“Papa!”
Đón được Tống Tiêu Sanh nhào tới, trong mắt Tiêu Vân Chử ngập tràn dịu dàng. Y vỗ vai con trai, trấn an thằng nhóc luôn tỏ ra là ông cụ non, trong lòng vẫn là một nhóc alpha còn nhỏ, tầm mắt không khỏi lướt qua con trai nhìn người đi phía sau.
Mái tóc luôn gọn gàng khi đi làm của người nọ bây giờ hơi bù xù, trên bộ vest đầy nếp nhăn, người cũng có vẻ vội vàng tới chật vật. Thấy Tống Tiêu Sanh không bị thương, gã thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt mệt mỏi nở nụ cười.
Tiêu Vân Chử biết chắc chắn là do nhóc Sanh không biết rốt cuộc tình hình như thế nào, trong lúc sợ hãi đã gọi bố alpha đến. Tiêu Vân Chử không thể trách nhóc Sanh, con người khi hoảng sợ ỷ vào bố mình theo bản năng là chuyện bình thường. Y vỗ vỗ Tống Tiêu Sanh, nắm tay nó đứng lên, bình tĩnh nhìn Tống Thất: “Phiền anh chạy tới một chuyến rồi, tôi không sao.”
“Không sao thì tốt… Không sao thì tốt.” Tống Thất lẩm bẩm trả lời, trong mắt lóe lên tia may mắn sau khi sống sót khỏi tai nạn. Xác nhận Tiêu Vân Chử an toàn, lúc này gã mới rảnh rỗi chú ý tới người đứng sau Tiêu Vân Chử nửa bước. Nhận thấy tầm mắt Tống Thất, Cố Tu Viễn đang tập trung nhìn Tiêu Vân Chử ngẩng đầu, còn tốt tính cười với gã.
Tống Thất sửng sốt. Bản năng alpha như trỗi dậy, ngón tay gã kìm lòng không đậu siết chặt lại, hơi cau mày đáp lại tầm mắt Cố Tu Viễn. Cố Tu Viễn lại không để bụng, chỉ ngồi xuống xoa tóc Tống Tiêu Sanh: “Nhóc Sanh, tuy papa con không bị thương, nhưng bây giờ phải tới đồn cảnh sát giúp bắt người xấu.”
“Con biết rồi… Đừng nói như kiểu con là con nít không biết gì.” Tống Tiêu Sanh ngoảnh qua bĩu môi phản pháo, cũng không tránh tay Cố Tu Viễn. Nó nhìn bố omega, lại chuyển mắt về phía bố alpha. Dường như bỗng hiểu ra tình hình xấu hổ hiện tại, nó hơi tránh khỏi chỗ Cố Tu Viễn, muốn thoát khỏi thế căng thẳng lúc này.
“Chử,” Tống Thất thả lỏng tay, từ từ thở ra một hơi. Gã cười khẽ, hệt như vẫn còn là một trụ cột gia đình: “Để anh đưa em tới cục cảnh sát. Khi em lấy lời khai, anh có thể trông nhóc Sanh giúp em.”
Tiêu Vân Chử chau mày: “Không cần phiền phức thế đâu.”
“Để anh đưa em đi, Chử.” Trong giọng Tống Thất mang theo chút cầu xin: “Sắp tới tết rồi, em định dẫn nhóc Sanh về nhà, anh cũng muốn… ở chung với nhóc Sanh một lát.”
Tống Tiêu Sanh hiểu ý Tống Thất, dài giọng “Ồ” một tiếng, từ phía sau Cố Tu Viễn chạy đến bên cạnh Tiêu Vân Chử nắm lấy tay papa. Tiêu Vân Chử bất đắc dĩ cúi đầu nhìn thoáng qua Tống Tiêu Sanh, cuối cùng thở dài, nói với Cố Tu Viễn: “Xin lỗi, cậu về trước đi.”
“Thật sự không sao chứ?” Khuôn mặt Cố Tu Viễn trở nên lo lắng.
“Không sao, lát nữa sẽ gọi cho cậu sau.”
Cố Tu Viễn và Tiêu Vân Chử nhỏ giọng nói mấy câu, Tống Thất đứng cách khá xa không nghe rõ lắm. Gã chỉ có thể cảm giác mình cắn chặt khớp hàm, tất cả sức lực đều dùng để khống chế biểu cảm của mình, không để ghen tuông ngập trời lộ ra quá nhiều. Gã không thể làm được như Cố Tu Viễn, dù chuyện gì xảy ra cũng không để alpha khác vào mắt, bởi vì alpha này đã sớm mất đi omega mà họ yêu.
