Bảy rưỡi, Thẩm Thấm An bị gọi dậy chuyển xe, cô mới chỉ ngủ được hơn ba tiếng đồng hồ, sắc mặt đương nhiên là không được đẹp, chuyển xe xong, cô vào WC rửa mặt soi gương, vội vàng rửa mặt đắp mặt nạ dưỡng da rồi ngủ tiếp.
Đúng 12 giờ, mọi người đã có mặt tại phòng họp, Thẩm Thấm An xem qua toàn bộ phương án, cảm thấy không còn lỗi gì nữa, cơ bản đều dựa theo những vấn đề mấu chốt mà mọi người thảo luận hôm qua mà xâu chuỗi, với các trọng điểm, Thẩm Thấm An cũng chia sẻ quan điểm của mình, nhân tiện đào tạo thêm kiến thức chuyên môn và kinh nghiệm thị trường cho nhóm dự án, cuối cùng phân cho cấp dưới mau chóng gửi cho BOM phương án đã hoàn thiện để tiến hành bàn luận bước tiếp theo. Cuộc họp kết thúc, Đường Ninh hỏi Thẩm Thấm An: “Nhóm thảo luận đã lập xong rồi, em đã thêm ba nhân viên liên quan công ty vào, giám đốc An, chị có muốn vào hay không?”
“Không cần.” Thẩm Thấm An không hề nghĩ ngợi, vừa dọn máy tính vừa trả lời.
“Đinh đinh!”, âm thanh thông báo của phần mềm reo lên, Trương Phi kích vào rồi mở văn kiện xem qua, không khỏi cảm thán: “Vãi nồi*! Hối Trí Dương Danh này chuyên nghiệp ghê à nha, văn vở tận mấy trang, đánh trúng điểm chí mạng các mục quan trọng, xem ra chúng ta thật sự cần phải kết hợp ý kiến của các nhân viên chuyên ngành, không thể làm xa rời thực tiễn nhắm mắt làm liều được.”
*我去 là tiếng lóng của Trung Quốc, 我 去 = Gosh / không thể tin được, là một câu cảm thán thể hiện sự kinh ngạc vô cùng.
Trương Phi chạy đến văn phòng làm việc của anh trai áo đen, ngay cả cửa cũng không thèm gõ: “Đội trưởng, bên kia đã phản hồi lại rồi, chuyên nghiệp lắm, chúng ta phải sửa lại cẩn thận mới được.”
Người đàn ông trẻ nhíu mày ngẩng đầu lên: “Trước tiên cậu gửi cho tôi xem đã.”
Trương Phi nhắc nhở anh: “Có một nhóm thảo luận rồi đấy, anh mở ra là thấy ngay.”
Anh đăng nhập ID của mình vào nhóm thảo luận, mở tệp tin đọc từng khoản mục, sau khi xem kĩ, quả nhiên không giống với các nền tảng mua sắm mà bọn họ đã làm trước đó. Ý kiến chỉnh sửa kết hợp đặc thù chuyên môn của ngành, bao gồm cả việc thêm kỹ thuật VR mới nhất khiến cho người dùng có trải nghiệm phong phú. Anh tải tệp kia xuống, in ra, trong lúc đang chuẩn bị đóng tệp thì bỗng nhiên phát hiện ra cuối mỗi trang tài liệu có một hàng chữ nhỏ:
“Công ty Hối Trí chỉnh sửa: Đường Ninh, Thẩm Thấm An.”
“Hối Trí Dương Danh: Đường Ninh chỉnh lý, Thẩm Thấm An hiệu đính”
Thẩm Thấm An.
….
Chu Tử Hằng cảm thấy đầu óc mình dường như bị thiếu oxy, anh ngơ ngẩn đứng trước máy in, chau mày. Anh không dám tin, cho rằng mình bị ảo giác, vừa chờ mong mãnh liệt xen lẫn một chút sự sợ sệt, lo lắng. Anh ngồi xuống sopha bên cạnh. Mấy phút sau, anh nói với Trương Phi: “Ba phút nữa, tôi phải có những tài liệu chi tiết nhất về công ty Hối Trí Dương Danh.” Giọng anh hơi khàn khàn.
Trương Phi hơi khó hiểu và lúng túng, anh ta giải thích: “Em chỉ biết đó là công ty quảng cáo Bom thuê, chi tiết cụ thể thì không rõ. Nếu không thì đội trưởng, anh lên website của họ xem, chắc là có giới thiệu chi tiết đấy.
Chu Tử Hằng xông vào phòng làm việc, vội vã mở trình duyệt, run rẩy gõ bốn chữ “Hối Trí Dương Danh”.
Đám bên ngoài sửng sốt, hầu như bọn họ chưa từng thấy đội trưởng thất thố như vậy. Cho dù đã từng có một dự án phức tạp hơn thế này, đội trưởng của bọn họ bận mất ăn mất ngủ thế nhưng cũng không hề hấn gì, tất cả mọi người đều tin tưởng kỹ thuật của anh. Không có anh không gõ được code và cũng không sửa được BUG.
