Cứ như vậy, buổi tối Trần Vũ cầm hành lý ít đến đáng thương của mình tới nhà Từ Kiều Kiều.
Khi anh rời khỏi xưởng sửa xe, Lưu Cường chỉ vào túi hành lý của anh: "Anh Vũ, anh không định làm ở đây nữa sao?”
Dù sao thì anh ta và Trần Vũ cũng là anh em thân thiết, làm việc ở đây rất lâu, anh ta không muốn Trần Vũ nghỉ việc.
Trần Vũ biết Lưu Cường hiểu lầm, không khỏi cười nói: "Không phải, tôi vẫn còn làm việc ở đây, chỉ là không ở ký túc xá thôi, nhường cho cậu ở một mình."
"Anh đi ra ngoài thuê nhà?"
Lưu Cường cảm thấy không hiểu, ở ký túc xá tuy rằng điều kiện không tốt lắm, nhưng ít nhất cũng không tốn thêm tiền thuê nhà, nếu dọn ra ngoài ở, phải trả tiền thuê nhà, không có lời.
Trần Vũ đi ra ngoài, tiêu sái phất tay với Lưu Cường: "Đúng vậy, tôi muốn sống chung với đối tượng của tôi.”
Lưu Cường sợ ngây người, vội vàng đuổi theo, vừa hâm mộ vừa giật mình: "Anh, anh đang yêu à? Đối phương là ai, không phải là người phụ nữ bên kia đường mỗi ngày đến tìm anh chứ?”
Khoảng thời gian trước, Từ Kiều Kiều rất hay quấn lấy Trần Vũ, còn đi thẳng tới trong xưởng nên Lưu Cường biết chuyện này.
Trần Vũ không phủ nhận, tâm tình cũng không tệ lắm, nói đùa với Lưu Cường: "Chính là cô ấy, người phụ nữ kia thân thể yếu đuối, lại chủ động câu dẫn tôi, tôi nghĩ buổi tối ôm cô ấy ngủ cũng ngon, dù thế nào so với ngủ một mình cũng thích hơn."
Trước kia chưa từng ngủ với phụ nữ, anh không có loại suy nghĩ này; sau khi ngủ với Từ Kiều Kiều, suy nghĩ cũng thay đổi.
Sắc mặt Lưu Cường lập tức thay đổi, anh ta lặng lẽ nắm chặt tay, trên mặt cười hì hì: "Vậy thì chúc mừng anh, được một người phụ nữ xinh đẹp làm ấm giường cho anh!”
Nhưng trong lòng anh ta lại vô cùng ghen tị, dựa vào cái gì người phụ nữ Từ Kiều Kiều kia câu dẫn Trần Vũ mà không câu dẫn anh ta, so với Trần Vũ anh ta kém chỗ nào chứ?
Muốn vóc người, anh ta cũng cao to, dươиɠ ѵậŧ cũng vừa thô vừa lớn, những người phụ nữ từng trải qua với anh ta không ai là không thích. Chỉ kém Trần Vũ một cái duy nhất đó chính là anh ta không đẹp trai như Trần Vũ mà thôi, nhưng cũng không xấu, huống hồ, đàn ông đẹp trai có ích lợi gì chứ, có thể làm cơm ăn sao?
Lưu Cường rất không cam lòng, tâm lý có chút vặn vẹo, nghĩ thầm một ngày nào đó mình sẽ thao được người phụ nữ Từ Kiều Kiều kia!
Trần Vũ đi đến cửa hàng nhỏ của Từ Kiều Kiều, đặt quần áo của mình ở trước quầy.
Từ Kiều Kiều đang quét dọn vệ sinh, vểnh mông về phía anh, eo nhỏ trắng nõn, đôi mắt anh trong phút chốc tối sầm lại, bụng dưới nóng rực, có một ngọn lửa dâng lên.
"Lẳиɠ ɭơ, vểnh mông chờ bị thao à!"
Trần Vũ ngậm điếu thuốc trong miệng, bước hai bước đi qua, đánh một cái vào mông Từ Kiều Kiều, sau đó tiện tay vuốt ve.
