Đoán Mệnh Đại Sư Là Học Bá

Chương 47

Có điều nhìn dáng vẻ khẩn cầu của Vương béo, Lâm Thanh Âm vẫn gật đầu đồng ý, đối với người làm việc miễn phí cho cô từ trước đến nay cô đều rất khoan dung, huống hồ có Vương béo giúp đỡ cô, đón tiếp chuyện làm ăn đã giúp cô bớt không ít việc.

Mẹ Thanh Âm tuy mỗi ngày bận bịu xoay vòng nhưng bà vẫn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ như cũ, cửa sổ bày hoa cỏ, trong phòng khách đặt chậu hoa làm cho căn nhà đơn sơ này tăng thêm vài phần ấm áp.

Lâm Thanh Âm ở nhà dùng đá cuội trong chậu hoa bày trận pháp, ngoại trừ để điều chỉnh nhiệt độ không khí bên ngoài còn bày một trận Tụ Linh.

Tuy linh khí được thu vào không đủ để Lâm Thanh Âm tu nhưng đối với người bình thường có tác dụng bồi bổ cơ thể, hơn nữa còn giúp người ta tai thính mắt tinh, tập trung tinh thần.

Vương béo vừa bước vào nhà đã cảm thấy toàn thân đều thoải mái, hắn thấy Lâm Thanh Âm đi vào, trong lòng ôm ra một chồng sách và bài tập thật dày, nhìn lại quyển sách hơi mỏng trong tay mình lập tức cảm thấy vui vẻ hơn nhiều, cảm giác hạnh phúc chính là nhờ vào việc so sánh như thế!

Môn toán cấp ba phức tạp hơn cấp hai nhiều, lượng kiến thức cũng lớn, nhưng Khương Duy từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là học sinh xuất sắc hàng thật giá thật, đối với kiến thức môn toán cấp ba tương đối kỹ càng.

Khi giảng bài cho Lâm Thanh Âm, Khương Duy không chỉ giảng rõ ràng kiến thức trong sách giáo khoa mà còn giảng một ít dạng nâng cao cho cô, ngoài ra cậu còn giải thích tất cả các dạng câu hỏi liên quan.

Trong tất cả các môn học, Khương Duy cảm thấy hứng thú nhất đối với môn toán, không chỉ vì trong lúc suy luận bói toán bản thân đã biết một phần toán học, mà còn là sự kỳ diệu trong kiến thức toán học mang đến cho cô rất nhiều ý tưởng suy luận mới.

Vốn dĩ Lâm Thanh Âm đã có năng khiếu phi thường, cô đã ôn tập qua kiến thức toán cấp hai cho nên tốc độ học tập cũng cực kỳ nhanh.

Lúc đầu Khương Duy còn lo lắng Lâm Thanh Âm theo không kịp, cho nên thỉnh thoảng sẽ hỏi hai câu, sau đó lại phát hiện mình giảng vấn đề có sâu như thế nào thì cô đều có thể hiểu được toàn bộ, nên cậu đẩy nhanh tốc độ giảng bài.

Một cuốn sách giáo khoa toán phải mất một năm để học, nhưng dựa theo tiến độ này thì chỉ cần ba bốn ngày là có thể liên kết toàn bộ lại.

Nếu là đặt ở ngày bình thường thì tất nhiên là tốc độ cực kỳ nhanh, nhưng nhìn một chồng bài tập hè với nhiều môn khác nhau thật dày, Khương Duy cảm thấy dù cho mình có ba đầu sáu tay cũng không thể nào trong vòng mười ngày có thể giúp cô bổ sung đống kiến thức này.

Ở trong bầu không khí học tập “dày đặc” này làm cho Vương béo cũng tĩnh tâm hơn, vốn dĩ hắn thấy mấy chữ này không lưu loát và rất khó học, nhưng một hồi sau cũng đã có thể lưu loát đọc tiếp.

Hắn ngoan ngoãn ngồi ở sô pha cầm sách học liên tục hai tiếng, vậy mà thật sự học được một đoạn dài, bữa nay có thể xem như ngày học nhanh nhất của hắn.

Uống một ngụm nước sôi để nguội không mùi không vị, Vương béo cũng không làm phiền hai người đang học kèm trên bàn cơm, hắn thay giày rồi rón rén đi ra cửa.

Liên tục giảng bài hai tiếng đồng hồ, Khương Duy giảng đến miệng đắng lưỡi khô nên cần phải nghỉ ngơi một lúc, Lâm Thanh Âm đi lấy bài tập hè qua đây làm phần đề toán.