Quãng Đời Còn Lại Chính Là Em

Chương 8: Lại Bị Người Phụ Nữ Mềm Mại Này Chiếm Tiện Nghi

Trần Vũ đi đến bên cạnh bà nội, đưa cho bà bình giữ nhiệt: "Bà nội, bà uống thuốc trước đi."

Thuốc này được nhập khẩu từ nước ngoài, dù rất đắt tiền, nhưng lại giúp bà giảm huyết áp rất tốt.

Bà nội bỏ thuốc vào miệng uống với nước ấm, sau đó có chút áy náy nhìn cháu trai mình: "Thuốc này quá đắt, bây giờ huyết áp bà nội rất ổn định, cháu cũng không cần mua cho bà mãi đâu, rất phí.”

Nếu không phải vì chữa bệnh cho mình, thằng bé cũng sẽ không chạy vào thành phố làm việc, dù sao chỉ có làm việc ở trong thành phố mới kiếm được nhiều tiền. Trong lòng bà nội biết Trần Vũ là một đứa trẻ hiếu thuận…

"Bà nội, chuyện tiền bạc bà không cần lo lắng, cứ an tâm chăm sóc cơ thể mình là được." Trần Vũ và Từ Kiều Kiều mỗi người đi đến bên cạnh bà nội, ánh mắt trong suốt kiên định, mang theo khát vọng về một cuộc sống tốt đẹp: "Chỉ cần bà khỏe mạnh, cháu có lòng tin tương lai có thể tự dựng cho mình một mảnh trời, để bà sống có một cuộc sống tốt đẹp hơn.”

Trần Vũ rất quý trọng khoảng thời gian ở bên cạnh người thân.

"Được được được, chuyện tiền bạc, bà nội sẽ không nhắc đến nữa, tin tưởng năng lực của Tiểu Vũ nhà chúng ta, đồng thời bà nội cũng đồng ý với cháu, chăm sóc tốt sức khỏe của mình." Bà nội rất yêu thương đứa cháu hiếu thuận, bà đưa tay sờ sờ đầu Trần Vũ với ánh mắt từ ái.

Trên khuôn mặt anh tuấn của Trần Vũ nở một nụ cười tươi, anh cầm tay bà nội làm nũng: "Vậy mới được chứ.”

Từ Kiều Kiều ở bên cạnh nhìn mà hâm mộ, cô không tốt số như vậy, cũng không có tình thân làm cho người ta hâm mộ đáng để cô bảo vệ.

Từ rất lâu, cô đã làm việc chăm chỉ một mình, một mình gánh vác tất cả.

Nhìn dáng vẻ anh cam tâm tình nguyện để bà nội sờ đầu mình, Từ Kiều Kiều cũng ngứa tay, nghĩ thầm, một ngày nào đó, cô cũng muốn sờ đầu anh.

"Đúng rồi Tiểu Vũ, dù sao buổi chiều cháu cũng không có việc gì, dẫn Kiều Kiều đi dạo xung quanh đi, bà lo con bé sẽ buồn chán."

Bà nội vỗ tay Trần Vũ, đẩy đến trước mặt Từ Kiều Kiều.

"Vậy bà..."

"Bà đến nhà cô cháu ngồi một lát, vừa lúc cô cháu cũng có việc tìm bà, cháu cũng không cần đưa bà đi đâu."

Nói xong, bà nội liền nhanh lẹ rời đi, không chút chần chờ.

"Trần Vũ, đi thôi, dẫn tôi đi dạo xung quanh~"

Từ Kiều Kiều ôm cánh tay Trần Vũ, ngước mắt cười tủm tỉm nhìn anh.

"Ở thôn có chỗ nào để đi dạo chứ, cô nên vào thành phố đi dạo trung tâm mua sắm thì hơn, nơi đó mới thuộc về cô, nơi này không phù hợp với thân phận tôn quý của đại tiểu thư cô đâu."

Trần Vũ khẽ xì một tiếng, đẩy bàn tay Từ Kiều Kiều đang ôm cánh tay mình ra.

Anh không bị Từ Kiều Kiều trêu chọc, không phải bởi vì Từ Kiều Kiều quyến rũ không thành công, mà là bởi vì biết rõ Từ Kiều Kiều là người thuộc về nơi phồn hoa đô hội. Cô không thuộc về nơi thôn quê ngay cả giao thông cũng không tiện này.

Nếu trong tương lai bọn họ thật sự ở bên nhau, cô có thật sự quen được với cuộc sống mộc mạc này không?

Huống hồ, Từ Kiều Kiều dựa vào cái gì mà giảm bớt chất lượng cuộc sống của mình, đến đây sống với anh?

Không có bất kỳ lý do gì, trừ phi cô thực sự yêu anh đến tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng trước mắt, Từ Kiều Kiều không phải là người không để ý đến hậu quả, nhiều nhất chỉ là thèm thuồng thân thể anh, muốn chơi đùa với anh mà thôi, nhưng anh không muốn chơi loại trò chơi này, một chút cũng không muốn.

"Trần Vũ, vì sao anh cứ nghĩ xa xôi như vậy chứ? Hôm nay có rượu hôm nay say, không tốt sao?”

Từ Kiều Kiều sắp bị người đàn ông đầu gỗ này làm cho tức chết, cô không quan tâm, ôm lấy eo anh, đi cà nhắc hôn lên môi anh đồng thời bàn tay nhỏ bé châm lửa trên cơ bụng anh, cô nâng một chân lên, dùng đầu gối cọ vào bộ phận dưới háng của anh.

"A..."

Trần Vũ bị đầu gối của cô đυ.ng đến cả người run lên, trong miệng cũng không khống chế được rêи ɾỉ ra tiếng.

