Mười Năm Vương Vấn Đêm Hạ Ấy

Chương 6

“Thần linh ơi, nhất định tớ phải quỳ lạy nữ thần Thẩm của chúng ta, đề bài phân tích trong kì thi chung của sáu thành phố lần này trúng vào bài thơ ‘Trừ Châu Tây Giản’ mà cô ấy giảng. Lần đầu tiên tớ viết văn trôi chảy như vậy đấy, lại còn có thể trích dẫn được câu thơ mà cô ấy từng giảng nữa chứ, tớ có linh cảm kỳ này điểm văn của tớ nhất định sẽ đạt chuẩn. Không, còn có thể còn hơn 100 điểm nữa ấy chứ.”

Vừa thu bài thi ngữ văn, cả lớp 1 khoa học tự nhiên không kìm nổi mà reo hò. Thật ra từ lúc thầy giáo mới phát đề thi đã cảm thấy bọn họ khác thường rồi. Hầu như cả lớp này đều chọn làm đề phân tích cảm nhận thơ đầu tiên, trên gương mặt họ còn mang theo nụ cười khó hiểu. Thầy giáo suýt chút nữa nghi rằng đã bị lộ đề, nhưng mà lấy đâu ra khả năng đó, đề thi chung của sáu thành phố này mới được gửi đến đây vào sáng sớm mà.

Trần Hạo lớn giọng kéo sự chú ý của mọi người về, cậu ta cho rằng lớp mình nên biểu đạt chút thành ý với cô Thẩm, thế nhưng cử ai thay mặt cả lớp đây?

“Chu Tử Hằng!” Trăm miệng một lời.

Trần Hạo theo ý của mọi người lân la đến ngồi cạnh Chu Tử Hằng. Cậu đang thong thả thu dọn túi đựng tài liệu, mặt không cảm xúc: “Các cậu thích đi thì cứ đi đi, dù sao thì tớ không đi đâu.”

“Không phải chứ người anh em, tri ân báo đáp là truyền thống tốt đẹp của lớp ta. Trận bóng rổ lần trước lớp 5 nhường cho lớp mình một lượt bóng, cậu chẳng thả cho lớp người ta bao nhiêu còn gì? Nhờ nữ thần Thẩm giảng bài, mà điểm trung bình môn văn của lớp mình lập tức cải thiện lên đáng kể, cậu tự nói xem ân tình này lớn đến mức nào chứ?”

Cũng chẳng biết Chu Tử Hằngcó nghe lọt tai không, mà cuối cùng vẫn cắm đầu ra khỏi lớp học. Lúc cậu đi ngang qua lớp văn thì thấy Thẩm Thấm An đang thu dọn sắp xếp bài thi, có thể thấy rõ giáo viên dạy văn lại lười rồi nên bảo cô coi thi hộ. Tóc cô đen nhánh, từng lọn tóc thẳng rủ xuống che nửa khuôn mặt, Chu Tử Hằng cũng không biết vì sao mình lại đứng đó nhìn cô đếm bài thi:

“Đã nộp hết chưa? Sao đếm đi đếm lại vẫn thiếu một bài?” Cô chợt ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh phía dưới. Chu Từ Hằng đột nhiên cảm thấy hình như mình có tật giật mình, tuy rằng cậu chưa biết là mình có bị cô ấy phát hiện ra không.

“Lưu Ngọc Đình vắng, cậu ấy chuyển trường rồi.” Một học sinh ở dưới trả lời cô, sau đó cô mới cất tập bài thi vào túi hồ sơ rồi ra khỏi phòng học, đến văn phòng.

Cô đương nhiên nhìn thấy cậu, thực ra trong lúc xem đề, Thẩm Thấm An đã không kiềm được mà nở nụ cười, ‘Dã độ vô nhân’ Chu Tử Hằng, haha, thật thú vị.

Đợi thi tiếng Anh xong thì toàn bộ lớp mười hai mới được xả hơi, sau đó sẽ có hai ngày nghỉ để cho giáo viên chấm bài. Dương Phàm chạy đến cạnh Thẩm Thấm An hỏi hai ngày nay thi thế nào. Hai người cười nói vui vẻ, còn lên kế hoạch đi chèo thuyền, chơi ở công viên đảo nhân tạo cả ngày, còn chưa bước ra khỏi phòng học thầy Cố Mân Dụ đã cản hai người lại, tít mắt cười với Thẩm Thấm An:

“Mai em đến trường nhé.”