“Đi thôi, đi sớm rồi về.” Khi Tống Thất bừng tỉnh, Tiêu Vân Chử đã nắm tay Tống Tiêu Sanh đứng trước mặt Tống Thất. Khuôn mặt y lạnh nhạt như đang đối diện với một người bạn không quen thân lắm, mà người bạn kia chỉ vừa lúc đi ngang qua, tiện cho y ngồi nhờ xe: “Phiền anh.”
Cố gắng thu lại pheromone suýt nữa tràn ra, Tống Thất lại quay về alpha đáng tin cậy kia: “… Chuyện của em, sao có thể gọi là phiền được.”
Làm bộ không biết, bầu không khí giữa hai người rất khác so với lần gặp trước. Như vậy còn có thể lừa gạt chính bản thân mình.
Chờ Tiêu Vân Chử lấy lời khai xong, đi ra khỏi đồn cảnh sát, trời đã nhuốm một tầng màu đen. Tiêu Vân Chử không đeo găng tay, đứng trước cửa hơi ngẩng đầu nhìn không trung, khép tay lại phả ra một hơi.
Tống Thất từ xa đã nhìn thấy bóng dáng Tiêu Vân Chử, xuống xe muốn đón, cuối cùng vẫn đứng bên cửa xe dõi mắt chờ mong. Chờ Tiêu Vân Chử tới gần, gã mới cười cong mắt, nhẹ giọng nói: “Nhóc Sanh ngủ rồi.”
Nhắc đến con mình, Tiêu Vân Chử kìm lòng không đậu mà cười. Y tự nhiên ngồi trên ghế phụ, xoay đầu nhìn con trai ngồi ở ghế sau. Nhóc alpha ngoan ngoãn thắt chặt đai an toàn, đầu dựa vào gối, mày giãn ra, không biết có phải vì đã lâu rồi mới được trong bầu không khí có pheromone của cả hai người bố hay không mà ngủ rất say. Đứa trẻ luôn hoạt bát hiếu động nay lại im lặng khiến lòng Tiêu Vân Chử vô cùng mềm mại, nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Tống Thất cũng lên xe, nghiêng đầu nhìn con trai và omega của mình, trong mắt ngập tràn nhu tình. Tan ca có thể ở bên cạnh vợ con, làm ít chuyện nhàm chán trong mắt người khác, cuộc đời cùng lắm chỉ tới vậy đã là hạnh phúc tới cùng cực. Gã thắt chặt đai an toàn, nhỏ giọng hỏi: “Chử, lát nữa dẫn nhóc Sanh đi ăn bữa cơm đi.”
Tiêu Vân Chử quay đầu, khóe môi nở nụ cười nhạt: “Không cần, phiền anh đưa bọn tôi về, cảm ơn.”
… Chỉ một câu đơn giản mà như tạt một thùng nước lạnh vào đầu Tống Thất. Gã ngơ ngác nhìn Tiêu Vân Chử, mới phát hiện tuy giọng điệu và biểu cảm của Tiêu Vân Chử rất bình thản, khi không nhìn Tống Tiêu Sanh, trong mắt ẩn chứa tia lãnh đạm.
Nhưng nghĩ lại cũng phải, một người phản bội gia đình có tư cách gì để nhắc tới “Hạnh phúc giản đơn”. Tống Thất nắm chặt tay lái, miễn cưỡng nở nụ cười: “Nói cũng phải. Chắc hôm nay em mệt lắm rồi, về sớm nghỉ ngơi đi.”
Tiêu Vân Chử dùng âm mũi đáp lại, lần nữa cảm ơn. Ngôn ngữ lễ phép mà xa lạ như cây kim đâm vào ngực Tống Thất, gã cũng chỉ có thể làm bộ không nghe thấy, theo ý Tiêu Vân Chử nổ ô tô, chọn chút đề tài không đạp phải mìn câu được câu mất trò chuyện với Tiêu Vân Chử, phần lớn trong đó là về Tống Tiêu Sanh. Tống Thất biết mình nên thỏa mãn vì có thể trò chuyện với Tiêu Vân Chử như bạn bè.
Phía trước là đèn đỏ, lần đầu tiên Tống Thất mong chờ đèn đỏ dài hơn một chút, như vậy gã có thể nói nhiều hơn với Tiêu Vân Chử. Gã vừa định hỏi Tiêu Vân Chử lần này định dẫn nhóc Sanh về bao lâu, Tiêu Vân Chử bên cạnh đã bất ngờ lên tiếng trước:
“Lần trước, xin lỗi.”
Xin lỗi cái gì? Tống Thất nhất thời không hiểu gì, trong đầu lập tức hiện ra buổi tối hôm nọ, hai người bị bóng đêm bủa vây lẫn lời nói bén nhọn hiếm khi thốt ra của Tiêu Vân Chử. Con người luôn không nhớ rõ những chuyện không muốn nhớ, lời Tiêu Vân Chử nói dần túa ra theo chất cồn. Tống Thất hơi xấu hổ, chỉ có thể cười gượng vài tiếng, lắc đầu: “Không… Đều là lỗi của anh.”
