Bà A Văn chống gậy đi về phía mấy kẻ sắc mặt khó coi nhất: "Như bây giờ, với tư cách là người giám sát Hạ Ngôn, bọn bây có cần tao kể lại ngay luôn những gì bây vừa làm mới đây không?"
Tất cả bọn chúng đều cúi đầu cam chịu.
Trừ Hạ Ngôn và Tư Lục, những người có mặt đều biết nỗi e ngại của họ không chỉ tới từ lời nói của bà A Văn, mà quan trọng hơn cả là vì thân phận trong bộ lạc của bà mà ai nấy đều biết... thủ lĩnh đời trước của bộ lạc phía nam.
Giằng co đến cuối ngày, Tư Lục vẫn không chịu làm theo yêu cầu mang Hạ Ngôn tới nhà hội đồng để hòa giải.
Tái Nhĩ nói: "Trước mày cũng nghe cả rồi đấy, hãy tin bộ lạc, nếu mâu thuẫn không hòa giải, thì sau này có thể sẽ xảy ra nhiều xung đột hơn, thủ lĩnh sẽ đòi lại công bằng cho bọn mày."
"Chỉ cần họ căm thù hình thú từ tận đáy lòng, nơi đây mãi mãi không có công bằng đáng nói."
Chàng trai nhìn thú nhỏ trong vòng tay, lạnh giọng bảo: "Ở đây, em ấy gặp nhiều nguy hiểm tiềm tàng hơn cả bên ngoài."
Ở bên ngoài, ít nhất hắn còn có thể mang cậu theo bên mình mọi lúc.
"..." Tái Nhĩ nghe ra được hắn muốn rời đi.
Sau đó, chàng trai không nói thêm gì nữa, ôm thú nhỏ đi thẳng về phía nhà đá.
Bà A Văn thở dài: "Muốn cải cách nào có dễ thế, chí ít người ta là người thông minh, không muốn làm vật thí nghiệm của tụi bây."
Tái Nhĩ lập tức nhìn về phía người đàn bà tóc đỏ: "Thủ lĩnh, cứ để nó đi vậy ư? Với sức mạnh của nó thì tiếc quá..."
"Tùy cậu ta!"
Gã khuất phục sờ mũi, đoạn lại hỏi tiếp: "Vậy Tiểu Lai thì sao, nó bị Tư Lục làm bị thương rất nặng, chí ít trong mười ngày không rời giường nổi."
Người đàn bà chợt hừ lạnh một tiếng: "Không chết là may lắm rồi, bảo cậu ta rời khỏi đội săn bắt."
Tái Nhĩ khá bất ngờ.
"Đội săn bắt mỗi lần ra ngoài đều phải đối mặt với bao nhiêu cơ man là nguy hiểm, nếu đồng đội vẫn còn thói bịa đặt, ta nghĩ không phải chuyện tốt."
"Vâng."
----
Bên đây, Tư Lục trở lại nhà đá đã bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lần này Hạ Ngôn không ngăn. Mặc dù rất không cam lòng, nhưng nếu thật sự phải ở lại, ra ngoài đi săn với đội viên đã gây thù chuốc oán, chỉ nghĩ thôi cũng thấy lo rồi...
Huống chi, lũ đấy không hề coi Tư Lục là đồng bạn thật sự, khi đó kẻ nào kẻ nấy dùng cơ thể to con của mình đè lên Tư Lục như xếp chồng đồ đạc mà chẳng sợ đè bẹp Tư Lục!
Chẳng biết lần đi săn trước đó, chúng nó có bắt nạt Tư Lục không...
Hạ Ngôn vừa nghĩ ngợi vừa đi qua giúp chàng trai dọn đồ, may mà trong nhà có một tấm da thú to oạch, có thể gói được rất nhiều đồ linh tinh.
Chàng trai nhìn thú nhỏ bận rộn bên cạnh mình, hắn ngơi tay, cứ nhìn đăm đăm như vậy một chốc rồi thình lình chìa ngón tay chạm nhẹ vào mũi thú nhỏ.
Hạ Ngôn ngửa đầu nhìn hắn.
"Mình cùng rời đi nhé, tôi sẽ tìm cho em núi suối nước nóng mới."
Thu dọn đồ đạc được hòm hòm rồi thì bà A Văn tới.
Bà dắt con heo bị hoảng sợ, khom lưng đặt vào vuốt của Hạ Ngôn, đoạn nhìn chàng trai đằng sau cậu: “Bọn mày định đi đâu?”
Tư Lục không trả lời câu hỏi của bà, ánh mắt nhìn bà cũng lạnh băng.