“Sao vậy thầy Cố, có chuyện gì ạ?” Thẩm Thấm An khó hiểu.

Cố Mân Dụ kéo Thẩm Thấm An vào một góc hành lang: “Thời gian chấm thi lần này quá gấp, chiều tối đã phải lên điểm rồi, mà chỗ thầy thiếu người. Tổ văn lớp mười hai đã thảo luận cử học sinh đến bổ sung, cho nên hai ngày nay em đừng đi đâu, giúp thầy sửa bài thi nhé.” Cố Mân Dụ mồi chài.

“Cái gì? Chấm thi á?! Mấy thầy cô điên rồi sao!” Trần Hạo nghe xong thì há hốc mồm.

Chu Tử Hằng vội vã bịt mồm cậu ta lại, nói khẽ: “Thầy Trình bảo thời gian chấm thi lần này có hạn mà công việc lại nặng, chỉ có lớp mười hai mới thi xong nên mới nhờ học sinh sửa bài, chắc là hai ngày tới bể kèo rồi, hẹn cậu lần sau ở sân bóng rổ nha.”

“Thôi được rồi, mấy người giỏi khổ quá nhỉ.” Trần Hạo đành chịu.

Mà Dương Phàm nghe xong cũng nói y như vậy, văn của Thẩm Thấm An đứng thứ hai không ai dám đứng nhất, thế nhưng môn toán vẫn không khá thêm tí nào, chẳng giống như mình, tuy rằng chẳng giỏi môn nào nhất, nhưng điểm phẩy cũng không tệ, ít nhiều cũng bớt đau đầu.

Thẩm Thấm An về nhà nói với bố mẹ chuyện được sửa bài kiểm tra, cả hai ông bà lại cảm thấy con mình đã làm rạng rỡ dòng họ, còn vui vẻ làm bữa tối thịnh soạn hơn. Cơm nước xong xuôi, Thẩm Thấm An nằm trên giường, thầy giáo nói mai chín giờ sáng đến trường nên cô đặt đồng hồ báo thức lúc bảy rưỡi sáng, rồi yên tâm đi ngủ.

Cho đến khi tỉnh dậy đã là 8 giờ 20 phút, Thẩm Thấm An ngồi bật dậy, la to: “Mẹ! Tại sao mẹ tắt chuông báo thức của con?”

Cô vội vội vàng vàng đánh răng, mẹ đứng ở bên cạnh đưa cốc với khăn mặt, Thẩm Thấm An oán trách: “Chẳng phải hôm qua mẹ bảo phải làm rạng rỡ dòng họ sao? Sao hôm nay đã quên luôn rồi!”

“Mẹ chỉ muốn con ngủ thêm một lúc, rồi quên mất chuyện quan trọng này, đồng phục mẹ đã đem giặt rồi, để mẹ tìm cho con bộ khác nha?” Mẹ cô cũng hoảng hốt theo.

Cô rửa mặt xong, thấy mẹ cầm chiếc áo khoác dệt kim màu be thì hơi chần chừ. Từ lúc học cấp ba đến giờ cô rất ít khi mặc quần áo thường, nhưng côcũng chẳng buồn nghĩ nhiều nữa, chín bỏ làm mười mặc vào, xỏ đại đôi giày thể thao trắng ra ngoài. Hôm nay tiết trời rất ấm, không lạnh chút nào.

Cũng may là trường học cách đây không xa, chưa đầy hai mươi phút thì đến nơi, Thẩm Thấm An chạy như bay đến văn phòng tổ văn lớp mười hai, các giáo viên đang chia bài thi, còn có khoảng mười học sinh đang ngồi ghế cạnh đó. Cố Mân Dụ nhìn chằm chằm cửa ra vào, thấy Thẩm Thấm An chạy vào mới thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt ra hiệu cô ngồi bên cạnh. Thẩm Thấm An thấy Chu Tử Hằng, cậu cũng ngẩng lên nhìn mình. Hôm nay cậu mặc áo khoác đen và quần jean, trông rất khác.

Thẩm Thấm An lướt xung quanh, chẳng quen ai cả, đành thong thả đến ngồi cạnh Chu Tử Hằng.

“Chào cậu, tớ là Thẩm Thấm An.” Được rồi, im lặng một hồi, thôi thì mình chào trước.

“Ừ, tớ là Chu Tử Hằng.” Nghe có vẻ hơi căng thẳng.

