Đoán Mệnh Đại Sư Là Học Bá

Chương 30

Vừa nghe nói hắn chính là đầu sỏ ám hại mình, trong lòng cha Khương cảm thấy cực kỳ khó có thể chấp nhận sự thật này. Nhưng hiện tại mọi chuyện đều đang bày ra trước mắt mình, ông không tin tất cả chuyện này chỉ là trùng hợp.

Ngược lại, mẹ Khương bình tĩnh hơn nhiều, bà vươn tay đẩy cha Khương sang một bên, cung cung kính kính chắp hai tay trước ngực bái bái về phía Lâm Thanh Âm: “Thưa thầy, ngài xem với tình hình này nhà của chúng tôi phải làm sao bây giờ?”

Kiếp trước Lâm Thanh Âm tu đạo giáo(*), bói ý trời, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không hiểu mấy chuyện trẻ con này, mấy cái thủ đoạn vặt vãnh với ý đồ trộn lẫn khí vận cô còn không thèm để trong lòng.

[Chú thích: (*) Đạo giáo (Đạo: nghĩa là con đường, đường đi, giáo: sự dạy dỗ) hay gọi là Tiên Đạo: là một nhánh triết học và tôn giáo của Trung Quốc, được xem là tôn giáo đặc hữu chính thống của đất nước này.]

Chỉ là bây giờ trên người cô không có tu vi, muốn phá giải cái thủ đoạn vặt vãnh này cũng phải mất chút công sức.

Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Ánh nắng trong sân của nhà bác thật là tốt.”

Ngôi nhà kiểu lầu của nhà họ Khương có một cái sân rất lớn khoảng từ sáu mươi đến bảy tươi mét vuông. Sát góc tường trong sân có một cây táo rất to, bên cạnh có thêm một mảnh đất đã được khai hoang trên đó trồng vài cây cải dầu xanh mướt, trên giàn treo từng chùm cà chua không xanh hơi đỏ trông rất thích mắt.

Lâm Thanh Âm đặt hai sợi dây chuyền mặt ngọc và cái mũ lên bàn đá giữa sân, tùy ý lấy ra từ trong túi một nắm đá nhỏ nhìn có vẻ như tùy tiện đặt lên trên bàn.

Vương béo nhìn mấy cục đá có dáng vẻ lớn nhỏ khác nhau này có hơi quen mắt, suy nghĩ nửa ngày mới vỗ đầu hét lên kinh ngạc: “Cao nhân đây là thứ mà hôm đó cô bày ra bên cạnh gian hàng của tôi phải không? Tôi nói sao mà chỗ tôi ngồi lại mát mẻ như vậy, so với gió của điều hòa còn mát hơn.”

“Ai da, cao nhân không nói với tôi, nếu biết tôi đã cầm bảo bối này đem về rồi, nếu như bị người khác nhặt thì phải làm sao đây?” Vương béo nhìn cục đá nhỏ trên bàn thở dài: “Bảo bối này của ngài lớn lên giản dị quá nhìn y như cục đá vậy, tôi cũng không nhận ra được.”

Lâm Thanh Âm vươn tay đẩy Vương béo đang cản đường sang một bên rồi tiện tay đưa cho hắn một cục: “Nó chính là cục đá, nhặt được trên sông Hiếu Phụ muốn bao nhiêu cũng có, thích nhặt thì tự mình ra đó nhặt đi.”

Vương béo ngượng ngùng đứng bên cạnh nhìn Lâm Thanh Âm dùng mấy cục đá bày ra một cái hình dạng kỳ quái, sau khi đặt viên đá cuối cùng xuống, Vương béo cảm thấy trước mắt mình có một tia sáng chợt lóe lên, hắn làm theo bản năng đưa tay lên chắn trước mặt nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy xuất hiện hiện tượng gì đặc biệt, hắn nhìn bốn phía, luôn cảm thấy ánh nắng so với ban nãy thì chói mắt hơn nhiều.

Ở trong mắt Vương béo và những người khác, trên mặt bàn không có gì thay đổi nhưng Lâm Thanh Âm lại có thể nhìn thấy rõ ràng, ánh mặt trời nóng bỏng đang xé rách đen đủi trên chiếc mũ, chỉ có điều cái mũ đen đủi này năm rộng tháng dài đã tích tụ thành một lớp đen đủi thật dày, chỉ dựa vào ánh mặt trời thì không thể thanh tẩy nó trong chốc lát được.