Mười Năm Vương Vấn Đêm Hạ Ấy

Chương 2

Về đến nhà, hầu như chỗ để xe trong sân đã chật kín, cô không còn cách nào khác đành phải đậu xe ở phía ngoài cùng sát cổng gần đường cái, tuy hơi chặn cổng nhưng không quá sát, sáng nào cô cũng đi làm từ sớm, không ảnh hưởng đến những chiếc xe khác.

Rất nhiều người không hiểu vì sao lúc đó cô lại mua phòng ở tiểu khu này. Ở đây nhà cũ được xây từ năm 2001, nằm ở ở trung tâm thành phố cũ, là nơi ở của người thân công nhân đường sắt, chỉ có 7 tầng, không có thang máy, nhưng mà Thẩm Thấm An ở tầng ba nên không bất tiện lắm. Chỉ là ở khu nội thành cũ, dưới nhà tiệm tạp hóa mọc lên san sát như rừng, đối diện là chợ bán thức ăn, cách nhà ga chỉ có 4 trạm, ngay cả người môi giới cũng cảm thấy nơi này quá ầm ĩ đối với thanh niên.

“Nhưng mà bạn thấy đó, cơ sở vật chất ở đây đều rất tốt, ra khỏi nhà là đến ngay đường trên cao, có hai bệnh viện, ba trường học, siêu thị và chợ thức ăn mọc ngay cạnh, trạm tàu điện ngầm số 5 sắp mở cách siêu thị không quá 300m về phía bắc, chúng ta nên tính toán cho gia đình tương lai có phải không?”

Thật ra Thẩm Thấm An đã chung tình với khu này từ lâu rồi, thỉnh thoảng tâm trạng không tốt, là cô lại lái xe không mục đích đến đây. Khi đó con đường trên cao này vẫn chưa thông xe, cô đứng từ trên cao nhìn xuống, đám đông nhộn nhịp, đám trẻ tan học tốp năm tốp ba về nhà, những bà nội trợ đi chợ mua thức ăn, những ông cụ đánh cờ trước sân, bánh rán, trái cây, lẩu thập cẩm, bánh bột… tất cả mùi hương hòa vào nh xông vào mũi. Lúc đó cô nghĩ ngay đến một câu thơ: Ý vị nhân sinh là niềm vui thanh thuần.

(*人间有味是清欢 – Nhân gian hữu vị thị thanh hoan: Ý vị của nhân sinh chính là niềm vui đơn thuần, thanh đạm. Một câu trong bài Hoán Khê Sa của nhà thơ Tô Thức đời Tống – Nguồn: ngaybinhthuongthoi.wordpress)

Cho nên cô chẳng buồn nghe người môi giới nói gì, mà trong lòng chỉ tính toán việc làm sao để lắp đặt thiết bị, cải tạo phòng cũ. Thế nhưng đây lại là một công trình gian nan, cho dù chỉ có 76 mét vuông lại không phải dùng chung. Chỉ có điều hơi phiền phức một chút là vấn đề về bãi gửi xe.

—-

Thẩm Thấm An sấy tóc xong nằm trên giường, cô nghĩ rằng dù gì hai hôm nay cũng không có chuyện gì trọng đại, chi bằng nhanh chóng đổi luôn chứng minh để tránh phiền phức sau này, nhân thể về nhà thăm bố mẹ. Thế nhưng cứ nghĩ đến chuyện dì út tìm đối tượng cho mình là cô mà lại nhức óc, kéo chăn trùm kín đầu.

Ngày hôm sau, chưa đến bảy giờ cô đã ra khỏi nhà, giao việc cho Đường Ninh, sau đó lái xe lên đường. Ra khỏi đường trên cao là tới đường cao tốc, chưa đến một tiếng đồng hồ đã lái xe đến công viên gần nhà. Hầu như sáng nào mẹ cũng khiêu vũ ở quảng trường, cho nên khi dừng xe lại, cô bèn vào trong tìm xem, quả nhiên, mẹ cô đang cùng mấy bà lão đang múa quạt. Thẩm Thấm An dựa cột chờ bà nhảy xong một khúc mới gọi mẹ. Bà ngây ngẩn một lúc, rồi quay ra lấy cái quạt đánh vào mông cô: “Con nhỏ chết tiệt này, về nhà cũng không báo một tiếng.”