Anh rất thích đánh mông Từ Kiều Kiều, cũng thích nghe mông Từ Kiều Kiều bị đánh phát ra tiếng "bốp bốp".
"A!"
Từ Kiều Kiều bị đánh bất ngờ, mông run rẩy, khăn trong tay không cầm chắc rơi xuống đất.
Cô xoay người, liền nhìn thấy hành lý Trần Vũ cầm vào.
"Nhanh như vậy?"
Tuy rằng đã chuẩn bị xong tư tưởng, nhưng Từ Kiều Kiều chưa từng ở chung với người khác nên nhất thời có chút không thích ứng được.
Trần Vũ ngồi xuống ghế, nghênh ngang chỉ đạo: "Đi treo quần áo của tôi lên.”
Sau này, bọn họ sẽ ngủ trên một cái giường, ăm cùng một bàn ăn cơm, đối với Trần Vũ mà nói đây là một trải nghiệm rất mới lạ.
Từ Kiều Kiều tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: "Trần Vũ, anh dám sai tôi như người hầu sao?”
Cô mới không phải là nô ɭệ của anh!
Trần Vũ cười rộ lên, cười đến đẹp trai, bình thường anh là một người rất lạnh lùng, chỉ có ở trước mặt Từ Kiều Kiều, mới bất giác nở nụ cười: "Bây giờ chúng ta ở chung với nhau, sau này ăn mặc đi lại của tôi đều là do em quản, không thì bồi dưỡng tình cảm thế nào? Nhưng em yên tâm, tôi sẽ ở trên giường thỏa mãn tiểu bức của em, làm đem đến phun nước.”
“Trần Vũ!”
Khuôn mặt Từ Kiều Kiều lập tức đỏ lên, tuy rằng trước kia quả thật cô quyến rũ Trần Vũ rất lẳиɠ ɭơ, nhưng không có nghĩa là khi Trần Vũ nói lời cợt nhả cô có thể thờ ơ.
Trái lại, mỗi lần nghe Trần Vũ dùng đủ loại từ thô tục nhục nhã mình, tiểu bức cô lại kẹp chặt, bắt đầu chảy nước.
Từ Kiều Kiều không cam lòng, trở về phòng cầm quần áo của Trần Vũ treo vào trong tủ quần áo của mình. Mẹ nó, dựa vào cái gì Trần Vũ không thể thích cô như cô thích anh?!
Không phải anh nói chưa bao giờ thích một người phụ nữ sao, vậy cô có thể dạy cho anh.
Trần Vũ đi theo vào phòng ngủ, chặn Từ Kiều Kiều ở trong tủ quần áo.
Bàn tay nóng bỏng của anh sờ lên ngực lớn của Từ Kiều Kiều, dùng sức xoa nắn, vùi đầu gặm cắn đầṳ ѵú hồng hồng của cô: "Lẳиɠ ɭơ, tôi muốn vυ' của em."
Nướ© ŧıểυ bức của cô ngọt, thì chắc vυ' còn ngọt hơn.
"Ừm a... dùng sức một chút..."
Từ Kiều Kiều ôm đầu Trần Vũ, tay cảm nhận mái tóc thô cứng của anh, dùng sức ấn đầu anh ở trước ngực mình, để anh mυ'ŧ vυ' mình, cô thích cảm giác được anh mυ'ŧ vυ', khiến cả người mềm nhũn vô lực.
Tay Từ Kiều Kiều đi xuống, kéo dây nịt chữ K của Trần Vũ ra, thuần thục trêu chọc dươиɠ ѵậŧ của anh.
Muốn liếʍ, muốn hút.
Dươиɠ ѵậŧ của Trần Vũ vừa thô vừa to, mặt trên phủ đầy gân xanh, qυყ đầυ mạnh mẽ, không khó tưởng tượng qυყ đầυ xuất tinh vào tiểu bức, tiểu bức sẽ sảng khoái cỡ nào...
"Tiện nhân, biết tiểu bức sẽ ngứa đến khó nhịn mà." Trần Vũ đẩy mông của Từ Kiều Kiều mở ra rồi khép lại, khép lại rồi mở ra, chơi thế nào cũng không đủ, giọng anh khàn khàn: "Nướ© ŧıểυ bức làm ướt quần tôi rồi."
