Nam nhân toàn bộ cơ thể đều là nóng rực lên, đồ đạc giữa hông càng ngày lớn hơn, cách quần áo đều chọc đến bắp đùi của Phó Ninh Dung.
Nàng còn chưa đè hắn, hắn đã cứng rắn thành bộ dáng này, nếu thật sự đi đè bẹp hắn còn có thể được sao?
Sợ là ngay cả bàn tay bị mũi tên đánh cho không tàn cũng phế, lúc này cũng phải phế đi.
"Ngươi uống quá nhiều rượu rồi, ta đi ra ngoài bưng cho ngươi một chén canh giải rượu." Phó Ninh Dung tiếp tục đẩy Tạ Du.
Đẩy lùi về phía sau.
Làm bộ muốn đi ra ngoài.
Nói là bưng canh giải rượu đến đây chỉ là lấy cớ, còn chủ yếu là muốn chạy trốn hắn mà thôi.
Tạ Du trong trạng thái này, nàng thật sự rất khó đoán trước đối phương sẽ làm ra chuyện gì với nàng.
Nhưng Tạ Du hiển nhiên ý thức được điểm "người dưới thân muốn chạy trốn", tuyệt đối không cho nàng cơ hội rời đi, bóp lấy cằm nàng, ở ngay trước mặt liền hôn lên.
Tạ Du vẫn cường thế cướp đoạt.
Phó Ninh Dung không muốn mở miệng, hắn liền cắn cánh môi nàng, buộc nàng phải mở miệng ra.
Phó Ninh Dung không muốn dây dưa với hắn, hắn liền tìm mọi cách hút lấy cái lưỡi nhỏ của nàng, liều mạng cùng nàng quấy loạn cùng một chỗ, nổi giận mà mυ'ŧ vào.
Dường như nếu là không dây dưa cùng một chỗ hắn liền chết cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.
Hai người liên tiếp hôn đến mưa dền gió bão giống như là đang đánh nhau.
Phó Ninh Dung bị hút đến đầu lưỡi tê dại.
Nàng từ khi đến hoàng thành đã bắt đầu làm thư đồng, làm vài năm sau có cơ hội liền vào triều làm quan, vẫn luôn rất cẩn thận, không tiếp xúc với nữ nhân, càng không đi tiếp xúc với nam nhân, chuyện nam nữ chưa bao giờ có, nơi nào gặp qua loại tình huống này?
Hôn môi ở trong lòng nàng vẫn luôn nhẹ nhàng nông cạn như trong truyện cổ tích, lướt qua liền ngừng lại, ai có thể nghĩ tới ngay cả điều này cũng có thể làm đến hoang đường như vậy? Đem cả người nàng hôn đến choáng váng.
Phó Ninh Dung hô hấp dồn dập, hai mắt mê ly.
Cả người của nàng giống như là đang trôi dạt ở trên không khí.
Bị kích đến trống rỗng lại khó chịu, thân thể nhịn không được run rẩy một chút.
Đột nhiên giữa ngực truyền đến một cỗ cảm giác lạnh lẽo, giống như trên đầu thổi ra một cơn gió lạnh, cách Tạ Du nhìn xuống vừa thấy, Phó Ninh Dung mới phát hiện ra cổ áo mình bị mở rộng ra, xiêm y không biết từ khi nào đã bị cởi bỏ.
Buộc ngực cũng trở nên lỏng lẻo hơn.
Mà người khởi xướng vẫn cần cù giúp nàng cởϊ áσ ra.
Một bên dùng lưỡi cọ xát vách tường trên của nàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng, một tay kia lại lưu luyến lướt qua trên ngực nàng, như là muốn đem cả người của nàng đều khảm vào trong l*иg ngực của hắn.