Quãng Đời Còn Lại Chính Là Em

Chương 1: Bà Chủ Siêu Thị

Từ Kiều Kiều mở một siêu thị nhỏ ở đối diện xưởng sửa xe, tự mình làm chủ.

Không ai biết cô từ đâu tới, cũng không ai biết cô đã kết hôn hay chưa.

Có những người đàn ông lắm mồm hay nói chuyện phiếm sau lưng cô, nói cô mạng khắc chồng khắc con, cho nên bây giờ mới thành quả phụ.

Song, mặc dù mạng không tốt nhưng tướng mạo của quả phụ vô cùng xinh đẹp động lòng người, là kiểu người bọn họ muốn đè xuống giường hung hăng làm chuyện ấy, để miệng cô không nói được những lời chanh chua nữa.

Mỗi lần nghe bạn trong xường sửa xe nói chuyện phiếm về bà chủ siêu thị, Trần Vũ đều giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục làm việc đang dang dở.

"Tôi nói này Trần Vũ, người đàn bà lẳиɠ ɭơ đối diện ngày nào cũng hỏi thăm cậu, cậu không có ý định "Xâm nhập" phát triển à?

Công nhân sửa chữa trong nhà máy vây lại trêu ghẹo Trần Vũ, trên mặt nở nụ cười bỉ ổi lại dâʍ đãиɠ.

Trần Vũ cầm kìm trong tay, động tác thuần thục tháo lốp xe, không ngẩng đầu lên: "Không hứng thú."

"Hừm, đồ miễn phí đưa tới cửa, không cần thì phí, anh em rất hâm mộ cậu đấy."

Mỗi ngày các công nhân làm việc vất vả, tranh thủ lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi, trong miệng cũng không thể thiếu phụ nữ, hơn nữa là loại phụ nữ cực phẩm như Từ Kiều Kiều.

"Có gì hay mà hâm mộ chứ."

Trần Vũ chế nhạo trong lòng, người đàn bà kia tuy đẹp mắt nhưng quá lẳиɠ ɭơ, không thích hợp để cưới làm vợ.

Vợ của anh phải an phận thủ thường, không cần quá xinh đẹp, chỉ cần quan tâm hiểu chuyện là được. Anh không muốn cưới tổ tông về để hầu hạ.

Ở phía đối diện, Từ Kiều Kiều cầm gương son môi.

Cô có gương mặt trái xoan, làn da trắng nõn, đôi mắt hồ ly, lúc cười lên bên trong mắt như có móc câu, vừa nũng nịu lại xinh đẹp, chỉ nhìn một chút đã khiến cho lòng người mềm mại, linh hồn bị bào mòn.

Hơn nữa cô còn không an phận, thường liếc mắt đưa tình với đàn ông ở nhà máy sửa chữa ô tô đối diện. Lúc bọn họ đến mua rượu thuốc hay trêu chọc đến mức vật dưới hông bọn họ cứng rắn, mất hồn mất vía.

Buổi tối. Trần Vũ vừa qua đường đã bị Từ Kiều Kiều nhìn thấy. Cô đứng lên nhiệt tình gọi:

"Anh đẹp trai, anh muốn mua gì thế?"

"Một gói Hongtashan, thêm một cái bật lửa."

Trần Vũ lấy ví tiền màu đen cũ nát ra, lúc móc tiền, tay bị một bàn tay trắng nõn đè chặt.

"Không cần tiền."

"Đúng lúc chỗ tôi có một chiếc ví tiền nam, tặng cho anh."

Từ Kiều Kiều dựa vào mặt bàn thu ngân, mặc cho bộ ngực tiết lộ cảnh xuân sau cổ áo rộng hình chữ V, cố ý để Trần Vũ nhìn.

Trần Vũ ngừng lấy tiền, ngẩng đầu nhìn Từ Kiều Kiều: "Có ý gì?"

"Không có ý gì cả." Từ Kiều Kiều chống cằm lên móng tay sơn màu đỏ, giọng nói dịu dàng nũng nịu: "Chỉ một chiếc ví mà thôi, cảm thấy anh thích hợp thì đưa thôi."

Người đàn ông này giống như cô dự đoán, vừa cứng nhắc lại bảo thủ.

Nhưng mà cô thích kiểu người đàn ông này.

"Chuyện này không thích hợp."

Trần Vũ để tiền mua thuốc và bật lửa lên quầy thu ngân rồi quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Trần Vũ rời đi, Từ Kiều Kiều cười như mèo trộm thịt sống.