Khi đôi môi của cô gái ấy chạm vào môi của Nguyên Anh Hùng, Nguyên Anh Hùng còn nghĩ chỉ cần cô ấy không vươn đầu lưỡi ra thì cứ để cho cô ấy hôn cũng không sao. Cô gái này hiện tại không phải rất đáng thương sao? Thôi thì cứ coi môi của anh như là một món quà an ủi lịch sự.
Giây tiếp theo, Nguyên Anh Hùng đẩy cô gái ra, cô ta thật sự ghê tởm đưa lưỡi ra.
Cô ta mờ mịt nhìn anh, mang một bộ dáng ngơ ngác không biết gì. Nguyên Anh Hùng cúi đầu, hít vào, sau đó, mỉm cười.
"Tôi nghĩ tôi nên đi tìm một ai đó đến giúp cô!" Nguyên Anh Hùng xoay người bước đi.
Cô ta ôm lấy anh từ phía sau, úp mặt vào lưng anh, nói:
"Nguyên Anh Hùng, em thật sự thích anh, thật sự thích anh."
Nguyên Anh Hùng gỡ ra từng ngón tay của cô ta: "Thật cám ơn cô đã thích tôi, nhưng tôi không thích cô."
Cô ta ngây người, từ từ nới tay ra.
Từ một thiết bị gắn ở trong tai truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Dùng cơ thể của cô mê hoặc anh ta, nếu anh ta không bị cô mê hoặc, cô cũng phải tự tưởng tượng ra anh ta đã bị cô mê hoặc".
Phòng Tổ Vọng nhìn Lan Đình Phương một cách hoài nghi.
Lan Đình Phương tiếp tục nói: "Hiện tại tôi cảm thấy cô làm rất tốt, không phải cô muốn làm diễn viên, muốn cho tất cả mọi người đều biết đến cô sao? Vậy thì, cô cần phải quyết đoán."
Lần này, Phòng Tổ Vọng thật sự nổi giận, anh ta níu chặt cổ áo Lan Đình Phương: "Lan Đình Phương, cậu điên rồi, cậu có biết cậu đang làm gì không? Kết quả đã có, sự thật chứng minh Cố Liên Hảo lựa chọn không sai, Nguyên Anh Hùng là người đàn ông đáng tin cậy, cậu không thấy việc làm của cậu bĩ ổi lắm sao?"
"Bĩ ổi, có lẽ vậy, tôi chỉ biết Cố Liên Hảo vốn là của tôi, cô ấy cũng chỉ có thể là của tôi. Mặc kệ dùng bất kỳ thủ đoạn gì tôi cũng phải làm cho cô ấy trở lại bên cạnh tôi."
Lan Đình Phương đẩy Phòng Tổ Vọng ra, ánh mắt vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình giám sát. Trên màn hình, cô gái dùng cơ thể của chính mình chặn cánh cửa kia lại, Nguyên Anh Hùng cùng cô ta lôi kéo, càng lôi kéo quần áo của cô ta lại càng lỏng lẻo, cuối cùng, cô ta nhào vào trong lòng Nguyên Anh Hùng, sau đó, nỉ non.
Bộ ngực đầy đặn của cô ta đè ép Nguyên Anh Hùng, khiến cho Nguyên Anh Hùng cảm thấy vô cùng khó chịu, cuối cùng anh không thể nhịn được nữa đem cô ta ném qua vai quật một cái xuống đất.
Hậu quả của cú quật này là, cô ta thật sự bị anh quật ngã trên đất. Nhưng mà, áo của cô ta còn đang ở trên tay anh, người đang nằm trên đất bên trên cũng chỉ mặc một chiếc áo ngực.
Dường như bị cái gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô ta từ trên đất đứng lên, từng bước một lùi về phía sau, cuối cùng, không thể lui được nữa, tay cô ta chống lên những nút phối âm kia.
"Chuyện này..." Nguyên Anh Hùng cằm quần áo xấu hổ không thôi: "Rất xin lỗi cô, cái kia.. Là tôi vô tình, cô mặc quần áo lại đi, này... Nếu để bị cảm..."