“Ôi trời chị nhà, An An nhà chị ngày càng xinh đẹp nha, cháu nó kết hôn chưa?”

Rất nhanh, các bà đều thu hết quạt lại vây quanh cô, Thẩm Thấm An vẫn chưa quen với cục diện này, chỉ có thể đứng đấy cười trừ. Lúc này, có một quý bà ăn mặc rực rỡ nhất sáp lại, vỗ đùi: “Ối trời, đây không phải là cháu của ông Mạnh sao, bác là mẹ của Chu Kỳ Tuấn đây, không phải dì cháu đã cho cháu xem ảnh chụp con trai dì rồi à? Thế nào, cháu có ưng không?”

Bấy giờ Thẩm Thấm An mới ngộ ra đến chỗ tài liệu và hình ảnh mà dì út gửi đến lúc ở Maldives. Khi đó cô đã xóa luôn nên chẳng có chút ấn tượng nào, đang lo không biết trả lời thế nào thì vừa khéo dì út đi chợ về rảo bước nhanh đến kéo Thẩm Thấm An che ở sau lưng, nổi giận đùng đùng mắng bà kia: “Bà thấy chưa, cháu ngoại tôi đẹp như vậy mà bà dám nói chúng tôi là cái đếch gì, đúng là không có mắt. Cháu gái nhà tôi không chỉ đẹp mà còn có bản lĩnh nữa nhé, mỗi năm kiếm được hàng trăm vạn, tự mua xe mua nhà ở thành phố lớn, có chỗ nào mà không sánh được với con trai bà!”

Trông thấy dì càng nói càng quá trớn, Thẩm Thấm An và mẹ nhanh chóng kéo dì út rời đi, thế nhưng dì út vẫn chưa hạ hỏa, vừa đi vừa chửi: “Tưởng nhà có tí tiền là hay à, cứ cho rằng người khác dòm ngó tiền nhà mình, thấy ảnh An An nhà chúng ta còn nói là photoshop, tức chết tôi rồi!”

“Vậy sau này em đừng giúp An An xem mắt nữa, con bé cũng không phải là không có điều kiện, nó khắc tự tìm hiểu mà.” Mẹ cô không còn cách nào khách, đành phải xoa dịu dì.

“Nhưng nó còn không tìm, bao nhiêu năm giời vẫn không có một đứa bạn trai nào, hàng xóm láng giềng không nói chúng ta kén cá chọn canh thì nói con gái lỡ thì. Chị với anh rể cũng chẳng buồn để ý, một người thì chăm khiêu vũ, một người thì bận câu cá, có ai đoái hoài gì đến nó?”

Mẹ cảm thấy dì út nói cũng hơi có lý, Thẩm Thấm An đương nhiên chẳng biết phản bác thế nào, đành đổi chủ đề: “Sở cảnh sát vẫn chưa chuyển đi đâu chứ mẹ, chứng minh của con sắp hết hạn rồi, lần này con về là để đổi cái mới, công ty có việc gấp, chiều nay con phải đi rồi.”

“Vẫn còn ở chỗ đó đấy, ở gần trường trung học của con trên đường Tân Dương đấy. Con ăn cơm xong thì nhanh qua đó đi.” Mẹ cô đáp.

Ăn cơm xong, cô lái xe đến sở cảnh sát theo trí nhớ. Thì ra lại gần như vậy, nhớ ngày xưa đạp xe phải gần nửa tiếng mới đến nơi. Vì vừa mới tới giờ làm không lâu, nên không có mấy người, cảnh sát trực quầy đón tiếp không lấy số cho cô mà bảo cô tới thẳng quầy số 4, sau khi cô nói rõ mục đích thì bảo cô đi vào phòng chụp ảnh. Thẩm Thấm an sửa sang lại trang phục đầu tóc ngồi xuống, mỉm cười chụp ảnh. Bởi vì cô luôn chê bức ảnh trên chứng minh quá xấu nên cố ý xin được xem ảnh chụp. Nữ cảnh sát đưa máy ảnh cho cô xem, cười nói: “Đẹp sẵn rồi thì chụp thế nào cũng đẹp, không cần photoshop đâu.” Thẩm Thấm An nghe xong bèn cười ngại ngùng.

