Đoán Mệnh Đại Sư Là Học Bá

Chương 22

Bác gái Lý vốn cho rằng cô bé bói toán kia bị dì Trương dọa sợ một thời gian sau mới dám đến đây nữa, không ngờ hôm nay vừa đến công viên đã nhìn thấy, kích động ngao một tiếng rồi lập tức chạy tới. Mà những cụ ông cụ bà vừa rồi còn chậm rãi tập Thái Cực Quyền bên cạnh cũng chạy như bay theo đến đây, chớp mắt bao quanh gian hàng nho nhỏ khiến chỗ này chật như nêm cối.

Lâm Thanh Âm hất cằm về phía Vương béo vẫn đang trợn mắt há mồm, tôi đã nói rồi, hôm nay có chuyện làm ăn tới trước cửa!

…..

“Bỏ chân ra coi suýt tí nữa thì làm tôi bị vấp té rồi!” Bác gái Lý tỏ ra chán ghét đá đá cái chân đang duỗi ra của Vương béo, sau đó quay đầu lại nghênh đón mấy bác trai bác gái kia: “Mọi người im lặng đứng quanh chỗ này, đừng có cãi cọ ồn ào kẻo có người nhìn thấy lại không được vui.”

Nói xong hất cằm dùng lỗ mũi để nhìn dì Trương đang đứng xụ mặt ở bên cạnh, hừ lạnh một tiếng thật mạnh.

Vương béo nhìn thấy có nhiều người tới như vậy, lập tức đem chuyện đọc thuộc lòng quyển sách ra sau đầu, vui mừng khôn xiết đứng dậy hô to giữ trật tự: “Muốn xem bói thì tiến lên phía trước, muốn hóng hớt thì đứng sang hai bên, vậy thì sẽ không làm trễ nãi ai. Một lần một ngàn, cao nhân chỉ thu tiền mặt, không có tiền mặt đi qua chỗ tôi quét mã đổi tiền cũng được.” Hắn móc ra một xấp tờ tiền 100 tệ mới tinh đập đập trên tay hai ba cái: “Hôm qua mới đi ngân hàng rút xong, khà khà, mới tinh đấy nhé.”

Lâm Thanh Âm liếc mắt khen ngợi Vương béo một cái, tuy rằng hắn ta không thích hợp ăn chén cơm xem bói này nhưng trong vấn đề mời chào chuyện làm ăn thì đầu óc cũng khá tốt, có hắn ở đây giúp mình lo liệu cũng bớt phải lo nhiều.

Vốn dĩ đám bác trai bác gái này nhìn Lâm Thanh Âm nhỏ tuổi vậy đã có hơi do dự rồi, giờ lại nghe thấy xem bói phải mất tới một nghìn tệ thì lập tức không còn ai muốn bước lên nữa.

Trong suy nghĩ của bọn họ thì mấy cái thể loại này chỉ cần vài chục tệ là đủ rồi, một nghìn tệ là quá nhiều. Nhưng mà cứ như vậy mà bỏ đi bọn họ lại thấy tiếc, dù sao bà Lý cũng nói là cô bé này rất kỳ diệu, bọn họ đều muốn xem thử rốt cuộc là thật hay giả.

Lâm Thanh Âm vẫn không vội vàng, không nóng nảy như cũ, cô đưa mắt nhìn chung quanh, quay đầu hướng về chàng thanh niên ngồi bên cạnh cách cô không xa mà chào hỏi: “Anh có muốn xem bói không?”

Chàng trai đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của chính mình, đột nhiên một giọng nói thanh thúy làm phá vỡ thế giới khép kín của cậu, cậu nhìn qua theo giọng nói lúc này mới phát hiện bên cạnh mình không biết từ khi nào lại có nhiều người như vậy.

Thấy một đám bác trai bác gái hai mắt sốt ruột nhìn chằm chằm mình, chàng trai bị hù lùi ba bước suýt thì bỏ chạy luôn rồi.

“Đây không phải cháu trai nhà lão Khương sao!” Một bác gái thì thầm với người bên cạnh, vừa muốn nhận xét hai câu đã bị người bên cạnh bịt miệng bà lại, hướng về phía Lâm Thanh Âm ngồi dẩu miệng ý bảo đừng để thông tin của chàng trai trẻ lọt ra ngoài.

Vương béo thấy biểu cảm khϊếp đảm và dáng vẻ muốn bỏ chạy của chàng trai thì nhanh chóng mở miệng hét to giúp Lâm Thanh Âm: “Nhìn vẻ mặt uể oải của cậu chắc chắn đã gặp phải chuyện gì khó khăn đúng không? Nếu có do dự gì thì cứ đến chỗ thầy này bói thử, nói không chừng lại có thêm cách nhìn mới thì sao.”