Ở hội trường buổi tiệc, Liên Hảo đứng một chỗ, cùng vài người mà cô không quen biết đối đáp đôi ba câu, trong hội trường lúc này đột nhiên vang lên giọng nói hoảng loạn của một cô gái: "Không, anh đừng đến đây, đừng đến đây, tôi chỉ xem anh như một thần tượng yêu thích mà thôi, tôi chưa từng nghĩ cùng anh làm chuyện như vậy, anh đừng đến đây.."
"Cô không cần phải kích động, hay là đem quần áo mặc vào trước đã?". Một giọng nam cất lên, giọng nói mang theo sự trấn an.
Giọng nói kia vang vọng khắp mọi nơi trong hội trường buổi tiệc, giống như đôi cánh xoay quanh ở trên đầu mọi người.
Tất cả mọi người bên trong hội trường đều vô cùng kinh ngạc, tìm kiếm ngọn nguồn phát ra giọng nói kia. Chỉ một câu, Liên Hảo liền biết người đàn ông kia chính là Nguyên Anh Hùng.
Giọng nữ kia vẫn còn tiếp tục nhẹ nhàng nức nở.
Từng bước một, Liên Hảo tìm kiếm tiếng khóc kia.
Đứng ở bên ngoài căn phòng bên góc trái tầng hai, đẩy đẩy cửa, cửa cũng không có khóa, Liên Hảo đẩy ra rất dễ dàng. Cánh cửa kia tựa như một cuộn phim dài, và hình ảnh được kéo ra một cách từ từ. Trên hình ảnh, Nguyên Anh Hùng đang cố gắng đem bộ quần áo đã rách đến độ có mặc cũng phí công khoác lên người một cô gái. Bởi vì có sự xuất hiện của người thứ ba, hai người kia đều nhìn cô bằng ánh mắt ngơ ngác.
Liên Hảo nhíu mày, quần áo trong tay Nguyên Anh Hùng rơi xuống đất, cô gái kia vội vàng che lại bộ ngực của mình.
Việc đầu tiên mà Liên Hảo làm là tắt đi thiết bị khuếch đại âm thanh không biết bị ai trong lúc vô ý mở lên, sau đó đứng ở trước mặt trên dưới đánh giá cô gái kia.
"Nguyên Anh Hùng, tất cả chuyện này là sao?" Liên Hảo lạnh lùng hỏi.
Nguyên Anh Hùng lúc này mới hồi phục lại tinh thần, sau đó mới bất giác nhận ra nơi này đã trở thành một nơi không khác gì hiện trường đầy mờ ám. Không đợi Nguyên Anh Hùng đưa ra lời giải thích, lại có thêm một người bước vào phòng.
Hơn nữa, còn là một người vô cùng may mắn khi xuất hiện loại tình huống này.
Liên Hảo chỉ cảm thấy phiền, chỉ cảm thấy mệt. Tình huống như thế này trước đây cô đã xử lý vài lần cho Nguyên Anh Hùng, lần cuối cùng là cách đây hơn một năm trước.
Hơn một năm trước, sóng gió mà người phụ nữ tên Monica mang đến đã khiến cho Liên Hảo rơi vào tình trạng kiệt sức. Cuối cùng, cô nói với Nguyên Anh Hùng: "Nguyên Anh Hùng, đây là lần cuối cùng em thu dọn cục diện rối rắm cho anh".
"Liên Hảo, từ nay về sau, anh sẽ không làm cho em thất vọng nữa." Lần đó, anh đã cam đoan như vậy.
Liên Hảo lại tinh tế đánh giá cô gái kia, một cô gái như vậy đối với Nguyên Anh Hùng mà nói phải nói là vô cùng có sức hấp dẫn. Không có ai có được sự hồn nhiên như cô ấy, cũng không có ai xinh đẹp bằng, vì thế, Nguyên Anh Hùng lại sinh ra lửa tình.
"Liên Hảo..." Nguyên Anh Hùng vội vàng mở miệng, muốn vì bản thân giải thích: "Em phải tin tưởng anh, mọi chuyện không phải như em thấy..."
Tuy rằng, bản thân anh việc xấu loang lổ, nhưng sau khi trải qua sự kiện Monica, anh thật sự đã thay đổi.
Cô gái kia ẩn nhẫn nức nở, Liên Hảo vô lực buông vai xuống, cuối cùng, cúi đầu nhặt quần áo trên đất lên khoác lên người cô ấy.
