, bây giờ đều sẽ là đại boss. Xem ra đại boss nhà Kỳ gia là được truyền từ đời này sang đời khác.

Sau khi ăn trưa với bà nội xong, Ôn Nhiên theo Kỳ Vân Kính rời khỏi đó. Lúc cả hai cùng đi về phía bãi đậu xe, Kỳ Vân Kính bất ngờ dừng bước nhìn về phía Ôn Nhiên. Mặc dù thật sự rất khó để đọc được tâm tình của anh trên gương mặt không cảm xúc đó, nhưng dường như Ôn Nhiên trời sinh đã có thể hiểu anh, thấy vậy cậu lập tức mỉm cười ngọt ngào với anh: “Là anh tiện đường dẫn tôi tới đây, thì cũng tiện đường đưa tôi về nhà đi chứ, dù gì cũng chung một con đường. Trời nắng nóng như vậy, tôi đi bộ bên ngoài vài phút thôi cũng dễ bị say nắng đó!”

Kỳ Vân Kính hoài nghi quét mắt quanh người cậu một vòng. Một người có thể tay không xé xác lệ quỷ thành thạo như vậy, mà cũng sẽ bị say nắng khi đứng đón xe bên đường à? Lâm muội muội* còn chưa yếu tới mức không ra gió như vậy đâu! Tuy nhiên, dưới sự cố gắng nháy mắt của cậu, Kỳ Vân Kính cũng không từ chối, Ôn Nhiên vội vàng mỉm cười đuổi theo. Đây là bệnh viện, trong tất cả các nơi công cộng, thì bệnh viện chắc chắn là nơi khó bắt xe nhất, tuyệt đối không có nơi thứ hai!

(Lâm muội muội/Lâm Đại Ngọc 林黛玉: nữ nhân hồng nhan bạc mệnh trong bộ truyện kinh điển Hồng lâu mộng. Ngoài ra, tính tình cô lại hay sầu bi, cô độc, chuyện gì cũng nghĩ sâu sắc hơn người, thân thể lẫn tâm hồn đều yếu đuối như giọt sương mai.)

Sau khi lên xe, tài xế nhìn Kỳ Vân Kính từ kính chiếu hậu: “Sếp?”

Kỳ Vân Kính nhìn thoáng qua Ôn Nhiên: “Đi đâu?”

Ôn Nhiên vội vàng nói: “Không phải các anh phải về công ty sao? Vậy cứ trực tiếp đưa tôi tới trước cửa bệnh viện là được rồi.”

Tài xế còn chưa kịp lên tiếng, Kỳ Vân Kính đã nói: “Chạy đi.”

Sau khi xe nổ máy, Ôn Nhiên nhìn Kỳ Vẫn Kính đang bật laptop lên, chuẩn bị bắt tay vào làm việc, cậu lập tức chọt chọt vào người anh: “Sao anh không hỏi xem tôi tới bệnh viện để làm gì?”

Kỳ Vân Kính liếc nhìn chỗ bị chọt của mình, lạnh lùng nói: “Nhìn cậu vẫn khỏe mạnh nhảy nhót tưng bừng như vậy thì việc đi bệnh viện nhất định không liên quan đến cậu.”

Ôn Nhiên không để ý đến sự lạnh lùng của anh, cố gắng nhích lại gần anh hơn: “Trong nhà bạn gái của bạn học của tôi bị quỷ ám, mức độ độc ác có lẽ không thua kém những gì Nhan Triết đã gặp trước đây. Bạn học của tôi bị bạn gái mình liên luỵ đến mức gãy chân, đây thực sự là yêu sao? Là kiểu muốn lấy mạng phiên bản đời thực thì có.”

Kỳ Vân Kính không phản ứng lại với cậu.

Ôn Nhiên lại không khỏi nghiêng đầu nhìn anh: “Sao anh không hỏi xem nhà bạn gái của bạn học của tôi đang gặp chuyện gì?”

Kỳ Vân Kính thấy cậu hơi ồn ào, lập tức ngước lên nhìn cậu: “Liên quan gì đến tôi?”

Ôn Nhiên ‘ồ’ một tiếng đầy ghét bỏ: “Thì tính tò mò có thể tạo thêm nhiều niềm vui cho cuộc sống.”

Kỳ Vấn Kính dời mắt đi: “Tôi chỉ biết tò mò hại chết mèo.”

Ôn Nhiên mặc kệ anh có tò mò hay không, trực tiếp cười hì hì nói: “Tôi nói cho anh biết nha, chuyện này bắt đầu từ việc có một người tự sát…”

Ôn Nhiên luyên thuyên suốt cả quãng đường. Phát huy toàn bộ tư thế như khi trêu đùa bà cụ Kỳ, một chút chuyện nhỏ cũng bị cậu thêm mắm dặm muối còn nhiều hơn là người kể chuyện, cảnh lệ quỷ bắt người còn được miêu tả ly kỳ hơn rất nhiều. Dưới ánh nhìn sắc lạnh của Kỳ Vân Kính, Ôn Nhiên tự biên tự diễn hết sức vui vẻ. Cuối cùng khi tới nơi Ôn Nhiên muốn tới, Kỳ Vân Kính đã bị cậu chọc cho đau đầu. Ôn Nhiên vui sướиɠ vẫy tay nói hẹn gặp lại với anh, thật sự là nhìn một chút cũng thấy mệt mỏi.

Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, Kỳ Vân Kính chưa bao giờ cảm thấy thế giới yên tĩnh đến lạ.

Người tài xế ngồi phía trước cố nín cười. Anh ta đã làm tài xế cho ông chủ lâu như vậy, cho tới bây giờ anh ta đều chỉ thấy người khác run rẩy lo sợ trước mặt sếp. Ôn Nhiên chính là người đầu tiên có thể khiến sếp bất lực ngồi nhẫn nhịn như vậy.

Nhìn dòng xe qua lại, Ôn Nhiên vui vẻ đút hai tay vào túi quần và đi về phía bệnh viện. Hóa ra tấu hài nhiều dễ nghiện, nhất là khi trêu đùa cái tên mặt liệt như Kỳ Vân Kính kia.