Thái tử lau tay sạch sẽ, sau khi nghe xong lời này hiển nhiên không còn một chút vui sướиɠ khi vừa mới cao trào.
Trên mặt hắn bịt kín một tầng băng sương dày đặc: "Hối hận cũng vô dụng, sự tình không phải đã xảy ra rồi sao?”
Phó Ninh Dung vẫn ngẩng đầu, không chịu nhìn hắn: "Ta thật sự hận vì sao người bị mũi tên bắn trúng không phải là ngươi, nếu ngươi chết thì tốt biết bao.”
Tạ Du giữ chặt cằm của nàng, trong nháy mắt liền cúi người xuống, một nụ hôn như mưa dền gió bão đột nhiên ập tới.
Hắn biết rằng hắn đã gây thù chuốc oán với rất nhiều người.
Bởi vì thân phận, bởi vì quyền quý, càng là bởi vì ngôi vị hoàng đế, rất nhiều người trong hoàng thành này đều ước gì hắn đi chết đi, nhưng hắn duy nhất không muốn từ trong miệng của Phó Ninh Dung nghe được những lời này.
Nhưng vâng theo du͙© vọиɠ nguyên thủy.
Hắn cắn cánh môi nàng buộc nàng phải mở ra miệng thơm, đầu lưỡi khéo léo chui vào, mạnh mẽ cướp đoạt.
Nước bọt giao nhau, gắn liền giữa môi và răng.
Cho dù Phó Ninh Dung vạn lần ngăn cản, dùng hàm răng ra sức cắn môi lưỡi của hắn, hắn cũng tuyệt đối không muốn buông ra.
Trong miệng tràn ngập một mùi máu tươi đỏ thẫm.
Thẳng đến khi đem Phó Ninh Dung nằm dưới thân hôn đến mức không còn sức lực, trong miệng kéo ra hai chỉ bạc, hai người mới thở hổn hển tách ra.
Trên môi còn thấm ra những giọt máu đỏ tươi.
Khóe miệng Tạ Du mang theo vết thương bị Phó Ninh Dung cắn ra: "Đừng để ta nghe được những thứ này nữa."
"Đúng như ngươi nói, ta quả thật "lòng dạ cực sâu lại tàn nhẫn độc ác", ngươi cho rằng ta không biết việc này là do phó gia nhà các người đứng phía sau chủ mưu sao? Ta chính là nể tình của ngươi mới buông tha cho Phó gia, bằng không ngươi cho rằng ta tra không ra ai là kẻ hãm hại ta? Cảm thấy những người trên dưới toàn phủ các ngươi có thể hảo hảo an toàn mà sống qua chuyện này?”
Cánh môi Phó Ninh Dung bị cắn đến sưng đỏ hết lên.
Tóc nàng lộn xộn rối bời, trên mặt đã là một mảnh phấn hồng mỏng manh, mặt mày như họa, vừa nhìn đã biết là bộ dáng sau khi trải qua một hồi tình cảm mãnh liệt.
Nghĩ đến bộ dáng này của nàng là do hắn tạo nên, dươиɠ ѵậŧ của Tạ Du liền nhịn không được càng thêm cứng rắn vài phần.
"Đừng uổng phí một chút sức lực làm gì, ngươi thật sự cho rằng một nhà Phó gia nhỏ nhoi như các ngươi có thể động vào ta được hay sao?"
"Lần sau nhớ làm sạch sẽ một chút, cũng đừng để ta bắt được nhược điểm của Phó gia các ngươi nữa. Nếu không, ta sẽ không phải là giải quyết qua loa đơn giản như bây giờ đâu.”
Thấy nàng rõ ràng bị kinh sợ đến rồi, Tạ Du liền không muốn nói lời ác độc gì nữa.
Hắn đi qua, thấy Phó Ninh Dung không giãy dụa nữa, theo ý tứ của hắn mà thành thật tiếp nhận hắn, ở trong ngực hắn, sự tức giận của hắn cũng tiêu hơn nửa phân.
Ngoài cửa rời rạc có tiếng hạ nhân đang nói chuyện với nhau.
Tạ Du đoán chừng canh giờ đã dắp đến rồi.
Giúp Phó Ninh Dung gom lại mái tóc vụn giữa đầu tóc, cúi người hôn lên môi nàng, thanh âm khó có được một tia ôn nhu: "Lần sau ta lại đến thăm ngươi.”