“Được rồi, thủ tục đã xong hết, lúc nào xong tôi sẽ gửi cho cô, bình thường thì chờ nửa tháng, nhưng tôi sẽ cố gắng làm nhanh cho cô.” Nữ cảnh sát mỉm cười qua cửa sổ trả lời cô.

Ra khỏi sở cảnh sát, Thẩm Thấm An chuẩn bị lái xe đi, trong lúc đang lấy chìa khóa xe trong túi thì có một người đến vỗ vai cô, cô ngoảnh lại, ngẩn người một lát rồi phấn khích nhảy dựng lên:

“Thầy Cố, là thầy ạ!”

Cố Mân Dụ là giáo viên môn Văn kiêm chủ nhiệm lớp trung học của Thẩm Thấm An. Lớp Thẩm Thấm An là lớp đầu tiên mà thầy dạy, lúc ấy thầy vừa mới tốt nghiệp trường sư phạm, cũng không hơn bọn cô mấy tuổi, nên có quan hệ cực tốt với các học sinh. Thẩm Thấm An học giỏi, hơn nữa lại là học sinh giỏi nhất khoa Ngữ Văn nên hai năm liền cô là gương mặt tiêu biểu của khoa, có lúc còn tham dự chấm bài thi, giảng bài và làm giám thị nên có mối quan hệ vô cùng tốt với các giáo viên tổ Ngữ Văn.

“Thẩm Thấm An, không ngờ có thể gặp em ở đây đấy. Chúng ta đi dạo một chút đi, vừa lúc có đồ cần đưa cho em.” Thầy Cố kéo Thẩm Thấm An đến trường, trường học đã thay đổi nhiều, ngoại trừ xây thêm hai tòa nhà văn hóa thì phòng học, ký túc xá, sân thể thao và vườn hoa cũng được mở rộng hơn nhiều. Hình như đây là lần đầu tiên sau khi tốt nghiệp cô đến thăm trường học. Thầy Cố dẫn cô đến phòng chờ của giáo viên lớp 12, vì đang trong tiết học nên không có nhiều giáo viên ở đây. Dựa vào ấn tượng của mình và lời giới thiệu của thầy Cố, Thẩm Thấm An chào hỏi mọi người trong phòng rồi được thầy Cố kêu ngồi xuống. Thầy lấy một tấm thiệp mời từ ngăn kéo rồi đưa cho Thẩm Thấm An:

“Năm nay trường kỉ niệm mười năm thành lập trường, năm các em tốt nghiệp không phải là thế vận hội Olympic 2008 sao, lại còn là khóa học sinh đầu tiên khá đặc biệt với trường. Thế nên trường muốn mời một số học sinh tiêu biểu về tham gia lễ kỉ niệm, thầy giữ lại cho em, đến lúc đó cố gắng qua đây nhé.” Cố Mân Dụ cười híp mắt nói với cô.

Thẩm Thấm An nhìn sơ qua nội dung: “Thực Nghiệm mới, tương lai mới, ngày 8 tháng 8 năm 2018, nhân dịp Lễ kỷ niệm 10 năm thành lập trường Trung học Thực Nghiệm, mời các bạn tham dự…”

Tháng 8 à, đây cũng không phải là mùa kinh doanh nên có thể bớt chút thời gian về thăm trường một chuyến. Nhưng Thẩm Thấm An cũng không dám trả lời ngay mà chỉ nói: “Nếu như không bận gì em sẽ cố gắng trở về.” Cố Mân Dụ nghe vậy thì vui vẻ vô cùng, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện nên vội vàng hỏi:

“Em với cậu bạn khoa tự nhiên Chu Tử Hằng vẫn còn ở bên nhau chứ? Chỗ thầy Trình muốn mời cậu ta đến nhưng lâu rồi không liên lạc, hỏi rất nhiều học sinh cũng không biết tin tức của cậu ta đâu. Nghe chỗ thầy giáo nói sau khi tốt nghiệp thì làm nghiên cứu sinh phần mềm, hiện giờ cũng không biết có còn làm ở đây không hay đã đi du học rồi?”