Lan Đình Phương bước đến chạm vào tay Liên Hảo.
"Liên Hảo, chuyện này giao cho anh, anh sẽ xử lý."
Anh nắm tay cô, từng bước một bước ra khỏi căn phòng đó.
Nguyên Anh Hùng trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, hiện tại đầu óc anh đang rối tung, chuyện này đến rất kỳ quái, anh cần phải suy nghĩ cẩn thận.
Lan Đình Phương nắm tay Liên Hảo đi ra ngoài từ cửa sau. Tiểu Đao đã đem xe đợi sẵn, Lan Đình Phương để Tiểu Đao rời đi trước, sau đó đưa Liên Hảo lên xe.
Aston Martin lướt trên quốc lộ Bắc Kinh rộng rãi trong đêm tối, ven đường là những tòa nhà cao tầng chi chít. Xe lướt qua những tòa kiến trúc tiêu biểu của Bắc Kinh, sân vận động tổ chim, khối nước, nhưng Liên Hảo quay mặt đi không nhìn tới, cô tựa đầu vào trên cửa sổ xe, ánh mắt ngây dại nhìn chằm chằm phía trước.
Ác mộng hơn một năm trước về người phụ nữ có tên Monica lại bắt đầu quay trở lại. Căn phòng tối tăm, dáng người cường tráng của một người da đen có bộ mặt dữ tợn, còn có súng ống trong tay bọn họ, đó là thế giới hoàn toàn xa lạ với Liên Hảo.
Cô cảm thấy thật sự mệt mỏi.
Cởi giày cao gót, đem đầu gối cuộn lên, Liên Hảo thì thào:
"Đình Phương, anh nói xem, có phải kiếp trước em là một người phụ nữ tồi tệ khiến cho rất nhiều đàn ông phải thương tâm hay không? Cho nên, kiếp này, họ đến tìm em đòi lại công bằng."
Tốc độ xe rõ ràng nhanh hơn.
"Nhất định là vậy." Liên Hảo lầm bầm lầu bầu: "Trước kia là Lan Đình Phương, hiện tại là Nguyên Anh Hùng."
Tiếng gầm rú của động ô tô cơ hồ muốn làm vỡ màng tai Liên Hảo. Những người lái xe chạy dọc theo đường quốc lộ khi nhìn một màn này cũng chỉ thấy được một tia sáng xanh vụt qua trước mắt. Người này thật đúng là điên rồi, dám ở trên quốc lộ Bắc Kinh đua xe, tin chắc, ngày mai anh sẽ thu được rất nhiều hóa đơn phạt không khác gì tuyết rơi, nói không chừng còn bởi vì chiếc Aston Martin này mà bị đám đông vây xem. Mọi người nhất định sẽ nói, thế hệ nhà giàu thứ hai chạy siêu xe thách thức, không coi luật giao thông ra gì. Dường như, mọi người đều thích đàm luận về loại đề tài này.
"Lan Đình Phương, em còn chưa muốn chết!" Liên Hảo tiếp tục nhìn chằm chằm vào cảnh vật lướt qua cực nhanh trước mắt, tốc độ không muốn sống như vậy khiến cho cô có cảm giác như trời đất quay cuồng.
"Nhưng anh muốn chết! Cố Liên Hảo, anh không muốn nhìn thấy em vì anh ta mà đau khổ!" Một Liên Hảo với khuôn mặt trắng bệt như thế khiến anh không đành lòng. Thả chậm tốc độ xe, tính xấu của Lan Đình Phương lại phát tác.
Liên Hảo nhắm hai mắt lại, không muốn tiếp tục đề tài này, trong lòng tràn ngập thất vọng, bởi vì Nguyên Anh Hùng đã từng nói với cô: "Cố Liên Hảo, từ nay về sau, anh sẽ không làm cho em thất vọng nữa".
Cô tin.
Lan Đình Phương đem xe chạy đến một khoảnh đất trống ở trên cao, bọn họ lẳng lặng đối mặt với ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà. Không hiểu sao, Liên Hảo đột nhiên trở nên thương cảm, cô chỉ vào những chiếc cửa sổ phát ra ánh đèn kia.