“Tớ biết chứ, dã độ vô nhân Chu Tử Hằng.” Thẩm Thấm An trêu cậu.

Thế là, cậu đỏ mặt.

Cố Mân Dụ cũng dạy văn lớp một nên đương nhiên là nhận ra Chu Tử Hằng: “Ôi, hai đứa quen nhau à? Hai đứa qua văn phòng với thầy đi, tổ văn với toán ở đằng kia, Chu Tử Hằng đi thôi, đến ôm tập bài qua đây.”

Chu Tử Hằng cho rằng thầy Trình sẽ bảo cậu sửa cả bài vật lý, nhưng khoa vật lý và tiếng Anh đều ở trên tầng ba, muốn đi WC cũng bất tiện, cậu nhìn Thẩm Thấm An đang cúi đầu không nói lời nào vì đã biết câu trả lời trước, mà trong lòng có hơi vui vẻ.

Bài thi môn Toán sửa không mất nhiều thời gian lắm, cậu sửa được một chồng thì thấy Thẩm Thấm An vẫn còn đang loay hoay đọc bài thi Văn. Cho dù không cần sửa bài, nhưng đọc bài thôi cũng là cả một vấn đề, vì bài viết khá dài, hơn nữa văn chương của Lâm Thanh Huyền nổi tiếng là khó hiểu.

Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa qua loa, vì sao bảo là qua loa? Bởi vì sau tai còn một lọn thóc thừa.

“Chu Tử Hằng em sửa xong rồi á?” Không biết thầy Trình đã đứng ở ngoài cửa sổ từ bao giờ, thầy là tổ trưởng giáo viên lớp mười hai, đã ngoài năm mười, từng đi lính, rất đỗi nghiêm khắc, nói chuyện bình thường thôi cũng cảm thấy như đang quát, huống chi bây giờ thầy thật sự đang quát: “Thằng nhóc này, lần này sai chỗ nào thầy nhất định không tha cho em. Nhìn nhìn cái gì, tập trung vào!”

Thầy vừa quát xong thì tất cả mọi người đều quay ra nhìn cửa sổ, nhưng khi thầy Trình nhìn thấy Thẩm Thấm An thì lại cười tủm tỉm, đi vào, vẻ mặt dịu đi: “Ôi chao Tiểu Thẩm, lần này thầy thật sự cám ơn em, thầy đã nghe bọn học sinh nói rồi, em giảng bài hay lắm!”

Cố Mân Dụ và các thầy cô khác hơi khó hiểu, bèn hỏi: “Thầy nói vậy là sao thầy Trình?”

Mặt thầy Trình tươi như hoa, cười toe toét: “Vậy là mấy thầy cô không biết rồi, lần trước Tiểu Cố xin nghỉ, Tiểu Thẩm đã giảng tiết thơ Đường cho lớp một chúng tôi, còn sát đề thi lần này những 11 câu, tôi hỏi học sinh lớp tôi rồi, hầu như đều làm được hết.”

Cố Mân Dụ sững sờ, quay ra hỏi Thẩm Thấm An: “Có thật vậy không, sao em không nói gì.”

Thẩm Thấm An đỏ mặt cúi đầu, đúng là mèo mù vớ được cá rán.

Một cô giáo ngữ văn kêu: “Bảo sao tôi vừa chấm một tâp bài, hầu như bài thi đề phân tích thơ đạt điểm gần tuyệt đối, tôi còn đang băn khoăn không biết vì sao. Thầy Trình, lớp thầy được lắm, lần này nhất định sẽ tăng hạng trên bảng xếp hạng toàn trường, không khéo lại được nhận thưởng.”

Thầy Trình cười ha ha, bắt chéo tay sau lưng ung dung đi ra ngoài, bầu không khí chấm thi cũng thoải mái hơn, chỉ có Thẩm Thấm An rầu rĩ ngồi ở đấy, bởi vì thầy dạy toán vừa chọt sau lưng cô, nhỏ giọng nói: “Giá như môn toán của em cũng được như thế nhỉ.” Mười năm vương vấn đêm hạ ấy được edit và đăng tải duy nhất tại hoatuyethouse.wordpress.com. Kẻ sao chép trộm cắp truyện dưới mọi hình thức đều sẽ bị nghiệp quật cho nghèo bệnh triền miên. Hi.