Bà lão không giận, bà sống lâu như vậy sao lại không biết nguyên nhân cho thái độ hiện giờ của hắn. Biết rõ mọi chuyện xảy ra, nhưng lại mặc kệ nó xảy ra.
Nếu lúc ấy hắn không đuổi kịp tới bên Hạ Ngôn, Hạ Ngôn sẽ ra sao?
“Nghe bảo khí hậu phía tây đỡ hơn…” Bà A Văn cười: “Mùa đông sắp tới rồi, bọn mày cẩn thận, hi vọng sẽ có một ngày, bộ lạc phía nam tìm được cách để hình người và hình thú chung sống hòa bình, mong rằng khi ấy có thể gặp lại bọn mày.”
Nói xong, bà quay người chuẩn bị rời đi, nhưng vừa nhấc chân đã bị một cặp móng tóm chặt. Bà ngạc nhiên quay đầu lại.
Thật ra trước khi rời khỏi bộ lạc, Hạ Ngôn vẫn còn một chuyện chưa rõ... tại sao bà A Văn lại biết những chuyện xảy ra với cậu trước đó không lâu.
Do kiếp trước bị mù nên thính giác của cậu rất nhạy bén, lại thêm giờ cậu còn là một con thú, cảnh giác với bên ngoài càng mãnh liệt hơn. Dẫu cho bà A Văn là người giám sát cậu, ngần ấy ngày lặng lẽ đi theo bên cạnh như thế, không thể có chuyện cậu không phát giác.
Cậu dùng móng vuốt ra dấu hỏi bà việc này.
Nhìn động tác khó khăn nhưng rất nỗ lực của thú nhỏ, bà lão vô thức cong khóe miệng, tiếp đó, ánh mắt ảm đạm, bà lẩm bẩm: “Thật ra mày là một con thú rất ngoan, thậm chí còn có hơi người hơn một số hình người, mấy thằng nhóc kia đúng là không biết điều…”
“Ngao?” Hạ Ngôn không được giải đáp nâng cánh nhỏ, ngửa đầu nhìn bà.
Bà lão ngồi xổm xuống, sau khi phát hiện tiếng bước chân bất chợt lại gần của chàng trai thì giải thích: “Đừng căng thẳng, ta không làm hại nó đâu, ta chỉ… tự nhiên muốn nói đôi lời với nó thôi.”
Dứt lời, bà giơ tay sờ đầu thú nhỏ, cái đầu ấy mềm mại, tròn vo, sờ vào cực thoải mái, khiến bà nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, chẳng hạn như, khi bà vẫn là một con thú… Bà lão hùng hổ trước đấy chợt cụp mắt, như thể biến thành người khác. Bà nói với Hạ Ngôn bằng giọng điệu bi ai chẳng hiểu vì sao: “Không phải con thú nào cũng mất lý trí, nhưng đại đa số người vẫn không dám mạo hiểm chấp nhận hình thú chưa tiến hóa bằng trực giác.”
“Không ai hiểu rõ sự tàn bạo của tranh tích thú hơn chính chúng ta, nhưng để có thể kéo dài giống nòi, chúng sẽ không làm hại tranh tích thú trước khi trưởng thành, nhưng một khi đã trưởng thành, tranh tích thú sẽ không bao giờ sống quần cư, bởi chúng biết ở chung với đồng loại, một ngày nào đó bị gϊếŧ trong mơ cũng chẳng hay. Nhất là trong quá trình tiến hóa ban đầu, có quá nhiều trường hợp lứa hình người đầu tiên do không thể kiểm soát sự chuyển đổi hình thái, mà bị đồng loại, thậm chí người thân của mình coi thành loài khác mà làm tổn thương, gϊếŧ hoặc ăn thịt… Tỉ như cái thằng Tiểu Lai bắt nạt mày đó, thật ra hồi đầu là nó và anh trai cùng hóa hình, kết quả của sự may mắn ấy là nó tận mắt thấy anh trai bị bố mình cắn chết, cuối cùng liều mạng thoát khỏi sự đuổi gϊếŧ của bố chạy trốn tới bộ lạc… Đối với những hình người đã từng trải qua chuyện tương tự Tiểu Lai, nỗi căm thù hình thú chưa tiến hóa đã ăn sâu vào tận xương tủy. Dẫu cho mọi người đều hiểu, có thể cũng có hình thú không gϊếŧ hại đồng loại một cách dã man, giống như bạn đời của mày vậy, trước khi hóa thành hình người nó còn liều mạng vì mày đấy…”
“Nhưng nhãi con này, chẳng ai dám mạo hiểm, trong suy nghĩ của đại đa số người ở bộ lạc phía nam, hết thảy hình thú chưa tiến hóa đều là tai họa ngầm không thể xác định.”