Trước tiên, Chu Tử Hằng không đọc bản giới thiệu chi tiết của công ty họ, manh nhìn thấy ảnh chụp của Thẩm Thấm An đầu tiên. Cô ấy vẫn đẹp như vậy, thế nhưng đã không còn vẻ ngây ngô và thẹn thùng của mười năm về trước. Nụ cười tự tin của cô khiến cho người ta như được tắm gió xuân. Cho dù cô ấy ăn mặc rất chỉnh tề, thế nhưng đôi mắt vẫn trong veo như xưa, giống như dáng vẻ lần đầu tiên cô ấy đứng trên bục giảng lớp anh:
“Chào các bạn, mình là Thẩm Thấm Anlớp 1 khoa Văn, tiết học phân tích và thưởng thức thi từ hôm nay sẽ do mình đứng lớp, nếu có chỗ nào giảng chưa tốt thì xin mọi người chỉ ra và thông cảm cho mình nhé.”
Thởi khắc ấy, Chu Tử Hằng 19 tuổi và Thẩm Thấm An 18 tuổi gặp nhau. Sau đó mới có những kỷ niệm, hồi ức quý giá xảy ra trong đời, là thanh xuân đẹp nhất, là người tốt nhất.
Anh gập máy tính, khóe mắt hơi cay cay.
“Chúng ta chia tay nhé.” Đây là câu nói cuối cùng mà cô nói với anh, lúc đó anh thật sự đã quên giữ cô lại, vì vậy thế giới của anh không còn Thẩm Thấm An nữa. Sao anh lại không tìm kiếm, không chờ mong cô chứ, thế nhưng cô vừa biến mất là bặt vô âm tín. Tạ ơn trời đất, nếu không có chính sách hậu đãi kỹ thuật tiên tiến của thành phố giới thiệu, làm sao anh và đội của mình có thể chuyển đến đây làm việc từ ba tháng trước. Chỉ là không ngờ người mà anh luôn mong nhớ cũng ở đây. Anh cũng không nhớ ra trước kia Thẩm Thấm An nói rằng cô ấy thích Nam Kinh, đó là nơi mà bố cô đã từng làm việc sáu năm. Khi anh đến đó công tác, ở đó một thời gian dài mà cũng không có bất cứ thông tin nào về cô.
Tạo hóa đúng là trêu người.
Ở bên ngoài, đội của anh đang thực hiện fix lỗi theo phương án được đưa ra, tin rằng bọn họ sẽ làm rất tốt. Còn Chu Tử Hằng vẫn ngồi yên trên ghế, đưa lưng về phía mọi người. Trong đầu anh như có một thước phim chiếu lại, nhưng các chi tiết lại không liên kết với nhau, đây một chút, kia một chút, tất cả đều về Thẩm Thấm An. Anh muốn mình đừng tiếp tục nghĩ nữa, nhưng lại không ngừng được. Trên bàn, tiếng chuông điện thoại đã reo từ lâu, reo mãi không ngừng. Anh đành cầm lên, liếc qua, mắt lại thêm nhức.
“Tử Hằng, anh họ nói chỗ anh ấy chỉ còn lại một căn phòng cuối cùng, là căn lần trước mà cậu đi xem đấy, cậu định thế nào, rốt cuộc có muốn mua hay không?”
“Tôi biết rồi Tiết Nam, chiều nay qua đó trả tiền, cậu bảo anh ấy chuẩn bị hợp đồng trước đi.” Anh khẽ đáp.
_____________
“Anh Chu, tuy rằng hạng mục này do tôi phụ trách nhưng khách quan mà nói căn hộ này rất được, hiện giờ không còn nhiều căn hộ deluxe* cao cấp kiểu này, hơn nữa còn là do một nhà bất động sản có tiếng phát triển nên chất lượng đảm bảo. Ngoài ra thì anh thấy đó, đường ở đây rộng, khu sinh thái xanh hơn hẳn các khu khác, vả lại còn gần viện nghiên cứu khoa học kỹ thuật của anh. Tuy nhiên căn hộ kiểu này cũng có nhược điểm là tổng thể chưa hoàn thiệnnhưng đây chỉ là chuyện một hai năm thôi mà. Chủ yếu là gần đây có hai trường đại học trọng điểm, còn có tàu điện ngầm chạy qua nữa.”
(*Căn hộ Deluxe là loại nhà có mái che , đã được sửa sang lại toàn bộ khi chủ đầu tư giao nhà, chủ nhà chỉ cần thêm một số đồ đạc và vật dụng khác là có thể dọn vào ở. Nguồn Baidu)
Chu Tử Hằng nghe không lọt tai, đứng ở phòng khách nhìn ra ngoài là vừa vặn thấy khuôn viên trường đại học, tuy rằng chỉ nhìn lờ mờ thấy bóng người nhưng vẫn có thể phân biệt được nam nữ, cả những người có đôi có cặp ngồi dưới tán cây hợp hoan.