Mặt anh lập tức đỏ bừng, lớn đến chừng này, cũng chưa từng bị người phụ nữ nào trêu chọc như vậy, làm cho máu toàn thân anh lập tức chảy ngược đến nửa người dưới, dươиɠ ѵậŧ nhanh chóng cương cứng, thành một cái lều dựng lên trong quần.

"Người xấu, rõ ràng anh cũng muốn tôi, còn giả bộ tỏ vẻ xử nam đơn thuần làm gì?"

Từ Kiều Kiều cắn môi Trần Vũ, cười phóng đãng lại quyến rũ, nhưng cô quả thật không biết, Trần Vũ chính là một xử nam ngây ngô còn chưa từng trải đời.

“Từ Kiều Kiều, ở đây là ven đường!”

Trần Vũ kéo người phụ nữ này vào bụi cây bên cạnh, tức giận: "Cô có biết nếu bị người khác nhìn thấy thì sự trong sạch của cô sẽ bị huỷ hoại hay không?! Hay là cô không quan tâm người khác đánh giá cô như thế nào?!”

Lá gan của người phụ nữ này quả thực lớn hơn bình thường, trước kia chỉ là lén lút câu dẫn, bây giờ ở trên đường cái cũng dám, thật sự là không sợ chết!

"Tôi vốn không quan tâm người khác nhìn tôi như thế nào." Bên tai Từ Kiều Kiều là một đóa hoa dại mọc lên bên cạnh bụi cây, làm nổi bật sự ngây thơ của cô, trông vô cùng xinh đẹp: "Tôi chỉ quan tâm anh nhìn tôi như thế nào.”

Cô cười trộm ở trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy ấm áp, không ngờ người đàn ông này còn biết bảo vệ sự trong sạch giúp cô, đúng là rất đơn thuần nha, hơn nữa còn rất thiện lương.

"Cô điên rồi."

Trần Vũ thật sự không còn cách nào với cô nữa, anh rũ mắt xuống, nhìn về phía cổ chân trắng như tuyết của cô: "Vết thương trên chân tốt hơn chút nào chưa, còn đau không?"

“Đau, muốn anh thổi."

Từ Kiều Kiều đỡ bả vai rộng lớn của Trần Vũ, để chân lên tay anh.

Cô mang dép, mười ngón chân tròn trịa đáng yêu, giống như từng hạt trân châu, Trần Vũ không phải là một người thích chân, cũng không thể không thừa nhận chân người phụ nữ này rất đáng yêu.

Anh chậm rãi vùi đầu xuống, thổi lên cổ chân còn hơi sưng của cô, ngón tay còn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn chân trắng nõn của cô: "May mà không gãy xương, dưỡng thêm hai ba ngày nữa sẽ hoàn toàn tiêu sưng, đến lúc đó tôi sẽ đưa cô rời đi.”

Không biết vì sao đối mặt với người phụ nữ này, anh không thể cứng rắn được, mỗi lần định nổi giận với cô, để cô không tiếp tục chiếm tiện nghi của mình nữa, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy dáng vẻ nước mắt lưng tròng đáng thương của cô, anh lại không đành lòng nói thêm gì.

"Đi không nổi nữa, anh ôm tôi trở về đi."

Đôi mắt xinh đẹp của Từ Kiều Kiều đảo một vòng, sau đó nhân cơ hội nhảy vào trong ngực Trần Vũ, làm cho anh không thể cự tuyệt mà chỉ có thể ôm mình.

Hai chân cô dang ra, giống như một đứa trẻ, để Trần Vũ ôm mông cô, cô ôm cổ Trần Vũ, Trần Vũ hết cách, chỉ có thể âm thầm cắn răng, cất bước chân dài, ôm cô đi về phía trước.

Tư thế này vô cùng mập mờ, mỗi một bước Trần Vũ đi về phía trước, đều có thể cảm nhận được bên dưới cứng nhắc chống lên bụng cô, Từ Kiều Kiều rất nhanh cũng có cảm giác được phía dưới mình ướt đẫm. Hai người đều rất khó chịu, hô hấp cũng dần dần trở nên hỗn loạn...

Nếu không phải Trần Vũ có thể nhịn, chắc có lẽ Từ Kiều Kiều đã thuận lợi đạt được mục đích rồi.

Cô không cam lòng, vì thế tìm mọi cách quyến rũ anh, trong quá trình anh đi, cô chủ động dùng bầu vυ' lớn cọ xát cơ ngực anh, còn thở dốc bên tai anh: "Ừm... Phía dưới của anh chạm vào tôi rồi... ưʍ... Thật muốn bị anh làm..."

"Đừng quyến rũ tôi nữa, cẩn thận tôi làm cô thật đấy."

Bàn tay Trần Vũ dùng sức bóp hai cái trên mông Từ Kiều Kiều, bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhiều lần như vậy, lửa nóng trong lòng cũng đã cháy rực lên, cần phát tiết khẩn cấp, nếu Từ Kiều Kiều vẫn không biết tốt xấu như vậy, anh sẽ cho cô biết hai chữ hối hận viết như thế nào.

"Vậy anh đến đi~ xem dươиɠ ѵậŧ có làm chết tôi không, hay là tiểu bức lẳиɠ ɭơ của tôi kẹp chết anh trước~"

Từ Kiều Kiều cắn vành tai Trần Vũ, thở dốc.

Cô rất muốn... muốn bị Trần Vũ hung hăng làm.

"Cái đồ lẳиɠ ɭơ này! Thật không biết chừng mực mà!”

Trần Vũ tát một cái vào mông Từ Kiều Kiều, khiến nó nổi lên một mảng đỏ, dươиɠ ѵậŧ cũng sắp nổ tung.