Đến giờ ăn trưa, tất cả học sinh được dẫn đến phòng ăn của giáo viên ăn, ở đây có thể gọi món, nhưng vì để đỡ mất thời gian nên rất ít học sinh qua đây ăn. Mười mấy học sinh được xếp vào một bàn, Cố Mân Dụ tươi cười bắt chuyện với mọi người, rất hào phóng ‘mở ví giúp người khác’nói:

“Các em học sinh, thích ăn gì thì cứ gọi, hôm nay thầy Trình bao hết chỗ này!”

Chu Tử Hằng mở menu, hỏi ý của mọi người để gọi món, cuối cùng mới hỏi Thẩm Thấm An: “Cậu muốn ăn gì?”

Thẩm Thấm An: “Tớ cũng ăn giống các cậu ấy, trước hết cứ ăn như vậy đi, thiếu món gì thì gọi sau.”

Lúc ăn cơm, Chu Tử Hằng chỉ lo vùi đầu vào xới cơm, nhưng cứ đến khi Thẩm Thấm An gắp thức ăn thì cậu lại vô thức chặn bàn xoay lạp giúp, nhiều lần như vậy khiến Thẩm Thấm An ngại ngùng. Lúc ấy có một giáo viên Ngữ Văn tóc ngắn quan sát đã lâu, huých vào cánh tay Cố Mân Dụ, ý bảo thầy nhìn sang bên kia:

“Có cái gì đó sai sai nhỉ.” Cô ấy nói.

Cố Mân Dụ lơ tơ mơ, khó hiểu: “Sai là sai chỗ nào?”

“Thầy nhìn cậu học sinh khoa tự nhiên Chu Tử Hằng kia đi, luôn vô thức nhìn Thẩm Thấm An, rồi nhìn Tiểu Thẩm thử xem, cứ cố ý không nhìn cậu ta nhưng lỗ tai lại đỏ bừng rồi kìa, chắc chắn có gì mờ ám.” Cô giáo tóc ngắn quan sát tỉ mỉ, đúng là như thế.

“Không phải chứ?” Ngay cả Cố Mân Dụ cũng bắt đầu hơi nghi ngờ.

Cô giáo tóc ngắn nghiêm túc nói nhỏ: “Tiểu Cố à, thầy phải trông chừng con bé cẩn thận đấy, cô nó đã dặn rồi, Tiểu Thẩm là con vàng con bạc của gia đình họ, năm nay là năm cuối cấp, không thể để xảy ra bất cứ sai lầm nào.”

“Được rồi, cô với cô con bé học cùng trường sư phạm đúng không? Nghe nói cô con bé vừa mới ly hôn? Hình như ầm ĩ lắm phải không?” Cô Mân Dụ hóng.

“Còn không phải sao, hai người họ lấy nhau lâu như vậy mà vẫn chưa có con, lần này tên chồng sống chết đòi ly hôn, nói là không còn cảm giác mới mẻ. Anh ta có bồ, là giáo viên nhỏ hơn anh ta năm sáu tuổi, hình như còn đang mang thai. Tôi thấy rồi, thật sự không thể quen người trẻ tuổi hơn mình, mình thì chăm sóc nhường nhịn họ, kết quả họ lại chê mình già, thứ gì không biết.” Cô giáo tóc ngắn càng nói càng tức.

Cố Mân Dụ vội vàng nhắc nhở cô ấy: “Chuyện của người khác, chúng ta không nên xen vào làm gì, tôi sẽ chú ý đến Thẩm Thấm An. Có điều con bé này vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn, cha mẹ hòa thuận nên sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Chúng nó đều lớn cả rồi nên có cảm tình với ai đó cũng là bình thường, nhưng mà xin cô đừng nói cho thầy Trình biết nhé, Chu Tử Hằng là trò cưng của thầy ấy, còn hy vọng nó sẽ đậu vào đại học Thanh Hoa. Tính thầy ấy không thích lòng vòng, tôi sợ đến khi đó bọn trẻ sẽ xấu hổ.”

“Tôi biết rồi, mau ăn cơm đi, vẫn còn một tập bài chưa chấm xong đâu đấy.” Cô giáo tóc ngắn ngầm đồng ý, đáp.

