Thơ Tình Trong Gió

Chương 21: Không nỡ

Bởi vì đầu cậu ấy áp sát nơi hõm vai mình nên Tống Kiểu Kiểu cảm nhận được nhiệt độ truyền qua từ hai gò má cậu, vậy nên hạ giọng dịu dàng hỏi: "Uống thuốc đi, nhé?"

Lục Kinh Tả có chút tham lam nên cứ ôm thêm một hồi, sau đó mới buông cô ra, đưa tay cầm thuốc trong tay cô bỏ vào miệng.

"Nước." Tống Kiểu Kiểu vội mang nước qua.

Lục Kinh Tả không nhận ly nước mà trực tiếp tiến lại bao bọc bàn tay đang cầm ly nước của cô, cúi người xuống, đưa gần đến miệng mình.

Tống Kiểu Kiểu cảm giác được trên mu bàn tay truyền đến độ ấm khác thường, tầm mắt cô hạ xuống.

Cổ tay Lục Kinh Tả xanh nhạt, khớp xương rõ ràng, cô không tính là một đứa tay khống mà còn nhịn không nổi bị hấp dẫn, thật sự rất đẹp, nhìn thấy sẽ khiến người khác có chút xúc động muốn được nắm tay.

Sau khi Tống Kiểu Kiểu nhận ra mình vừa nghĩ gì, hai má không khỏi đỏ lên đôi chút, cô vội vùi đầu xuống, tự khinh bỉ chính mình.

Người ta đã bệnh rồi, mà mình đây còn tơ tưởng đến tay cậu ấy!

Tống Kiểu Kiểu ngây ngốc một hồi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cậu, hơn nửa ly nước đã bị cậu uống hết.

Sau khi uống xong Lục Kinh Tả lúc này mới buông cô ra, Tống Kiểu Kiểu đưa một tay lên sờ đầu cậu, vẫn rất nóng: "Uống thuốc rồi, nếu không thì đi ngủ sớm chút nhé?"

Lục Kinh Tả không nói gì, trưng ra khuôn mặt hơi tái nhợt nhìn cô, thanh âm mang theo chất khàn: "Vẫn chưa ăn cơm."

Tống Kiểu Kiểu mở to mắt: "Tới giờ này mà chưa ăn cơm? Dì không làm cho cậu à?"

"Làm."

"Làm vậy sao không ăn?"

"Khó chịu."

Tống Kiểu Kiểu suy nghĩ một chút, cũng đúng, cậu ấy sốt đến thế kia, lúc ấy nhất định hơi không muốn ăn cơm: "Vậy tớ hâm lại lần nữa cho cậu nhé?"

Nói rồi cô đi thẳng vào bếp, cô nhìn thấy ba món ăn một món canh đặt trên bàn, khéo léo tinh tế, có điều quá mặn, đối với người đang sốt mà nói đúng là không hợp ăn đồ chứa nhiều dầu mỡ như vậy.

Cô lặng lẽ nhìn qua Lục Kinh Tả: "Những món này không thể ăn rồi, nhiều dầu mỡ quá, để tớ ra ngoài mua về cho cậu ít cháo loãng."

Lục Kinh Tả nhếch bờ môi mỏng bị sốt đến chuyển đỏ, vài giây sau nói ra mấy chữ: "Bên ngoài giá rét, cậu làm."

Tống Kiểu Kiểu mắt trợn tròn, cậu ấy muốn cô làm cho cậu ấy ăn sao? Nhưng mà cô có biết nấu ăn đâu?

"Tớ... tớ không biết nấu ăn..."

Lục Kinh Tả nhấc chân đi vào bếp: "Tớ chỉ."

Tống Kiếu Kiểu vốn định từ chối, nhưng sau khi bắt gặp cặp mắt đen láy kia, lời từ chối sửa thành: "Được."

"Cơm làm xong rồi, múc ra..."

Tống Kiểu Kiểu nghe cậu nói, mang cháo nấu lên, vào lúc bọt nổi lên sùng sục, dùng muỗng vớt bọt từng chút từng chút một, để cháo có thể vừa vào miệng là tan ngay, giữa chừng cô lại thêm hai lần nước.

Lục Kinh Tả dựa vào cửa bếp bên cạnh, cậu nhìn cô gái bên trong, cô mặc một bộ thể thao màu tím, vì để thuận tiện, tay áo bị cô xắn đến khuỷu tay, mái tóc đen dài mềm mại được tùy ý buộc thấp thành đuôi ngựa sau đầu, góc nghiêng khuôn mặt nhu mì nhã nhặn.