Cố Mân Dụ không phát hiện ra vẻ mặt của Thẩm Thấm An hơi biến sắc, mặc dù trong lòng cô đang cuồn trào mãnh liệt, mặc dù đã bao năm chưa nghe đến cái tên này, mặc dù không thể quên được, nhưng thế giới là vậy đấy. Từ trước đến nay có ai muốn chia tay, chỉ là có thói quen quên lãng dần, thói quen ấy bất giác khiến ta chia lymột người, chia ly với một đoạn chuyện xưa.

“Chúng em cũng lâu lắm rồi không liên lạc.” Thẩm Thấm An thản nhiên đáp. Mười năm vương vấn đêm hạ ấy được edit và đăng tải duy nhất tại hoatuyethouse.wordpress.com. Kẻ sao chép trộm cắp truyện dưới mọi hình thức đều sẽ bị nghiệp quật cho nghèo bệnh triền miên. Hi.

“Mưa xuân con nước dâng tràn.

Dập dềnh thuyền lắc, bến hoang không người.

Đây là câu thơ mình thích nhất”

(* Nguyên văn Hán Việt là “Xuân triều đới vũ vãn lai cấp,

Dã độ vô nhân chu tự hoành”, đây là hai câu thơ Đường của nhà thơ Vi Ứng Vật trong bài thơ “Trừ Châu Tây Giản”, bản dịch trên là của Nguyễn Văn Chử dịch, tên bài thơ dịch sang tiếng Việt là “Dòng suối phía Tây Trừ Châu”)

Thẩm Thấm An là tài nữ khoa văn năm đó, được thầy Cố Mân Dụ cử đến lớp khoa học tự nhiên để giảng và đánh giá thơ Đường. Vì cùng là bạn học, mọi người lại thấy mới mẻ nên khá là sôi nổi. Sau khi Thẩm Thấm An phân tích điểm sáng và vẻ đẹp của bài thơ cùng với hoàn cảnh của tác giả, mọi người mới hiểu ý nghĩa sâu xa của bài thơ. Khi sắp hết giờ, cô hỏi mọi người còn vấn đề gì cần trao đổi không thì có một bạn trai giơ tay thật cao, dõng dạc hỏi: “Cô Thẩm, cậu thích câu thơ nào nhất trong bài thơ này?”

Thẩm Thấm An nhẹ nhàng ngâm bài thơ “Trừ Châu Tây Giản” của Vi Ứng Vật, tuy rằng đây là tâm tình của một tác giả có tài năng mà không gặp thời, nhưng Thẩm Thấm An lại thích nghệ thuật tả ngụ tình trong bài thơ: Mưa xuân con nước dâng tràn. Dập dềnh thuyền lắc, bến hoang không người.

Cô vừa nói dứt lời thì cả lớp cười rộ lên, đồng loạt quay sang nhìn cậu học sinh ngồi bàn thứ hai từ cuối lên bên trái, mà cậu ta cũng vừa vặn ngờ nghệch ngẩng đầu lên. Cả lớp với Thẩm Thấm An đều để ý rằng cậu ta chưa từng chú ý đến mình và nhìn lên bảng bao giờ.

“Trời đất ơi Chu Tử Hằng! Tên hay nhỉ! Nghe là thích rùi!”

Vì thế đó là lần đầu tiên Thẩm Thấm An nghe được tên này, cho dù biết đây chỉ là lời trêu chọc mà thôi, nhưng cũng không ngăn nổi mọi người bàn tán giễu cợt náo nhiệt như vậy, Thẩm Thấm An đỏ mặt nhìn cậu học sinh nam kia, cậu ấy rất cao, cho dù ngồi thôi cũng đã cao hơn người khác, làn da bánh mật khỏe khoắn, tóc mái phủ trước trán nhưng không che mắt, chắc hẳn là rất đẹp trai nhỉ.

Có lẽ vì nhìn thấy Chu Tử Hằng đang mờ mịt không hiểu gì và gương mặt đỏ của Thẩm Thấm An, nên bọn học sinh càng ồn ào:

“Cô Thẩm ơi, cô có bạn trai chưa? Nếu chưa thì cho đại soái ca Chu nhà bọn tớ một cơ hội nhé.”