"Đình Phương, anh nói xem, những người phụ nữ ba mươi tuổi khác bây giờ họ đang làm gì? Có lẽ bọn họ hiện tại đang tự chuẩn bị hành lý cho chồng mình ngày mai đi công tác, có lẽ cùng con của mình làm bài tập dưới ánh đèn, cũng có lẽ là đang vui vẻ hiếu thuận cùng với ba mẹ."
Cúi đầu, Liên Hảo vuốt ve góc váy của mình: "Còn em thì sao? Ngay cả linh hồn còn lại cũng không có nơi để gửi gắm."
Lan Đình Phương đau lòng, rất đau, rất đau.
Anh áp đầu cô lên ngực mình để đè nén cơn đau đớn này, cắn chặt răng, anh nói:
"Dựa theo kịch bản ban đầu mà anh soạn ra thì việc mà anh cần phải làm bây giờ là nên an ủi em, khuyên bảo em rằng Nguyên Anh Hùng không xứng với em, nhưng khi thấy em vì anh ta tổn thương như thế này anh không thể nào chấp nhận được. Em muốn tổn thương cũng chỉ có thể vì anh mà tổn thương, trên thế giới này Cố Liên Hảo chỉ có thể vì Lan Đình Phương mà tổn thương!"
"Nguyên Anh Hùng không có làm chuyện có lỗi với em, cô gái kia là do anh tìm đến, tất cả mọi thứ đều là do anh sắp đặt. Là vì muốn em cùng anh ta ly hôn, là vì muốn em một lần nữa trở lại bên cạnh anh. Hiện tại, anh đổi ý, anh không muốn có được em bằng cách này nữa."
Phải mất một lúc lâu Liên Hảo mới tiêu hóa được tin tức này.
Nguyên Anh Hùng xin cô tin tưởng anh, nhưng mà, cô không có!
Người đàn ông này, người đàn ông này đang làm cái gì?
Liên Hảo vùng vẫy muốn tránh khỏi vòng tay anh, cô cầm giày cao gót đã cởi từ trên chân ra, không chút suy nghĩ dùng đôi giày kia đập vào vai anh.
"Đồ khốn, anh cái tên khốn này, không phải anh đã đồng ý với tôi là sẽ không đối phó Anh Hùng rồi sao, hả? Lan Đình Phương, tất cả lời nói của anh đều là cái rấm. Lan Đình Phương, tôi rõ ràng không có làm gì có lỗi với anh mà? Lúc trước là anh không cần tôi, cho dù tôi có làm thế nào cũng đều không làm anh cảm động, mặc kệ tôi làm như thế nào anh cũng đều làm như không phát hiện, được thôi, tôi chấp nhận, hiện tại, vì sao anh có thể lường gạt tôi như thế? Anh cho là làm như vậy thì tôi sẽ cảm động sao? Không, không, không hề, tôi không hề thấy bất kỳ sự tôn trọng nào mà anh dành cho tôi trong những việc mà anh đã làm."
"Là tôn trọng! Anh có hiểu hay không? Nếu anh tôn trọng một người, anh sẽ nghĩ đến suy nghĩ của cô ấy!" Cuối cùng, Liên Hảo lớn tiếng hét lên.
Lan Đình Phương không hề động cứ để mặc cho cô tùy ý đánh như vậy, được một lúc, Liên Hảo cảm thấy mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi. Buông giày cao gót trong tay xuống, Liên Hảo đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm vào anh.
"Đình Phương, vì sao anh luôn khiến tôi mệt mỏi như vậy? Trước đây tôi đã nghĩ sẽ đối với anh thật tốt, nghĩ sẽ đối với anh thật thật tốt, nhưng mà hiện tại, tôi không nghĩ như vậy nữa, không nghĩ nữa, tôi đã không còn hơi sức nữa."
"Hơn nữa, tôi vô cùng chán ghét cái thái độ ngông cuồng không coi ai ra gì này của anh."
Liên Hảo xuống xe, đem làn váy buộc lại, tay xách theo giày cao gót, từng bước một hướng ánh đèn quốc lộ bước đi.
Lan Đình Phương đuổi theo giữ cô lại.
Liên Hảo quay đầu nhìn lại, gằn giọng: "Lan Đình Phương, hiện tại tôi không muốn gặp anh, anh khiến tôi thấy thật ghê tởm."
Giây tiếp theo, Liên Hảo bị anh ôm ngang bước đi.