"Ừm a... Quần... Tôi sẽ giặt cho anh..." Từ Kiều Kiều nũng nịu lẳиɠ ɭơ.
Mặc kệ trong lòng có bao nhiêu tức giận vì Trần Vũ là tên đầu gỗ, nhưng chỉ cần anh sờ soạng, tiểu bức của cô sẽ không ngừng chảy nước.
Ngứa quá...
Từ Kiều Kiều không nhịn được, cầm dươиɠ ѵậŧ thô to cứng rắn của Trần Vũ, đè trên âm đế của mình cọ qua lại: "Ừm a... sướиɠ.. tiếu bức thật sảng khoái..."
"Lẳиɠ ɭơ, ai cho em dùng dươиɠ ѵậŧ của tôi cọ tiểu bức hả?"
Trần Vũ cười khẽ một tiếng, đè Từ Kiều Kiều lên vách tường, bày ra tư thế muốn đâm vào cô từ phía sau.
"”A... Trần Vũ, mau vào đi... Cho tôi đi..."
Cô kéo tiểu bức, chủ động mở miệng, muốn nuốt dươиɠ ѵậŧ đã sớm cương cứng của Trần Vũ.
“Nhìn dáng vẻ dâʍ đãиɠ của em này, ông đây nhất định phải thao nát tiểu bức của em!”
Trần Vũ thở dồn dập, yết hầu gợi cảm lăn lên xuống, anh bóp chặt eo nhỏ mềm mại của Từ Kiều Kiều, dươиɠ ѵậŧ dùng sức ưỡn về phía trước, cắm hết vào trong Từ Kiều Kiều từ đằng sau.
"Ah ah! ! Dươиɠ ѵậŧ vào sâu quá... a.. Đừng động, không chịu nổi..."
Cả người Từ Kiều Kiều run lên, tiểu bức mẫn cảm vừa bị cắm vào liền cao trào.
Dươиɠ ѵậŧ của Trần Vũ không ngừng nhảy lên, cọ vào chỗ ngứa ngáy nhất của cô, khiến cô vừa bị cắm vào, còn chưa bắt đầu động, đã cao trào phun nước.
Tiểu bức co rút lại, muốn hút tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong dươиɠ ѵậŧ của Trần Vũ ra.
Trần Vũ bị kẹp đến mức hít sâu một hơi, anh cắn răng nhịn mười mấy giây, mới cố nén được xúc động muốn xuất tinh: "Kỹ nữ lẳиɠ ɭơ, ông đây chưa bắt đầu thao, suýt chút nữa thì đầu hàng rồi!”
Đây đối với đàn ông mà nói không phải là sỉ nhục bình thường, cũng may anh nhịn xuống được.
Nhưng mặc dù như vậy, sắc mặt Trần Vũ vẫn trở nên vô cùng khó coi, anh bảo Từ Kiều Kiều quỳ rạp trên mặt đất, giống như cɧó ©áϊ, dùng sức thao tiểu bức của cô: "Không phải rất biết kẹp sao? Thao chết em!"
“Ah ah! ! Chậm, chậm một chút... Đừng sâu như vậy... tiểu bức sẽ nát mất... a..."
Da^ʍ thuỷ trong tiểu bức Từ Kiều Kiều chảy đầm đìa, mỗi lần Trần Vũ rút ra, dâʍ ŧᏂủy̠ liền từ trong tiểu bức phun ra.
Trần Vũ chưa từng thấy một người phụ nữ nào biết phun nước như vậy, ngay cả nữ diễn viên AV cũng không có ai như Từ Kiều Kiều biết phun nước.
Trần Vũ đỏ mắt, dùng sức thao trong tiểu bức của Từ Kiểu Kiều, làm cho cả người cô co giật, toàn thân mất nước cũng không dừng lại, đến khi sướиɠ rồi, mới kêu lên một tiếng đau đớn, bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong tiểu bức sưng đỏ của Từ Kiều Kiều.
--