“Thân là bố alpha của nhóc Sanh, anh muốn tìm hiểu chuyện tình cảm của tôi là điều bình thường, dù sao đây không chỉ là chuyện của tôi với cậu ấy. Lần trước là tôi quá kích động.”
Cậu ấy. “Cậu ấy” rõ ràng như vậy.
“Vừa rồi tôi đã nghĩ kỹ rồi, cảm thấy vẫn nên nói với anh một tiếng.”
Không, đừng nói.
“Tôi và Cố Tu Viễn đã chính thức quen nhau. Là alpha ban nãy anh vừa gặp.”
Không cho người ta chút cơ hội ảo tưởng nào. Cũng không dây dưa ướŧ áŧ, đây là Tiêu Vân Chử.
Tống Thất hít một hơi thật sâu, lúc thở ra có cảm giác ngay cả cơ thể mình cũng đang run rẩy. Toàn bộ không phát triển như gã chờ mong, ngay cả đèn xanh cũng sáng lên. Thế giới của gã đang ngồi trên xe, gã không thể không ổn định nỗi lòng đang điên cuồng rung động, khởi động ô tô. Nhưng gã mãi mà không thể trả lời câu nói của Tiêu Vân Chử, chỉ có thể lẳng lặng để sự tĩnh mịch chảy xuôi giữa hai người.
“Tống Thất, tôi nghĩ anh hẳn phải chúc mừng tôi.” Trong giọng nói của Tiêu Vân Chử mang theo chút ý cười. Lần đầu tiên Tống Thất cảm thấy người yêu của mình ác độc như thế, có thể nhẹ nhàng đâm từng nhát dao nhọn vào ngực gã: “Tôi vẫn còn sức động lòng, không vì vậy mà đánh mất sự tin tưởng vào người khác, mất đi khả năng yêu đương.”
Nhưng Tống Thất hiểu mình không có tự tin để nghi ngờ Tiêu Vân Chử. Yết hầu gã lăn lăn, bỗng cảm thấy thính giác của mình như đang dần rõ lên, cũng đang dần mờ đi. Thậm chí gã hy vọng mình còn đang ở trong buổi tối say rượu kia, như vậy ít nhất còn có thể quên đi những lời nói đầy gai nhọn của Tiêu Vân Chử.
“Trước kia anh từng yêu tôi như vậy, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nghi ngờ việc anh yêu tôi. Nhưng thì ra “yêu” cũng không thể đảm bảo sự trung thành của một người, là anh giúp tôi hiểu được điều này. Chẳng qua nếu cứ mãi sợ bóng sợ gió sẽ không bao giờ có được hạnh phúc. Tôi đi trước một bước. Có thể anh sẽ thấy quá nhanh, nhưng tôi không muốn trở thành con người yếu đuối mà mình luôn khinh thường.” Tiêu Vân Chử nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Hẳn là anh hiểu ý tôi.”
“Anh hiểu… Anh biết.” Cuối cùng Tống Thất cũng lên tiếng. Giọng gã khàn khàn, thoáng cái như già đi mười tuổi, vừa mệt mỏi vừa tiều tụy. Thừa dịp đến lần đèn đỏ tiếp theo, gã xoa xoa huyệt thái dương, lại không có dũng khí quay đầu nhìn Tiêu Vân Chử: “Nhưng mà… Nhưng mà sao em chắc chắn cậu ta sẽ không… Ý anh là, anh biết lỗi rồi, anh…”
Tống Thất không nói được nữa. Một kẻ đã phạm sai lầm lại ác ý đoán người còn chưa phạm sai lầm, nghe sao cũng thấy buồn cười.
Tiêu Vân Chử quay lại. Y dựa vào cửa sổ xe, trông vô cùng thư thả. Tống Thất dùng đuôi mắt nhìn thoáng qua Tiêu Vân Chử, gã phát hiện vẻ chết lặng trong mắt Tiêu Vân Chử đã biến mất từ lúc nào. Y dịu dàng lại rộng lượng, y từng bị tổn thương vẫn có thể chủ động nắm lấy tay người khác. Y vẫn luôn là một người kiên cường, là người Tống Thất yêu nhất.
Y cười, cười như khi Tống Thất còn ở cạnh bên, không còn sương mù mờ ảo:
“Vậy thì chúc tôi cậu ấy sẽ không giống như anh đi.”
Tống Tiêu Sanh ngồi hàng phía sau giật giật đầu, đôi môi bỗng mím chặt.