Buổi chiều, không khí chấm thi thoải mái hơn hẳn, mọi người còn trao đổi với nhau, các thầy cô thật ra cũng rất thích tám chuyện, hỏi thăm hết chuyện này đến chuyện kia. Hiếm khi được cùng các thầy cô tám chuyện riêng mà không liên quan đến học tập nên không thể nào không nhân cơ hội mà trêu các thầy cô, ví dụ như…

Có một cậu học sinh cả gan dám thăm dò thế này: “Thầy Đinh, sao thầy vẫn chưa có bạn gái vậy, con gái lớp em đều muốn khi tốt nghiệp xong sẽ gả cho thầy đó.”

“Ha ha ha…” Tất cả mọi người đều cười, Thẩm Thấm An quay sang nhìn thầy Đinh, mặt thầy đã ửng hồng. Thầy Đinh Dật Phi vừa mới tốt nghiệp, hơn nữa nghe nói gia đình thầy có người quen ở sở giáo dục nên vừa tốt nghiệp xong đã được làm giáo viên. Vì tuổi tác xêm xêm nhau nên các học sinh đều nói chuyện thân thiết với Cố Mân Dụ và Đinh Dật Phi, tiếc là vì có một viên chức xuống tay trước nên thầy Cố đã đính hôn rồi.

Ngày hôm sau, chưa đến sáu giờ chiều mà toàn bộ bài thi lớp 12 đã chấm xong, Cố Mân Dụ xúc động: “May mà có mấy đứa giúp, haizzz, mấy đứa này, sau này thi xong cứ qua đây giúp các thầy cô sửa bài nhé.” Thầy nói với mấy học sinh tham gia sửa bì thi, các thầy cô khác cũng hưởng ứng theo. Chu Tử Hằng và Thẩm Thấm An nhìn nhau cười, Đinh Dật Phi chấm bài xong thì vội vã ra về, mọi người nói thầy vẫn còn đang chuẩn bị thi công chức.

Kết quả thi lần này rất nhanh đã được công bố, Chu Tử Hằng được 675 điểm, xếp thứ năm. Thẩm Thấm An được 626 điểm đứng thứ ba mươi. Lần này có hơn 60 học sinh trường Thực Nghiệm lọt vào top 200 trong sáu thành phố. Danh sách 200 học sinh này thực tế chính là các học sinh dự bị vào các đại học trọng điểm của quốc gia, bên cạnh đó không ai được gặp trở ngại gì trong vấn đề học tập.

“Quá đỉnh! Được tận 136 điểm, cao nhất lớp, bài văn viết rất tốt!” Cố Mân Dụ giơ cao bài viết của Thẩm Thấm An lên cho các thầy cô xem. Lúc ấy thầy Trình cũng cười toe toét đến, cuộc thi chung sáu thành phố lần này hơn 30% thí sinh trong top 200 đều là học sinh của Thực Nghiệm, hơn nữa thứ hạng đều rất cao. Đáng tiếc là Thẩm Thấm An lại không lọt top, thế nhưng đối với Cố Mân Dụ, Thẩm Thấm An vẫn là trò cưng. Thầy cảm thấy rằng nếu có thể duy trì điểm ngữ văn cao nhất và đạt được 211 điểm, thì điểm thi đại học của con bé có thể lên đến 985.

“Tiểu Cố Tiểu Cố, anh để Thẩm Thấm An kèm văn cho lớp tôi đi. Chắc là do phương pháp học mới mẻ nên tôi thấy bọn học sinh giảng bài cho nhau hiệu quả lắm. Tôi thấy nên áp dụng việc này thường xuyên.” Thầy Trình hiếm khi cười tươi như hoa.

“Thôi khỏi đi thầy Trình, lần này điểm trung bình môn văn lớp thầy đều trên 7,5 điểm, thầy còn muốn gì nữa. Thấm An lớp chúng tôi còn phải học bổ túc môn toán, không có thời gian đâu.” Cố Mân Dụ quả quyết từ chối.

Mỗi lần trả bài kiểm tra toán là Thẩm Thấm An đều cảm thấy đau khổ, hai tiết đầu là tiết toán của thầy Đinh Dật Phi. Lớp trưởng đã trả bài xong hết, chỉ còn thiếu bài của mình, Thẩm Thấm An ngơ ngác nhìn xung quanh một lúc lâu thì thầy Đinh cầm bài kiểm tra xuống đi về phía mình, cô có linh cảm không lành.

Quả nhiên, ngón tay thon dài của thầy gõ nhẹ xuống bàn cô: “Bài dễ như thế này mà chỉ được có 95 điểm, mà hình như tôi nói câu này hơn ba lần rồi.”

Thầm Thấm An nhức đầu.