Lúc bấy giờ Thẩm Thấm An đã hoàn toàn không thể thốt ra lời nào, người chuyên dẫn chương trình trong các hoạt động lớn nhỏ của trường, còn mấy lần giảng dạy ngữ văn cho đàn em và đàn chị, người xuất khẩu thành thơ như vậy, làm sao có thể đơ ra như thế. Cuối cùng cô cũng lấy lại bình tĩnh, xoay người viết lên bảng một câu thơ: “Thảo mộc hữu bản tâm, hà cầu mỹ nhân chiết*” coi như tự giải vây cho mình.

(*Dịch thơ là Cây cỏ cũng có lòng/ Chẳng cần người đẹp biết (Bản dịch của Trương Thái Du năm 1994”, đây là câu thơ được lấy từ bài thơ “Cảm ngộ kỳ” của nhà thơ Đường Trương Cửu Linh (678-740).)

Trở về lớp một lúc lâu nhưng mặt Thẩm Thấm An vẫn đỏ đến tận mang tai, trong lòng như có một chú nai chạy loạn. So ra, ngày mà nói lời chia tay còn bình tĩnh hơn nhiều. Sau khi cô bình tĩnh nói câu chia tay thì quay đi chạy thật xa mới bật khóc thành tiếng.

“Tử Hằng, anh nghe em nói, em tin anh và cũng đã thử tin tưởng anh sẽ không có người khác, chỉ là do bản thân chúng ta… Em mệt mỏi rồi, không muốn day dứt cũng chẳng muốn níu kéo nữa. Em tin anh cũng vậy, chúng ta chia tay nhé.”

“Chúng ta chia tay nhé.” Đó là câu nói cuối cùng, sau đó không còn sau đó nữa, đã tròn năm năm rồi, không biết đó có phải là ý trời không, mà cho đến nay người đó vẫn bặt vô âm tín. Thật ra với thời đại thông tin phát triển như hiện nay, đương nhiên một người không thể biến mất dễ dàng như vậy được, hơn nữa còn không tìm được.

“Thưa cô, đổ xăng xong rồi, đây là thẻ của cô, số dư còn lại là 1750 tệ, cô nhận lấy ạ.” Nhân viên trạm xăng kéo mạch ký ức của Thẩm Thấm An trở về hiện tại, vừa khéo lúc ấy điện thoại reo lên, Thẩm Thấm An khởi động xe đi một quãng mới nhấn nút nghe:

“Chị, bao giờ thì chị về, bên phía công ty BOM đã trả lời rồi, bảo rằng rất có hứng thú với phương án nghiên cứu của chúng ta, nhưng họ chưa cho ra nền tảng trực tuyến của mình nên chỉ đưa cho chúng ta bản dùng thử, chị xem bao giờ chị về thì chúng ta qua đó thử nhé?”

BOM là dự án trọng điểm của công ty trong quý, thậm chí là cả năm, nếu không thì Đường Ninh cũng không gọi cho Thẩm Thấm An trong giờ nghỉ của cô nàng rồi. Thẩm Thấm An nhìn đồng hồ đeo tay, trả lời: “Bảy giờ rưỡi tôi sẽ đến công ty, bảo tổ dự án đợi tôi trở về, chuẩn bị phòng họp đi.”

Thẩm Thấm An thường nói rằng cô thích mình của mười năm sau, tự tin, giỏi giang, trưởng thành, không còn tùy hứng, không bị thế giới bên ngoài cám dỗ, cũng không bị tình yêu nam nữ trói buộc, như vậy mới tốt.

“Tuổi tác ngoài việc đem lại vài nếp nhăn trên khóe mắt và một tâm hồn bình thản ra, thì tôi và công ty tôi chưa bao giờ thiếu đam mê và động lực, hơn nữa chúng tôi lại càng trở nên chuyên nghiệp hơn.”

Trong một lần trao đổi kinh nghiệm nghề nghiệp, người phụ trách một thương hiệu đã lấy tuổi tác ra để trêu chọc Thẩm Thấm An, sau đó cô đã trả lời lại như vậy đấy.