Quãng Đời Còn Lại Chính Là Em

Chương 27: Lưu Cường Lộ Mặt Thật, Từ Kiều Kiều Phản Kháng

Mấy hôm nay thời tiết chuyển lạnh, cả ngày đều mưa rả rích, mà Từ Kiều Kiều vẫn mặc váy dài mong manh, không sợ lạnh. Nhưng Trần Vũ sợ cô bị cảm, bắt cô phải mặc áo khoác, nếu không mặc sẽ không cho cô lên giường. Từ Kiều Kiều không thể cãi lời, đành khoác áo ngoài ngồi trông cửa hàng.

“Bà chủ, cho một bao thuốc.”

Lưu Cường nhân lúc giao ca trốn ra ngoài, gõ tủ kính chỉ vào một loại thuốc lá nói với Từ Kiều Kiều.

“Chị Kiều, dạo này trời lạnh, tay chị lạnh quá, đừng để bị cóng.”

Từ Kiều Kiều đưa thuốc lá cho Lưu Cường, anh ta liền nhân cơ hội này sờ tay cô, nắm lấy không buông, ngoài miệng thì có vẻ rất quan tâm, nhưng trong lòng toàn là những suy nghĩ nhơ nhớp bẩn thỉu.

Nếu không mua thuốc lá ở chỗ nào mà chẳng được, tại sao cứ phải đến chỗ Từ Kiều Kiều? Chỉ có một lý do duy nhất là muốn đến nhìn cô nhiều hơn, lợi dụng sờ mó cô nhiều hơn.

“Anh làm gì vậy?”

Từ Kiều Kiều lạnh mặt, dùng sức rút tay ra khỏi tay Lưu Cường.

Trước khi cô chưa thích Trần Vũ, cô sẽ không phản cảm với những người đàn ông muốn tiếp cận mình. Nhưng bây giờ mọi việc đã khác, cô với Trần Vũ đã ở bên nhau, vì vậy cô sẽ không mập mờ với những người đàn ông khác.

Từ Kiều Kiều rút giấy lau chà mạnh chỗ tay Lưu Cường vừa chạm vào.

“Chị Kiều, giả vờ cái gì? Thứ Trần Vũ cho chị được, tôi cũng cho được.”

Lưu Cường dựa vào tủ kính, nhìn động tác của Từ Kiều Kiều, dáng người cao lớn của anh ta chắn trước cửa, không cho Từ Kiều Kiều ra ngoài, trong mắt tràn đầy sự khinh thường và châm biếm.

“Lưu Cường, tôi là bạn gái của anh em cậu.”

Từ Kiều Kiều đè nén sự khó chịu và phản cảm trong lòng, giọng nói lạnh lùng hơn cả sắc mặt của cô với ý muốn đuổi Lưu Cường.

“Tôi biết, nhưng chúng ta có thể lén lút, không để anh ta biết.”

Lưu Cường đúng là không cần liêm sỉ, đặc biệt chọn lúc Trần Vũ không có mặt đến gần Từ Kiều Kiều, muốn đào góc tường nhà anh em của mình*.

*(Đào góc tường là cướp người yêu….)

Từ Kiều Kiều hiểu rõ ý đồ của anh ta, trong lòng càng ghê tởm, nghĩ thầm, lần đầu tiên gặp anh ta, cô không nghĩ anh ta lại là loại người không biết điểm dừng như vậy.

Cô cầm cốc nước, hung hăng hắt vào mặt Lưu Cường, bình tĩnh nói: “Cút.”

Vụиɠ ŧяộʍ?

Với cái loại mặt hàng này, Từ Kiều Kiều cảm thấy chướng mắt.

So với tên cặn bã Lưu Cường, cô cảm thấy Trần Vũ tốt hơn nhiều, vì vậy lúc này trong lòng cô nhớ Trần Vũ hơn bất kì lúc nào.

Lưu Cường bị hắt nước vào mặt, mất hết thể diện, tức giận đạp hỏng cửa, xông vào ôm Từ Kiều Kiều, muốn hôn cô.

Anh ta đã bị du͙© vọиɠ giày vò đến mất đi lý trí, ôm chặt lấy Từ Kiều Kiều đang không ngừng giãy dụa, nở nụ cười đáng sợ: “Chị Kiều, cho tôi một cơ hội được không? Tôi sẽ chứng minh cho chị thấy tôi không hề kém hơn Trần Vũ.”

“Lưu Cường, cậu còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát!”

Từ Kiều Kiều cầm lấy điện thoại, vừa muốn bấm số đã bị Lưu Cường cướp lấy điện thoại ném đi.

Khoảng cách thể lực giữa đàn ông và phụ nữ rất lớn, Từ Kiều Kiều lần đầu tiên cảm thấy bất lực, cô há miệng cắn vào cánh tay Lưu Cường, không cho phép hắn** hôn mình.

** đổi ngôi 3 Lưu Cường sang hắn

Lưu Cường bị cắn đau, tay thả lỏng ra, Từ Kiều Kiều liền nhân cơ hội này thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn.

Từ Kiều Kiều rút một con dao từ trong ngăn kéo chĩa vào Lưu Cường.

Chuyện cô không muốn thì không ai có thể cưỡng ép cô.

Lưu Cường bắt đầu sợ hãi, hắn vốn dĩ là một kẻ mềm nắn rắn buông, sợ kẻ mạnh nhưng lại đi bắt nạt kẻ yếu, thấy Từ Kiều Kiều không giống những người phụ nữ dễ dàng bị chinh phục trước đây, trong lòng càng giận dữ: “Chị Kiều, bỏ dao xuống.”

Mẹ nó, Trần Vũ kiếm được hời to rồi! Người phụ nữ này còn là một quả ớt nhỏ, tính cách mạnh mẽ đáo để, lại vừa xinh đẹp.

Lưu Cường thầm nghiến răng, biết hôm nay không thể tiếp tục nói chuyện với Từ Kiều Kiều nữa, nhưng hắn không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.

“Chị Kiều, tuy Trần Vũ là anh em của tôi, nhưng anh ta vốn không hiểu phụ nữ, ở bên cạnh anh ta sẽ không hạnh phúc đâu.”

Trước khi Lưu Cường bỏ đi còn không quên kɧıêυ ҡɧí©ɧ chia rẽ mối quan hệ của hai người.

Sau khi Lưu Cường đi khỏi, Từ Kiều Kiều mới vứt dao sang một bên, cả người mềm nhũn đầy mồ hôi.

Trước đây ở quê cũng có đàn ông thèm muốn sắc đẹp của cô, muốn lợi dụng cô.

Nhưng tính cách của cô không hề yếu đuối nhu nhược, vì vậy đám đàn ông kia không bao giờ đạt được ý đồ xấu, ngược lại còn bị sự đanh đá chua ngoa của cô dọa sợ.

Từ Kiều Kiều ôm gối ngồi xuống, cảm giác sợ hãi tràn ra khắp cơ thể.

Cô vốn nghĩ rằng sau khi ở bên Trần Vũ cô sẽ không cần sợ những người đàn ông khác đến kiếm chuyện, nhưng xem ra cô vẫn quá ngây thơ.

Trong lòng cô rất hỗn loạn, không biết nên nói chuyện này với Trần Vũ như thế nào, dù sao Lưu Cường cũng là anh em của Trần Vũ, anh nhất định sẽ không tin mình. Nếu Trần Vũ nghĩ cô quyến rũ anh em tốt của anh, vậy thì cô có trăm cái miệng cũng không cãi được….