“Anh Chu, Nam Nam đã dặn tôi rổi, đảm bảo đây là mức chiết khấu thấp nhất cho anh.”
“Chúng ta đi xuống quẹt thẻ thôi.” Chu Tử Hằng khẽ thương lượng.
Ra khỏi phòng tư vấn bất động sản, Chu Tử Hằng cầm một đống hợp đồng với biên lai xuống cầu thang. Anh mở khóa xe, bảo vệ giúp anh mở cửa xe, sau đó anh họ Tiết Nam lại qua đây dặn: “Căn hộ mới sửa sang chưa đầy tháng nên tạm thời chưa dọn vào ở được, có điều bên trong còn thiếu không ít đồ gia dụng và trang trí mềm*. Nếu không thích các thiết bị có thể thay đổi đơn giản một chút, chỉ cần không sửa kết cấu lớn là được. Phía đông thành phố có khu phố nội thất rất lớn, cái gì cũng có, cậu cứ qua đó xem rồi chọn đồ mà cậu thích.”
*软装- Nhuyễn trang- Trang trí mềm: là đồ trang trí không cố định, VD thảm, đèn, tranh ảnh… (trừ trần nhà, sàn nhà, cửa ra vào, hình khối kiến trúc…)
Chu Tử Hằng gật đầu cảm ơn, khởi động xe lái đi.
Thật ra đây không phải là lần đầu tiên anh đến phố nội thất. Năm tư đại học, anh và Thẩm Thấm An trốn mưa nên đã chạy vào một trung tâm thương mại gần nhất. Anh nhớ rõ hôm đó là một ngày tháng mười, Bắc Kinh rất lạnh, nhưng trong siêu thị lại rất ấm áp, rất vắng khách, cho nên lúc hai người dắt tay nhau đi vào, cứ đi qua cửa hàng nào là nhân viên đều vô cùng nhiệt tình, Thẩm Thấm An sợ xấu hổ, vì vậy nói rõ: “Ngại quá, chúng tôi chỉ xem thôi.”
Nhân viên tiếp thị vẫn cười tươi như hoa: “Không sao, vào đây ngồi chút nhé, bên ngoài lạnh lắm.”
Khó mà từ chối lòng nhiệt tình này, hai người nhìn nhau cười, sau đó vào tiệm này.
“Thương hiệu chúng tôi chủ yếu làm về nội thất gia đình, bao gồm cả sô pha và chăn ga gối đệm. Chúng tôi còn mời cả nhà thiết kế nội thất nổi tiếng của Italia đến thiết kế. Cách phối màu theo mức độ, chất liệu chọn lựa thanh lịch và có thiết kế tiên tiến trong nước. Đặc chiếc ghế sofa hai bạn đang ngắm, nó từng đoạt giải vàng thiết kế và còn là mẫu bán chạy nhất cửa hàng chúng tôi.” Cho dù cả hai đã tỏ rõ thái độ nhưng chị nhân viên vẫn hăng say giới thiệu.
“Thử ngồi xuống xem sao?” Nhân viên tiếp thị tươi cười mời.
Chu Tử Hằng đã quên chiếc sofa ấy như thế nào, nhưng anh vẫn nhớ kỹ biểu cảm của Thẩm Thấm An lúc ấy, cô ôm chiếc gối ôm nhẹ nhàng dựa vào sofa, vuốt ve chất liệu mềm mại trên sofa, cứ như đang ngồi ở nhà mình.
Lúc đó anh đã nghĩ rằng bọn họ sẽ mau chóng có một căn nhà, và bên trong sẽ bày trí những đồ gia dụng mà An An thích.
“Đắt quá!” Thẩm Thấm An chợt thấy bảng giá trên bàn, không kìm được mà kêu lên.
“Các em là sinh viên trường Bắc Hàng à, còn là những người ưu tú, sau này nhất định sẽ mua được những thứ này.” Nhân viên tiếp thị an ủi.
“Chị ơi chị tốt quá, sau này nhất định chúng em sẽ mua đồ của thương hiệu các chị.” Thẩm Thấm An kéo anh, tươi cười ra khỏi tiệm, sau đó quay đầu nhìn qua cánh cửa, hình như đang thầm nhẩm lại tên thương hiệu “Sofa Thịnh Thế”, rồi mới bước ra khỏi trung tâm thương mại.
Mưa đã tạnh, dường như cũng không còn lạnh nữa, thế nhưng không lâu sau đó họ chia tay.
“Chào anh, xin hỏi anh cần gì ạ?” Hình như tất cả các nhân viên tiếp thị đều nhiệt tình như vậy thì phải, thế nên Chu Tử Hằng hơi hoảng hốt.
Anh cười ngượng ngùng: “Không có gì, tôi nhìn đại thôi.”
“Không sao, anh có thể xem qua một chút, nếu thích còn có thể ngồi thử xem, không biết phòng anh ở có rộng không, trang trí nội thất theo phong cách nào, tôi có thể gợi ý cho anh một chút ý kiến chuyên môn để tham khảo.”